Từ Ngôn không nhìn thấy ưng trắng trên trời cao, cũng không có khả năng nhìn thấy được. Phát hiện một đám âm khí trên đầu vai Minh Châu, Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, hai mắt trừng lên. Mắt trái ánh lên tia nhìn sắc bén, chấn nát đám âm khí kia.
Phù…
Từ Ngôn thở nhẹ một hơi, rốt cuộc hắn cũng được yên tâm.
Âm khí ngưng tụ thành trứng chim đã bị phá hủy, chắc hẳn tiểu nha hoàn sẽ không phải đi theo vết xe đổ của Tiểu Bố nữa.
Hắn vừa định nghỉ ngơi một lúc thì ngoài sân đã vang lên tiếng đám nha hoàn chào đón đại tiểu thư trở về. Bàng Hồng Nguyệt lại trở về ngay đúng lúc này.
Mắt nhìn Minh Châu như con cừu non trắng nhỏ, Từ Ngôn cảm thấy lạnh buốt sau gáy. Vừa rồi vì muốn cứu tiểu nha đầu này mà hắn hành động có chút không đúng mực. Tình cảnh này mà bị Bàng Hồng Nguyệt trông thấy, không dốc sức liều mạng với hắn mới lạ.
Từ Ngôn vội vàng cầm quần áo cho Minh Châu mặc vào, đồng thời thấp giọng uy hiếp một câu: “Không được khóc nữa. Không được phép nói cho người khác biết, không được tố khổ với tiểu thư ngươi. Nghe rõ chưa?”
Mặc kệ Minh Châu nghe rõ hay không, uy hiếp xong, Từ Ngôn bèn cởi dây trói cho tiểu nha hoàn. Sau đó, là một tiếng vang lớn bật ra, vang tới tận mây xanh.
Loảng xoảng một tiếng, cửa vào gian phòng đã bị đá một cước bật ra, bóng dáng Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện ngay cửa ra vào.
Nàng chưa vào đến tiểu viện đã nghe thấy tiếng gáy vang của tiểu bạch ưng, vừa bước vào trong đã nghe tiếng Minh Châu khóc vang bèn đá tung cửa. Nhìn thấy nha hoàn hầu hạ mình quần áo không chỉnh tề, Từ Ngôn thì đang trốn một góc, bộ dáng lén lén lút lút.
“Tiểu Tuyết a, là ta nói ngươi đó, mồm miệng ngươi thành thật một chút có được hay không?”
Bàng Hồng Nguyệt vừa vào cửa, Từ Ngôn lập tức chống hông răn dạy tiểu bạch ưng: “Minh Châu người ta là nữ hài tử, ngươi không nên ngậm quần áo của người ta như vậy. Ngươi xem đi, ngậm rách cả quần áo người ta. Gia hỏa này chưa được một tuổi, sao lại hèn mọn bỉ ổi thế này được? Nếu ngươi trưởng thành thì còn thế nào hả? Bàng gia chúng ta là người thanh bạch, không nuôi sắc ưng đấy!”
Rù rù, rù rù!!!
Tiểu bạch ưng nghiêng đầu nhìn Từ Ngôn đang đứng nói linh tinh, không rõ nó nghe có hiểu hay không.
Giáo huấn tiểu ưng một trận xong, Từ Ngôn chắp tay sau lưng đĩnh đạc rời khỏi gian phòng, mặt mày hiên ngang lẫm liệt, như thể vừa mới cứu được Minh Châu khỏi ma trảo của tiểu ưng.
“Tiểu Tuyết là chim ưng mái.”
Người đang chuyển động, bên tai hắn nghe thấy Bàng Hồng Nguyệt nói nhẹ một câu, bước chân đặt xuống không vững, thiếu chút nữa vấp té ngay bậc cửa.
Nồi đen không vứt đi được, ngược lại còn dán chặt trên đầu mình…
Sao lại là ưng mái chứ!
Từ Ngôn thở phì phì, dự định bữa cơm tối nay phải ăn thêm hai chén nữa. Hắn đã hảo tâm cứu người, không giải thích được còn bị Bàng Hồng Nguyệt hiểu lầm là phường sắc lang biến thái. Được rồi, dù sao thanh danh mình đã thối, thêm một cái danh trêu đùa với nha hoàn nữa cũng không tính là bao.
"Tiểu thư, ư ư ư… cô gia khi dễ người ta, huhuhu.”
“Hắn làm gì ngươi?”
“Hắn, hắn cởi y phục người ta, huhuhu.”
“Vô sỉ!” Bàng Hồng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm: "Sau đó thì sao!"
“Sau đó, sau đó cô gia nhìn chằm chằm, Tiểu Tuyết cũng nhìn em, khiến Minh Châu rất sợ hãi, huhuhu.”
“Nhìn em?” Đôi mi thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt cau lại: “Hắn không đụng chạm em?”
Minh Châu lắc đầu, nói: "Cô gia, cô gia còn kêu Tiểu Tuyết giúp hắn."
“Lại kêu Tiểu Tuyết giúp hắn?”
Bàng Hồng Nguyệt càng thêm nghi hoặc khó hiểu. Có hỏi thêm thì Minh Châu cũng không thể kể rõ chuyện sau đó thế nào. Lúc ấy nàng sợ đến choáng váng, chỉ nhớ cô gia kêu Tiểu Tuyết giúp đỡ, mà giúp đỡ cái gì lại hoàn hoàn không rõ.
Minh Châu cũng chỉ là đứa nhỏ choai choai không biết võ nghệ, Bàng Hồng Nguyệt cũng không làm nàng khó xử mà kêu nàng trở về nghỉ ngơi, còn mình thì đi vào phòng cùng ăn cơm tối cùng Từ Ngôn.
Đến khi ăn xong, đám nha hoàn bưng trà lên, trong phòng chỉ còn Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt ngồi đối diện nhau.
Từ đầu đến cuối Bàng Hồng Nguyệt không nói gì cả, bàn tay trắng như ngọc với lấy ấm trà, rót vào tách trà của mình. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Từ Ngôn vừa mới ợ hơi một cái xong.
“Ngươi vừa làm gì Minh Châu vậy, làm cho nó sợ chết khiếp đấy.”
“Nói chuyện tâm tình mà thôi, không có gì.”
Nhìn bộ dạng không đếm xỉa của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt tức giận nghiến răng nghiến lợi, vẫn nén cơn giận hỏi: “Ô bà bà kia mạo phạm gì đến ngươi mà bị ngươi giết chết? Nơi này là Bàng gia, không phải Quỷ Vương môn của ngươi.”
“Bà ta không có mạo phạm ta a.” Từ Ngôn trợn hai mắt, đáp: “Ta nhìn bà ta không vừa mắt, bèn làm thịt.”
"Ngươi…!"
Bàng Hồng Nguyệt vỗ xuống mặt bàn, giận dữ nói: “Có thể nói tiếng người hay không hả?”
“Nói tiếng quỷ mà cô nghe vẫn hiểu được hay sao?” Từ Ngôn cảm thấy khát nước, thuận tay cầm cái ấm tử sa lên, hút một ngụm trà trong ấm. Sau đó hắn có phà ra một ngụm hơi, thần sắc rất thoải mái.
“Ngươi vẫn ngậm miệng ấm uống như vậy sao?” Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy Từ Ngôn uống nước từ vòi ấm, mắt hạnh trừng lên.
Trong phòng chỉ có một ấm trà, hàng ngày Bàng Hồng Nguyệt vẫn rót trà từ ấm ra chén uống đấy. Không ai nghĩ người ta ngậm thẳng vòi ấm mà uống, chẳng phải là nàng vẫn luôn uống cả nước miếng của người ta hay sao?
Từ Ngôn vẫn thường quen thói uống vậy, vừa rồi đấu võ mồm với Bàng Hồng Nguyệt, cảm thấy rất cao hứng nên thoáng chút không để ý. Bèn cầm thẳng ấm lên hớp một ngụm, quên mất vị phu nhân kia vẫn còn đang ngồi nhìn.
Khục khục.
Từ Ngôn bị sặc nước trà, ho khan vài tiếng. Sau đó hắn tranh thủ buông ấm trà, bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Nghe đến chuyện giấy cắt hình chim sẽ biến thành chim chóc thật chưa? Ô bà bà có loại công phu quỷ dị này, giấy cắt hình chim của bà ta có thể đẻ trứng trên thân thể người khác. Tiểu Bố là bị bà ta hại chết, còn muốn hại thêm Minh Châu thì bị ta thịt mất, thuận tay bắt lấy trứng âm hồn trên người Minh Châu đem ra.”
Nghiêm túc nói cả buổi, Từ Ngôn phát hiện Bàng Hồng Nguyệt không nói tiếng nào. Hắn còn tưởng người ta đang suy nghĩ xem phải cảm tạ chuyện mình cứu nha hoàn hầu hạ bên người nàng thế nào. Đang đắc ý, chỉ nghe Bàng Hồng Nguyệt nói một câu.
“Ngươi vậy mà cũng rất biết cách kể cố sự. Có điều tẻ nhạt quá.”
Tẻ nhạt sao?
Từ Ngôn nhếch miệng, nói thật lại không có ai tin. Thôi vậy, tin hay không thì tùy, dù sao hắn cũng đã được yên tâm thoải mái, nha đầu Minh Châu giữ được cái mạng nhỏ đã hơn hết thảy mọi thứ rồi.
“Tiêu cục có chuyện trọng đại. Hoàng thượng ủy thác Bàng gia chúng ta áp tải vài thứ trọng yếu đến Linh Thủy thành. Ta phải xa nhà một chuyến, ngươi đừng khi dễ Minh Châu nữa.”
Bàng Hồng Nguyệt đứng lên, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, nhìn Từ Ngôn nói: “Bàng gia ta đối xử với ngươi không tệ. Dù người là con tin nhưng Bàng gia cũng không gây khó dễ ngươi. Có lẽ những gia tộc khác nhìn chằm chằm ngươi, nhưng ít ra Bàng gia cũng không định làm bị thương hay hãm hại ngươi. Ta cũng biết cái chết của mười bảy Thái Bảo rất kỳ quặc, ngươi chưa hẳn là tâm phúc của Trác Thiên Ưng, chỉ là…”
Bàng Hồng Nguyệt muốn nói lại thôi, lại khiến Từ Ngôn kinh ngạc. Thật hiếm có lần phu nhân tiện nghi nghiêm chỉnh thật lòng nói chuyện với hắn.
“Hôn sự của chúng ta dù sao cũng là làm trò. Ngươi đừng oán ta, ta cũng không hận ngươi. Tính ra chúng ta huề nhau vậy.”
Bàng Hồng Nguyệt nói xong, quay người đi lên lầu, để lại Từ Ngôn một mình sững sờ.
Lúc đầu nhìn thấy Minh Châu chịu nhục, quả thật Bàng Hồng Nguyệt rất phẫn nộ không cách nào kìm chế nổi. Thế nhưng sau khi nghe Minh Châu kể lại, lại khiến nàng phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Nàng cũng biết Ô bà bà đưa hình cắt bằng giấy cho Minh Châu, hơn nữa cái chết của Tiểu Bố không chừng cũng do Ô bà bà âm trầm bố trí ra. Thật ra Bàng Hồng Nguyệt vẫn luôn có một cảm giác chán ghét không nói ra được với Ô bà bà. Hôm nay nói mấy lời này với Từ Ngôn, là nàng coi như cho đối phương biết mình không hiểu lầm chuyện của Minh Châu.
Bàng Hồng Nguyệt không có hiểu lầm, nhưng Từ Ngôn lại không thể bỏ qua.
Huề nhau?
Hiện tại Từ Ngôn rất muốn vỗ bàn.
Ta cứu cô một mạng ở Mã Vương trấn, lại cứu tiểu bạch ưng trong trường đấu, kế đó là cứu mạng nha hoàn thân thiết của cô. Bàng gia các người cho ta ăn vài bữa cơm, vậy tình là huề rồi sao???