Tường thành cũ kỹ xuất hiện một vết nứt thật dài. Có điều khi Từ Ngôn đến gần lại, ánh mắt chợt chuyển lạnh lẽo.
Trung tâm vết nứt kia không có thứ gì cả. Rõ ràng Quỷ Nhãn đã bị thương đến vậy vẫn còn sức chạy thoát được.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy được một cái đuôi lắc lư ngay đầu tường, sau đó bò ra khỏi thành.
"Đi được sao?"
Từ Ngôn phi thân lên, lướt qua tường thành đuổi theo. Một mạng Thương Mộc thôi còn chưa đủ, hôm nay nhất định hắn cũng phải tóm cho được mạng già của lão Quỷ Nhãn.
Lúc Từ Ngôn bay ra khỏi đại thành, có một con cua cổ quái đang ôm đầu nhỏ ngay đó. Con cua không lớn, nhưng miệng lại có thể nói được tiếng người.
"Không nhìn thấy, Quỷ Diện không nhìn thấy ta, nhất định không nhìn thấy ta..."
Thì thầm cả buổi, thấy Quỷ Diện bay qua từ đỉnh đầu mà không phát hiện ra mình, Hải Đại Kiềm đầy kinh hỉ. Yêu thân bị co rút nhỏ nhất lại rốt cuộc không không chế nổi nữa mà khôi phục lại nguyên dạng. Sau đó càng cua tung tẩy, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hang lớn. Nếu lúc này có người nhảy vào trong hang đó, có thể nghe thấy tiếng thì thầm không giấu nỗi sợ hãi của Hải Đại Kiềm.
"Báo đáp tình nghĩa cái gì chứ, đến Đại yêu mà hắn còn làm thịt được. Ta không lo chạy mau không khéo mất toi cả mạng này, nhanh tránh xa Quỷ Diện a..."
Hải Đại Kiềm vốn định tìm đến đám Đại yêu Thương Mộc này xin giúp đỡ. Tông chủ nhà mình đánh nhau với Quỷ Diện một trận xong không rõ sống chết. Gã chỉ là một tên Yêu linh hóa hình không thể nào làm chủ cả Quy Nguyên tông được. Có điều gã lại không gặp thời cho lắm, vừa tới nội thành đã nhìn thấy được cảnh Từ Ngôn chém giết Thương Mộc, dọa gã sợ đến mức không dám báo tin mà quay đầu bỏ chạy. Cái đại thành này quá kinh khủng, Hải Đại Kiềm không muốn lưu lại một khắc nào cả.
Chiến sự bên trong Thành Ngũ Địa ngày càng kịch liệt, Nhân tộc cùng Yêu tộc chém giết nhau đến tình trạng vô cùng vô cùng thê thảm.
Tầng tầng lớp lớp phàm nhân bị Yêu tộc đánh giết, đầu lâu vỡ vụn, bụng bị giẫm nát, có kẻ còn bị cự thú cắn rời thành hai đoạn. Dù vậy, phàm nhân gần chết vẫn cứ vung mạnh nửa sợi xích sắt còn lại, trước khi chết cũng muốn quật lấy đám Yêu tộc đáng sợ kia một phát mới hả.
Một khi đến chết cũng không sợ thì dù là con sâu cái kiến nhỏ yếu cũng có được tiềm năng cực lớn. Trong đống thi thể Nhân tộc khổng lồ lấy vạn mà đếm bắt đầu đã có thêm nhiều thi thể Yêu tộc. Trảm Yêu Minh dốc toàn bộ lực lượng, lại tăng thêm tu sĩ nô lệ thức tỉnh lại tâm huyết, trong tràng hủy diệt của cuộc chiến thành Ngũ Địa này bắt đầu có lấy hy vọng.
Cố gắng của Trảm Yêu Minh dần dần cũng xuất hiện thành quả. Dưới sự lãnh đạo của đám người Tô Tễ Vân và Tề Dương Bình, phản công của Nhân tộc đã ngày càng trở nên hung mãnh hơn.
Bên phía Yêu tộc có rất nhiều Yêu linh. Thế nhưng Yêu linh thần trí có hạn, không thể sánh được với đám Yêu linh hóa hình. Mà số lượng Yêu linh hóa hình không có nhiều như vậy, ít nhất cũng không thể sánh được với đám trưởng lão Trảm Yêu Minh lẻn vào thành Ngũ Địa lần này.
Dù sao Phí lão không phải không có chuẩn bị. Gần một trăm Hư Đan mai danh ẩn tích đã nhiều năm quyết chiến trận cuối cùng. Phàm là tu sĩ Hư Đan nhiều năm của Trảm Yêu Minh đều nhận được tin tức của Minh chủ, cho nên lúc này tu sĩ Hư Đan Trảm Yêu Minh vào thành Ngũ Địa lần này có đến cả trăm. Chưa kể có mấy vị tu sĩ Hư Đan ẩn mình trong nội bộ Yêu tộc, thừa dịp phản kích đả thương nặng mấy Yêu linh hóa hình. Trong ngoài phối hợp như vậy, bên phía Yêu tộc đã xuất hiện xu thế bại trận.
Bỏ chạy trối chết đầu tiên chính là đám Thương Hổ lâm.
Yêu tộc Thương Hổ lâm mất đi Đại yêu, chỉ còn lại Thương Phong cùng vài tên Yêu linh hóa hình. Mấy năm trước Thương Hổ lâm đã rơi vào cảnh tranh đấu ngôi vị Hổ vương, số lượng Yêu linh vốn kém xa các thế lực khác. Cho nên khi Thương Phong bị Tô Tễ Vân đánh chết, Hổ tộc hoàn toàn đại loạn, mãnh hổ Yêu vật bình thường bị dọa đến chật vật mà bỏ chạy.
Bên phía Thương Hổ lâm vừa mới tán loạn thì Yêu tộc bên Quỷ Nhãn tông cũng không chống nổi.
Tông chủ Quỷ Nhãn bị Từ Ngôn đuổi giết, căn bản không có biện pháp tập trung thủ hạ, chỉ còn mỗi Thanh Bì mặt trầm chỉ huy chém giết. Nhìn thấy tông chủ nhà mình bị Quỷ Diện đuổi đến phải trốn ra ngoài thành, lão đã lập tức sinh lòng thoái ý.
Thừa dịp không ai chú ý, Thanh Bì không để lại chút vết tích lùi đến gần một khoảnh sân nhỏ. Nhìn hai bên không người, lão quay người tiến vào bên trong.
Lão cất bước đi vào hậu viện, định nhảy vào bên trong giếng nước đó.
Miệng giếng này chính là một đường địa đạo mà nhiều năm trước lão tự chuẩn bị đường lui cho mình. Thân là chủ nhân phòng đấu giá, kỳ thật Thanh Bì không chỉ có một đường lui này, nhiều năm trước lão cũng bố trí vài lối khác trong phòng đấu giá.
Phòng đấu giá cách quá gần quảng trường, nơi đó Nguyên Anh Trảm Yêu Minh và Đại yêu đang giao thủ với nhau đến mù trời mù đất, Thanh Bì không muốn đi vào đó tham gia náo nhiệt.
Nơi đây chính là lối vào mật đạo gần nhất. Thanh Bì vừa định nhảy xuống miệng giếng, chợt có một bóng người xuất hiện ngay trong viện này.
Thanh Bì kinh hãi, không nói hai lời đưa tay tế ra một thanh phi kiếm, lại bị đối phương dùng cái đuôi dài như một ngọn roi gạt qua.
Nữ tử trong bóng tối chậm rãi đi ra, cười nhạo một tiếng, nói: "Thế nào, định chạy trốn hả? Không đi giúp đỡ tông chủ các ngươi đối phó với Quỷ Diện sao?"
"Kim Tình!" Thanh Bì nhìn thấy rõ đối phương, thở phào một hơi, gọi phi kiếm quay về, lạnh lùn nói: "Quỷ Diện không phải là kẻ mà ta và ngươi đối phó được. Đến Đại yêu còn có thể chém giết, hắn chính là một con ác quỷ thật sự!"
"Cứ như vậy rời đi, ngươi không sợ Quỷ Diện đi tìm ngươi tính sổ?" không rõ Kim Tình có ý gì, ở ngay nơi này chờ Thanh Bì.
"Có cơ hội ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn." Sắc mặt Thanh Bì thanh lãnh, nói: "Kim Ma thử các ngươi quả nhiên có cái mũi thông linh. Nơi này nối thẳng ra ngoài thành Tây, cho các ngươi mượn dùng một lát vậy."
"Nếu Thanh Bì rời đi, đám Quỷ Nhãn tông không còn thừa bao nhiêu cả. Chẳng lẽ ngươi định vứt bỏ Yêu tộc Ngũ địa, không để ý tới?" Ánh mắt Kim Tình rốt cục cũng nổi lên nét lạnh lẽo, chất vấn: "Quỷ Nhãn tông chủ chạy khỏi thành, ngươi lại đi mất, chẳng phải là Quỷ Nhãn tông lâm trận bỏ chạy sao. Nếu như Quỷ Diện truy sát, gia gia ta cùng Minh Phong ngăn cản thế nào được?"
Kim Tình chặn Thanh Bì, mục đích là nhằm lưu Quỷ Nhãn tông lại.
Yêu tộc Thương Hổ lâm đã bỏ trốn mất dạng, trong thành chỉ còn lại ba thế lực Quỷ Nhãn tông, Minh Phong hạp và Ma Huyết quật miễn cưỡng đánh ngang tay với đám người Trảm Yêu Minh. Một khi Quỷ Nhãn tông chạy khỏi chiến trường, chỉ còn hai thế lực Minh Phong hạp và Ma Huyết quật, đến khi Quỷ Diện truy sát lại thì hai thế lực này có khả năng toàn quân bị diệt, bị Nhân tộc một lần hành động diệt tộc.
"Trảm Yêu Minh ẩn nhẫn nhiều năm rồi, không ngờ thế lực của bọn chúng lớn mạnh đến thế này. Có câu châm ngôn, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, Yêu tộc ở Thiên Bắc này đâu chỉ có mỗi Ngũ địa chúng ta."
Thanh Bì đưa mắt nhìn ánh lửa khắp nơi trong nội thành, trầm giọng nói: "Kim Tình, thực lực của ngươi không thể ngăn cản được ta. Có Minh Phong hạp bọc hậu là đủ, tự ngươi nên cân nhắc lợi hại đi, không phụng bồi."
Dứt lời, Thanh Bì đi về phía miệng giếng, phi thân nhảy đi vào. Đuôi dài của Kim Tình khẽ giật giật, ánh mắt lạnh lẽo định ra tay ngăn trở.
"Để cho lão đi đi."
Một giọng nói xuất hiện sau lưng, Kim Tình khẽ sững người quay đầu nhìn lại. Người tới là một vị Yêu linh hóa hình lệ thuộc Ma Huyết quật có địa vị ngang Kim Tình.
"Đại nhân truyền lệnh xuống, bảo chúng ta thu nạp bộ hạ, lập tức quay về Ma Huyết quật, không giao chiến với Nhân tộc."
"Gia gia cũng muốn chạy?" Kim Tình kinh ngạc, nhớ tới gia hỏa đeo mặt nạ quỷ kia, lập tức hừ một tiếng nói: "Đã biết, ta đi liền."
Chi... Chít chít!
Một tràng tiếng chuột kêu cao vút từ miệng Kim Tình vang lên, chung quanh nhanh chóng có rất nhiều tiếng chuột đáp lại. Rồi từng con Kim Ma thử có lớn có nhỏ đang đối chiến với Nhân tộc nhao nhao vọt vào viện nhỏ.
Đưa mắt nhìn nội thành chìm trong ánh lửa lần cuối, Kim Tình không chút do dự nhảy vào trong miệng giếng, đi theo sau Thanh Bì rút lui khỏi nội thành. Sau lưng ả, vô số Kim Ma thử nhao nhao đi theo. Nhất thời miệng giếng nho nhỏ xuất hiện một tràng cảnh đầy kinh người, như thể một con suối chảy ngược. Không bao lâu sau, Kim Tình và đám thủ hạ của ả đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Tuy rằng Kim lão đại một mực ác chiến cùng với Nguyên Anh cùng nhân tộc, thế nhưng năng lực quan sát của lão không yếu. Không chỉ nhìn thấy Quỷ Nhãn chật vật bỏ trốn, Quỷ Diện đuổi giết theo sau, lão còn ngửi được càng lúc càng nhiều khí tức Hư Đan Nhân tộc.
Kỳ thật Kim lão đại không hề có chút úy kỵ khi đối chiến với Nguyên Anh Nhân tộc, thế nhưng thực lực Quỷ Diện lại quá mức kinh người.
Nếu Quỷ Diện kia quả thật giết chết Quỷ Nhãn hoặc không đuổi kịp lão mà trở về... Kim lão đại thầm tính toán, cảm thấy phần thắng của mình khi đối mặt với Quỷ Diện cực kỳ bé nhỏ. Vì vậy lão bèn mịt mờ hạ lệnh cho đám Kim Ma thử phe mình sớm bỏ chạy.
Minh Phong không phát hiện ra hành động mờ ám của Kim Ma thử nhất tộc. Đại yêu Phong tộc này càng đánh càng hung hãn, đuôi chứa kim độc mãnh liệt đâm ra. Nếu không có Phí lão cáo già có kinh nghiệm mười phần mà là người khác, e rằng đã phải chịu thiệt rồi.
Trên quảng trường, Nguyên Anh vẫn còn đang ác chiến với Đại yêu. Bên ngoài thành, Từ Ngôn ỷ vào tốc độ Liệt Phong giáp đuổi theo Quỷ Nhãn dốc sức liều mạng chạy trối chết.