Ánh lửa ngút trời bên trong thành Ngũ Địa. Từng trận ác chiến diễn ra không ngớt từ đầu đường đến cuối ngõ. Giữa trận thư hùng của hai bên Nhân - Yêu, bỗng nhiên mọi người đồng loạt nghe thấy một tiếng sấm nổ vang dội tại khu vực trung tâm tòa thành.
Đa phần nhóm người thường không thể thấy được trận ác chiến trên quảng trường kia, nhưng ngay sau đó ai ai cũng biết một tin tức đáng sợ - Đại yêu Hổ tộc đã bị Quỷ Diện giết chết!
Nhóm thường dân này vốn dĩ đã mang tinh thần liều chết cùng bọn Yêu tộc, nay nghe được mẩu tin chấn động về một tên Đại yêu nào đó bỏ mạng dưới tay Nhân tộc, đồng thời trông thấy nét mặt vui mừng khôn xiết của những vị tu sĩ dẫn quân, từ đó nhen nhóm lên một ngọn lửa hy vọng trong lòng.
Niềm hy vọng tiếp tục sống sót!
Từ Ngôn đường đường chính chính giữ đầu hổ trong tay, cười khẽ một tiếng, phát tán linh lực giam giữ yêu hồn đang chực chờ bỏ trốn.
"Thương Mộc, hiện tại Quỷ Diện ta đây có xứng đáng trở thành đồng minh của ngươi hay không?"
Từ Ngôn cười lạnh: "Ngươi đúng là đã bỏ biết bao công sức chiêu đãi ta tại Thương Hổ lâm nha, ta vẫn luôn nhớ mối tình hữu nghị này. Do đó, ngươi đối xử ta thế nào, giờ ta trả lại gấp trăm lần!"
Đi kèm với tiếng quát lạnh lùng là một luồng linh lực chấn động, yêu hồn của Thương Mộc bị đè ép mạnh đến nỗi lờ mờ ảm đạm, rên rỉ liên tục.
Dùng Thiên Quỷ Thất Biến pháp giam cầm hổ hồn chặt chẽ, sau đó thu cái xác hổ cùng hổ hồn này vào trong Thiên Cơ phủ, tiếp theo, Từ Ngôn liếc nhìn về phía ba tên đại yêu còn lại.
Cuộc chiến giữa hắn và Thương Mộc diễn ra quá nhanh. Trong khi Phí lão, Thợ rèn và ba tên Đại yêu còn lại vẫn chưa phân định thắng bại, thì Thương Mộc đã đền tội. Tình huống lúc này làm sắc mặt cả ba tên Đại yêu đại biến.
Cảm nhận được ánh mắt của Từ Ngôn liếc qua, Kim lão đại lui về sau một bước theo bản năng, tim đập thình thịch. Tên Minh Phong kia cũng thuộc dạng liều lĩnh, thế nhưng sau khi thấy Thương Mộc bị giết chết thì y liền ngậm mồm lập tức, chẳng dám quát mắng thêm lời nào.
Tên Quỷ Nhãn với yêu thân to lớn đang run nhẹ, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra thụt vào liên tục, từng tầng khói độc dày đặc bao bọc lấy xung quanh thân thể của lão.
Ánh mắt của Từ Ngôn liếc qua Kim lão đại, lướt qua Minh Phong, cuối cùng dừng lại trên người Quỷ Nhãn.
"Quỷ Nhãn tông chủ, ta nhớ rõ ngươi cũng đã nhiệt tình chiêu đãi ta ở Thương Hổ lâm, hiện tại, ta sẽ trả ơn cho ngươi!"
Đoàng!
Lời vừa thốt lên, Giao Nha đâm tới nhanh như một tia chớp, lao thẳng đến con thằn lằn Quỷ Nhãn này. Trong thoáng chốc, một tiếng ầm vang thật lớn vang lên giữa lớp sương mù kín kẽ.
Giao Nha đánh trật mục tiêu, oanh tạc thành một cái hố sâu trên mặt đất; tuy vậy, Quỷ Nhãn đã biến mất từ khi nào.
"Ngươi muốn chạy trốn à?"
Từ Ngôn thu pháp bảo vào, liếc qua Phí lão và Thợ rèn, nói: "Con thằn lằn này thuộc về ta, đầu chuột mập và con ong mật kia thì các ngươi xử lý đi."
"Yên tâm đi, chỉ là một con Đại yêu thôi mà, ta lo được." Thợ rèn cười to ha hả, sử dụng dây xích sắt tấn công Minh Phong.
"Đừng khinh thường đối thủ đấy nhé, ở nơi này bọn ta sẽ lo liệu." Phí lão thành thật khuyên nhủ một câu, sau đó điều khiển phi kiếm chém về phía Kim lão đại.
Ban đầu hai người những tưởng là phải đối mặt với bốn tên đại yêu, do đó một người sẽ đánh với ít nhất hai tên trong số chúng. Hiện tại, Từ Ngôn đến, không những giết chết Thương Mộc, còn khiến cho Quỷ Nhãn phải bỏ trốn. Thực lực như thế đã vượt qua Phí lão và Thợ rèn; có Từ Ngôn giúp đỡ, nhóm thường dân thành Ngũ Địa cuối cùng có thể sống sót được rồi.
Trên quãng trường rộng lớn, Phí lão và Thợ rèn cùng đánh một trận quyết liệt với hai tên Đại yêu.
Kim lão đại tụ lực cả người, đầu chuột lông vàng to lớn rống lên làm cuồng phong kéo đến vây quanh. Minh Phong cũng không kém cạnh, từng tia sáng lạnh lẽo lóe lên trên chiếc đuôi kềnh càng, tìm cơ hội dùng một chiêu tiêu diệt đối thủ.
Từ Ngôn rời khỏi chiến trường, bước chậm rãi đi trên quãng trường; một đốm sáng nhỏ lóe lên trong mắt trái của y, chiếu vào một vị trí tại mặt đất gần đó.
Thằn lằn Quỷ Nhãn không những có thể phun ra chất kịch độc, mà còn có khả năng ẩn thân bẩm sinh. Nó có thể dung nhập vào môi trường xung quanh, rồi dựa vào lớp sương mù kịch độc để bỏ trốn.
Y cũng không dám bay lên, Thương Mộc vừa chết quá thê thảm, mà khả năng bay lượn của tên Quỷ Diện kia so ra còn nhỉnh hơn lão Minh Phong một chút, bằng vào đôi cánh thịt của tên Quỷ Nhãn này cơ bản là khó mà thoát khỏi sự truy sát của đối phương. Vì vậy, y không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng thiên phú chi lực, thay đổi màu sắc cả thân thể, hòa vào lớp ngọc xanh trên quãng trường rộng lớn này thành một khối thống nhất.
Khả năng ẩn nấp của Quỷ Nhãn vô cùng cao minh. Nhớ lại trận quyết đấu của hai con hổ vương lúc trước bên trong Thương Hổ lâm, không ai có thể phát hiện ra tung tích của lão. Quỷ Nhãn tin rằng y có thể tránh né bất cứ kẻ địch nào, hơn thế nữa, y định ra tay đánh lén khiến Quỷ Diện trọng thương.
Chỉ cần đối phương đến gần, y sẽ đánh một đòn chí mạng trong nháy mắt, cộng thêm chất độc tràn ngập, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng khó mà đề phòng.
Ý định của Quỷ Nhãn tương đối là ổn thỏa, nhưng y nhanh chóng phát hiện ra điểm không ổn, bởi vì dù Từ Ngôn vẫn bước từng bước chậm rãi, nhưng phương hướng mà hắn đi chính là phía mà lão Quỷ Nhãn đang ngụy trang.
"Không được rồi.... hắn có thể thấy ta!"
Trong lúc y đang suy nghĩ, một tia sáng xẹt đến; Quỷ Nhãn dùng hết sức nhảy lên né tránh, vất vả lắm mới thoát khỏi đòn chém giết của pháp bảo.
Bịch bịch bịch!
Đầu thằn lằn này thụt lùi vài bước, sau đó, y âm trầm nhìn kẽ trước mặt, nói: "Quỷ Diện, ngươi đừng có mà được nước lấn tới. Nếu ngươi dám chọc giận Yêu tộc tại Thiên Bắc, liệu ngươi chống đỡ nổi bách yêu vây công ngươi sao?"
"Đâu phải bọn bây chưa từng đánh hội đồng ta, giờ ta dùng cách này đối phó lại các ngươi thôi."
Trong khi đang nói chuyện, Từ Ngôn trỏ ngón tay vào pháp bảo, hô to "Đi"; một âm thanh lảnh lót vang lên, Giao Nha hóa to gấp mười lần tựa như một chiếc nanh giao long sắc bén, mãnh liệt công đến.
Đối mặt với thanh pháp bảo giết tới, Quỷ Nhãn nổi cơn thịnh nộ, bắn ra lưỡi dài đụng độ với Giao Nha ba lần.
Ầm ầm ầm...
Sau cơn va chạm, lười dài của Quỷ Nhãn cụt mất vài thước; lão thụt lưỡi vào, ngậm mồm lại nhưng máu tươi đỏ thẫm vẫn tiếp tục tràn ra. Dù lưỡi dài của y có uy lực mạnh thế nào đi nữa cũng khó có thể sánh ngang một thanh pháp bảo chân chính, đặc biệt là sau khi được Từ Ngôn dùng toàn lực thúc giục thì sức sát thương của Giao Nha quả thật kinh người.
Gào!!!
Quỷ Nhãn há mồm, từng làn khói dày đặc len lỏi qua kẽ răng nhanh của y, hình thành nên một màn sương mờ xanh thẫm tỏa ra độc lực ghê gớm.
Chất kịch độc của thằn lằn Quỷ Nhãn không có thuốc giải, chỉ cần hít vào một hơi thì Hư Đan chắc chắn bỏ mạng, tu sĩ Nguyên Anh cũng khó tránh bị thương nặng.
Thấy khói độc lan đến, Từ Ngôn dùng tay bấm pháp quyết; một trận gió lốc cuốn lên từ chân hắn, khi khói độc ùa đến thì cơn gió lốc đá xoáy cao lên đến mười trượng, hình thành nên một đạo vòi rồng che phủ cả người Từ Ngôn.
Khói độc đáng sợ nhưng lại không xuyên qua được cuồng phong, chỉ cần có vòi rồng bảo vệ bên người thì kịch độc của Quỷ Nhãn cũng không thể nào làm hại được.
Tinh văn mắt trái lóe lên, Từ Ngôn xuyên qua cả cuồng phong lẫn khói độc nhìn thẳng vào động tác của Quỷ Nhãn, giơ tay lên Giao Nha còn bên ngoài vòi rồng lại gào thét phóng đi lần nữa.
Từng trận chấn động vang lên, mặt đất rung lắc dữ dội, hàng loạt hố to hình thành trên quãng trường do bị pháp bảo đục thủng, sâu đến mấy trượng, từ xa nhìn lại cứ như bước chân của hung thú chạy loạn giẫm nên.
Chung quanh những cái hố ấy, Quỷ Nhãn đang liều cái mạng già của y để tránh né liên tục, liều mạng sử dụng cái lưỡi dài đã tổn thương của mình để góp phần né tránh đòn tấn công. Cuối cùng, khói độc của hắn dần dần bị cơn lốc xoáy của Từ Ngôn hấp thu càng lúc càng nhiều, mà tốc độ pháp bảo Giao Nha càng ngày càng nhanh hơn.
Bất đắc dĩ, Quỷ Nhãn rống to, con mắt thứ ba trên trán y mở liền mở toang!
Ba vòng tròn nhỏ màu máu hiện rõ trong con mắt đỏ lòm của lão. Một tia huyết quang trong con mắt thứ ba của y bắn ra, đánh thẳng vào ngụm vòi rồng.
Hòa với những đường chỉ máu bên trong con mắt thứ ba của Quỷ Nhãn chính là bổn mạng kịch độc của lão ta, bình thường không bao giờ vận dụng tùy tiện; khi cỗ kịch độc đó bị tiêu hao cũng đồng nghĩa với bản thể của lão ta sẽ gánh chịu tổn thương.
Tia máu ấy xông thẳng một đường vào cơn lốc xoáy, không hề bị ngăn trở, tựa như xuyên qua làn nước. Thế nhưng, dù đòn tối hậu của y đánh qua môn pháp thuật cuồng phong ấy nhưng cuối cùng không có đánh trúng người đối thủ. Trong lúc Quỹ Nhãn đang kinh ngạc, Từ Ngôn đã vội vươn cánh bay ra từ đỉnh vòi rồng, xuất hiện ngay trên đầu lão ta.
"Thiên Lôi trảm!!!"
Đì đoàng!!!
Tia sét tựa như rồng gầm, lao đến trong tiếng thét gào vang dội. Trong nháy mắt, một bên cánh thịt trên thân thể Đại yêu bị xé rách toang, thân thể to lớn ấy bị đánh bay ra xa gần ngàn trượng đụng mạnh vào tường thành khiến đất đá văng lên tung tóe.
Đạo pháp thuật hệ sấm sét đỉnh phong đã bị Quỷ Nhãn phát hiện từ sớm nên y mới có thể tránh thoát một kích chí mạng. Từ Ngôn liền nhíu mày, động thân đuổi theo.