Lúc này hệ thống lại xuất hiện một đoạn văn bản, sau khi xem thì cô hiểu ra, ý của hệ thống là sữa bột rẻ nhất của nó có chất lượng tốt hơn nhiều loại sữa bột mua ở bên ngoài, đều là sữa nguyên chất, có thể để cho đứa trẻ dễ dàng hấp thu hơn. Sau khi uống sữa bột của hệ thống, thân thể sẽ từ từ trở nên khỏe mạnh, không dễ bị bệnh, đứa trẻ cũng càng ngày trở nên thông minh, cuối cùng còn đề cử một loại sữa bột thích hợp với bọn nhỏ với cô.
Cô cũng không xoắn xuýt nữa, mua sữa bột hệ thống đề cử kia, mười đồng một thùng, cô mua ba thùng, đủ để bọn nhỏ uống một đoạn thời gian.
Tất nhiên những thứ này, cô có thể chờ đến bộ đội rồi mua sau, nhưng đến lúc đó phải giải thích như thế nào? Chỉ có thể thừa dịp trong nhà chỉ có một mình cô, dự trữ một ít đồ, có thể nói là tự mình nghĩ được cách mua. Cho dù trên đường đi phí một chút sức, nhưng bọn nhỏ có thể uống sữa bột, rồi khi mới vừa đến nơi đó không cần buồn rầu vì dầu muối, là một chuyện rất tốt, lại nói chỉ có hành trình một ngày, cố gắng chống đỡ là qua rồi, bởi vì sống tốt, phải nghĩ các loại phương pháp, hơn nữa một ít thứ cô có thể gửi qua đường bưu điện.
Dĩ nhiên, giống như muối và dầu, không thể mang nhiều được, có thể đưa cho cô giáo và nhà mẹ ruột một chút.
Mặc dù cô theo quân, nhưng vẫn phải duy trì mối quan hệ với cô giáo, không thể bởi vì cách xa nhau liền trở nên không thân.
Ngày hôm sau, Trịnh Cẩm Hoa cho hai đứa bé mỗi đứa một chén sữa bột, cô sợ sữa bột có mùi tanh, bọn nhỏ không muốn uống, cho nên tự mình cầm muỗng nếm thử, vậy mà mùi vị lại không tệ, không chỉ không có chút mùi tanh nào, còn có chút ngọt nữa, nhưng cũng không phải là quá ngọt, rất nhẹ nhàng ngon miệng, bọn nhỏ nhất định sẽ thích.
Thắng Âm liếc nhìn nước trắng trắng trong chén, tò mò hỏi: "Mẹ, đây là cái gì? Không giống với sữa mạch nha." Vừa nói khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được tiến lên ngửi một cái, "Thơm thơm."
Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Đây là sữa bột, hai anh em các con mỗi người một chén, nếm thử xem, có ngon hay không?"
Thắng Âm vui mừng nói: "Thơm như vậy, khẳng định uống rất ngon." Bé vừa nói vừa ngồi xuống uống một ngụm, "Mẹ, uống ngon thật."
Thắng Tiệp thấy em gái uống rồi, bé cũng không nhịn được ngồi xuống, há miệng to uống sữa bột, uống xong thì chùi miệng, lại nói: "Mẹ, còn nữa không? Con còn muốn uống."
Thắng Âm cũng mong đợi nhìn mẹ, Trịnh Cẩm Hoa: "Một lần chỉ có thể uống một chén, buổi tối trước khi ngủ mẹ cho các con thêm một chén nữa. Lại nói đợi một lát nữa mẹ nấu cơm, hai đứa uống sữa bột no rồi, nào còn bụng để ăn cơm, mẹ còn nấu trứng gà cho hai đứa nữa đó, hai đứa không ăn à?"
Mặc dù hai anh em có thất vọng, nhưng nghĩ đến có thể ăn trứng gà, lập tức không lên tiếng nữa.
Thẩm Thận Ngôn không ở bên này ăn sáng, cậu bị Trương Thục Bình bảo đi ra ngoài cắt cỏ heo, Trịnh Cẩm Hoa biết, người mẹ chồng này cố ý đối nghịch với cô, cô bật cười một tiếng, mẹ chồng của cô cũng biết làm mấy chuyện này rồi. Trái lại cô cũng không tức giận, không cần thiết, người ta làm mẹ sai sử con trai làm việc, cô còn có thể ngăn cản sao? Cô giữ trứng gà nấu cho Thẩm Thận Ngôn lại, nghĩ chờ cậu trở lại đưa cho cậu ăn sau. Nhà bên cạnh nhiều người như vậy, đừng nói ăn trứng gà, không đói bụng đã không tệ rồi.
Trong vườn rau có không ít rau cải, bọn họ phải đi theo quân, ăn cũng không ăn hết, cô hái dưa leo, quả cà và đậu cô ve mang đến đưa cho cô giáo, thuận tiện nói chuyện theo quân với cô ấy một chút.
Học trò đi theo quân, thầy thuốc Trương vui mừng hơn tất cả mọi người, hai vợ chồng quanh năm suốt tháng không ở chung một chỗ, sao có thể xem là vợ chồng? Trước đây cô ấy cũng khuyên học trò, có điều kiện thì đi theo quân ngay đi, nhưng học trò cứ ấp úng không lên tiếng, cô ấy nghĩ có lẽ học trò không muốn đi, cô ấy liền không nói nữa.
"Đi bộ đội, y thuật cũng không thể bỏ bê, những phương thuốc mà tôi cho em, còn có thư tay của tôi, nên học thuộc vẫn phải học thuộc, đừng tưởng rằng tôi không ở bên cạnh thì có thể lười biếng." Thầy thuốc Trương nghiêm túc nói, "Cũng đừng tùy tiện xem bệnh cho người khác, y thuật này của em vẫn chưa đến lúc ra khám bệnh đâu."
Trịnh Cẩm Hoa thề son sắt sẽ không khám bệnh cho người khác, thầy thuốc Trương mới để cô trở về.