Ngoài cửa ra vào, mấy nha hoàn đi dạo phố, ăn vặt, uống chè cả buổi trời, cuối cùng mới cầm áo bào trở về. Bước vào gian viện, Minh Châu bưng đạo bào tới như thể đang hiến vật quý, chờ được nhận thưởng.
Làm chân chạy vặt cho cô gia, không tiền thưởng không được nha.
“Màu sắc ko tệ, không biết có vừa người không.”Từ Ngôn đặt đạo bào xuống, vừa lẩm bẩm nói.
“Nhất định là vừa, Thanh Vũ tỷ tỷ ngắm chừng không sai được đâu.” Minh Châu vội đáp: “Lúc ra cửa, nô tài mới quên mất lấy số đo của cô gia. Vốn định quay lại, Thanh Vũ tỷ tỷ nói nhớ rõ số đo của cô gia. Cho nên người yên tâm, nhất định là rất vừa vặn.”
Trong mắt Minh Châu, vị tỷ tỷ Thanh Vũ kia chẳng những điềm tĩnh, ánh mắt cũng tinh chuẩn hơn các tỷ muội khác nhiều. Minh Châu chuẩn bị may lấy một bộ quần áo, cũng nhờ Thanh Vũ tỷ tỷ chọn giúp một xấp vải hồng nhạt.
Từ Ngôn nghe xong khẽ gật đầu, không để ý đến nha hoàn đang chờ tiền thưởng mà phân phó mấy người Thanh Vũ chuẩn bị cơm tối. Bàng Hồng Nguyệt còn chưa về, có vẻ như đang cùng người nhà Bàng gia thương nghị chuyện quan trọng. Nhất định đại tiểu thư đã có một ngày bận rộn, một khi trở về, không thể không có cơm canh nóng được.
Mấy nha hoàn đã đi rồi, Minh Châu không nhận được tiền thưởng, miệng nhỏ chu lên chuẩn bị đi làm việc. Thế nhưng nàng lại bị Từ Ngôn gọi giật lại, sai đi thay thuốc cho tiểu bạch ưng.
Tiểu Tuyết đã khá hơn không ít nhưng miệng vết thương chưa lành hẳn. Nhớ tới tiểu bạch ưng, Minh Châu a lên một tiếng vội vàng chạy vào sương phòng, tìm kiếm lên thuốc trị thương.
Gian phòng khách có chút lờ mờ, Minh Châu vội vàng tìm thuốc nên cũng không phát hiện cô gia cũng đi sau mình vào đây. Hắn khép cửa phòng lại, tay còn cầm theo một dải băng vải dài.
“Tìm được rồi!”
Tìm ra thuốc trị thương rồi, Minh Châu lại rầu rĩ nhìn tiểu bạch ưng trên cái khóa sắt. Bình thường tiểu ưng là do tiểu thư tự tay chăm sóc, tuy không cắn nàng qua nhưng Minh Châu vẫn không dám đến quá gần nó. Nói cho cùng nó cũng là linh cầm, không phải là chim ưng bình thường.
“Không dám bắt sao? Để ta giúp ngươi.”
Nghe giọng Từ Ngôn ở sau lưng, Minh Châu thở nhẹ một hơi. Nàng vừa định quay đầu cám ơn cô gia, thì một bàn tay đã bịt chặt miệng nàng lại.
Tiểu nha hoàn bị người ôm lấy, hồn phi phách tán, thân thể nho nhỏ run lên. Đây cũng chưa tính là đáng sợ, nàng còn bị trói chặt hai tay lại bằng dây vải, sau khi bị bịt miệng xong xuôi, nàng hoảng sợ phát hiện cô gia đang đứng trước mặt nhìn mình chằm chằm.
Là cô gia trói mình lại!
Cô gia định làm gì?
Hai mắt lưng tròng nước trợn to đầy sợ hãi và nghi hoặc. Tuổi Minh Châu không lớn, hậu trạch Bàng gia không có mấy thứ đen tối tồi tệ như những gia đình giàu có khác, nhưng cái từ “thông phòng nha đầu” vẫn biết được đấy. Nàng cũng hiểu rằng tiểu thư được gả cho người, thì nha hoàn cạnh bên tiểu thư cũng coi như được gả theo rồi.
(*Thông phòng nha đầu: Là dạng nha đầu vừa hầu hạ chủ nhân, thỉnh thoảng còn kiêm thêm chức năng sinh hoạt vợ chồng nếu chủ nhân yêu cầu)
Cũng may cô gia tính tình ôn hòa, người khác nói Thái Bảo tà phái hung ác thế nào, nhưng chỉ có Minh Châu rõ cô gia là người tốt. Ít nhất những ngày vừa qua, nàng chưa từng thấy cô gia có lúc nào nóng nảy cả.
Vốn tưởng cô gia sẽ không giống như những gia đình giàu có khác cần đến thân thể của nha đầu thông phòng. Không ngờ hôm nay Từ Ngôn ra tay lại khiến tâm tình Minh Châu đầy tuyệt vọng. Nàng nhớ ra tiểu thư ở trên lầu hai, tới giờ vẫn chưa lần nào làm tròn trách nhiệm với cô gia. Cô gia đây là không chiếm được tiểu thư, nên đã đánh chủ ý ra tay với nàng.
Nha hoàn địa vị thấp kém, coi như bị chủ nhà giày xéo thân thể cũng không làm gì khác được, cũng không thể kêu oan được.
Một loạt tiếng động lách…cách…Từ Ngôn đem trói tiểu nha hoàn vào cột xích mà tiểu bạch ưng đứng đấy, rồi mở khẽ cửa sổ ra một khe hở nhỏ nhìn nhìn ra ngoài, bộ dạng không thua gì phường trộm cắp.
Không có nha hoàn nào được phép tới gần gian phòng nuôi ưng trắng. Thấy không ai phát hiện ra, Từ Ngôn mới yên lòng lại.
Hắn cần phải làm nhanh một chút, vì có lẽ Bàng Hồng Nguyệt sắp quay trở về rồi.
Loảng xoảng….bạch ưng đứng trên khóa sắt nghiêng đầu tò mò nhìn hai người. Nó nhận ra Từ Ngôn, thậm chí còn nhớ rõ. Tuy nói trước kia nó có mười phần địch ý với hắn, nhưng từ khi được người ta ăn con xà linh, địch ý của tiểu bạch ưng đã dần biến mất, lại còn sinh ra không ít hảo cảm.
Linh cầm vốn linh tính thông linh, biết mạng mình do người ta cứu về. Nhưng nó không rõ tại sao gia hỏa từng cho nó ăn xà linh kia trói nha hoàn của chủ nhân, lại bắt đầu cởi bỏ quần áo người ta ra.
Trong mắt tiểu bạch ưng, hình ảnh trong phòng tối này hiện ra làm người khác phải nghĩ ngợi không ngừng. Quần áo rơi xuống, thiếu nữ hệt như con cừu non run rẩy không ngừng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Từ Ngôn lùi ra sau hai bước, yên lặng nhìn chằm chằm vào thân thể Minh Châu, mắt trái bắt đầu trừng lên.
Hắn không phải ham muốn thân thể người ta, mà đang tìm quả trứng chim bị Ô bà bà cấy vào người Minh Châu.
Từ Ngôn không muốn người khác vì hắn mà chết. Tiểu Bố đã chết, hắn không muốn nha hoàn nho nhỏ trước mắt phải toi mạng theo.
Giấy xếp của Ô bà bà có thể đẻ trứng, nhất định có liên quan tới âm hồn, hay chính xác là trên giấy có mang theo âm khí. Từ Ngôn muốn thử xem mắt trái của mình có nhìn ra hay không. Nếu mắt trái có thể xé rách hồn phách quỷ thể, thì có lẽ cũng sẽ xé rách được trứng chim âm hồn này.
Mắt trái trừng lên, hắn nhìn khắp người tiểu nha hoàn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo đến cực điểm, như diều hâu đang tìm kiếm con mồi. Theo cử động của ánh nhìn Từ Ngôn, tiểu bạch ưng cũng phát hiện Minh Châu có chút khác lạ, mắt ưng ngày càng lóe sáng.
Đến khi nước mắt Minh Châu sắp cạn kiệt, ánh mắt Từ Ngôn cuối cùng cũng dừng tại ngực đối phương. Cùng lúc đó, ánh mặt tiểu bạch ưng cũng ngưng tụ lại tại điểm này.
Một tiếng ngâm khẽ rít lên, lông vũ tiểu bạch ưng dựng đứng, cổ vươn tới trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Châu.
Thật ra Từ Ngôn lại không nhìn thấy được hồn thể, hắn chỉ cảm thấy nơi ngực Minh Châu có chút âm khí. Mắt trái hắn có thể hình thấy quỷ thể, nhưng không thể xuyên thấu thân thể con người. Đang lúc Từ Ngôn không biết làm cách nào, chợt phát hiện tiểu ưng khác thường.
Nó có thể nhìn thấy?
Không đúng, là tiểu bạch ưng cảm giác được âm hồn tồn tại!
Vừa nghĩ được mấu chốt, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động. Hắn phát hiện ngực Minh Châu có một tia âm khí đã lệch ra chỗ cũ một chút, mà tiểu bạch ưng thì đang đứng phía bên kia của Minh Châu.
Trứng chim âm hồn sợ ở gần bạch ưng!
Lòng khẽ động, Từ Ngôn thấp giọng quát: “Giúp ta bức nó đi ra!”
Nói như vậy với tiểu bạch ưng, chính hắn cũng không rõ đối phương có hiểu được không. Hắn cũng chỉ còn cách này, trứng chim âm hồn kia mãi ẩn nấp trong cơ thể Minh Châu thì Từ Ngôn cũng không thể làm cách gì được. Hắn cũng không thể mổ người Minh Châu bắt ra, bởi như vậy trứng chim chết chắc, nhưng Minh Châu cũng không sống nổi.
Tiếng kêu thanh thúy thay cho tiếng kêu khẽ khi nãy, không rõ tiểu bạch ưng có hiểu lời Từ Ngôn nói không mà vỗ mạnh hai cánh, bày ra một bộ dáng săn giết con mồi. Theo hành động của bạch ưng, một đốm âm khí chừng đầu ngón tay từ đầu vai Minh Châu xông ra ngoài.
Gian phòng lờ mờ, cảnh tượng đủ khiến ai nhìn vào cũng hiểu lầm. Qua khe cửa sổ, có thể nhìn thấy một vùng trời xanh ngắt, trên bầu trời đó có một con ưng trắng bay xẹt qua. Mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm một nơi, nếu từ vị trí ưng nhìn lại, có thể thấy gian viện của đại tiểu thư Bàng gia, nhìn thấy được gian phòng đầu tiên trong dãy phòng khách. Hơn nữa còn có thể nhìn thấy mọi chuyện phát sinh trong gian phòng đó nữa.