Tạm thời coi Linh Bức động thành động phủ của mình, Từ Ngôn vừa chờ đợi Tứ Dực vừa luyện chế lấy Võ Thần đạn.
Ba ngày trời liên tục, đã có một mẻ Võ Thần đạn nữa chuẩn bị luyện chế ra.
Ba ngày thoáng cái trôi qua, ngoài sườn núi có tiếng gió gào thét kéo đến, một con dơi cực lớn đáp xuống ngoài động quật phủ đầy ánh chiều hoàng hôn.
Vừa đáp xuống, con dơi lập tức hóa thành thân người.
"Mùi của Nhân tộc..."
Nhếch nhếch mũi, ánh mắt Tứ Dực trở nên nặng nề. Đại yêu trở về, không có bầy dơi cung nghênh, mà nơi ở của mình còn có mùi vị của Nhân tộc, mà còn là mùi cường giả tu hành lạ lẫm.
Hung quang lóe lên trong mắt, Tứ Dực gầm nhẹ một tiếng rồi hiện ra yêu thân khổng lồ, hai cánh bung ra bay vào trong động quật.
"Đã về rồi."
Vừa mới bay vào động quật, Tứ Dực chợt nghe có tiếng quen thuộc chào đón. Gã còn chưa nhìn thấy rõ người thì trong lòng đất quanh đó đã đột nhiên lao ra hơn một trăm phi kiếm. Một luồng áp lực kỳ dị ầm ầm hàng lâm.
Có bóng người từ trong bóng tối bước ra, ánh lên rõ ràng trong mắt Tứ Dực.
Đó là một thanh niên trên mặt đeo thêm một tấm mặt nạ quỷ.
"Quỷ Diện!"
Tứ Dực kinh hãi chấn bay hai cánh, đánh bay đám phi kiếm tấn công tới, cả giận nói: "Ngươi tới Linh Bức động ta làm gì?"
"Đương nhiên là trả mối thù đuổi giết năm đó!" Từ Ngôn bật cười lớn nói: "Đợi ngươi ba ngày rồi. Tứ Dực, hôm nay chúng ta cũng nên tính toán sổ sách rõ ràng một phen. Trận lên!"
Trận lên, tru yêu!
Một trăm lẻ tám chuôi phi kiếm pháp khí tạo thành Tru Yêu đại trận, uy lực to lớn khiến Tứ Dực vô cùng kinh ngạc. Trong Linh Bức động cực lớn truyền ra từng trận nổ vang, đá vụn trên sườn đồi ào ào lăn xuống.
Nơi rừng rậm cách Linh Bức động vài dặm, có một đám người cũng đang chờ đợi suốt ba ngày. Lúc này đám người này đang xì xào bàn tán.
"Tứ Dực đã trở về. Con dơi lớn kia khó mà đối phó." Bình thúc cầm đầu đang vuốt vuốt râu dài, sắc mặt ngưng trọng.
"Đại yêu tuy mạnh, Minh chủ lại không yếu." Tô Tễ Vân ở một bên thấp giọng bảo.
"Minh chủ hình như vẫn còn ở cảnh giới Hư Đan, tại sao có thể chiến với Đại yêu mà chúng ta lại không làm được vậy?" Một trưởng lão Trảm Yêu Minh khác nghi vấn.
Trong lúc nhất thời, mấy người ở đây chợt trầm mặc lại.
"Hư Đan chém giết Đại yêu, hình như ngàn năm qua chưa từng xuất hiện qua."
"Hư Đan còn cường hoành hơn cả Nguyên Anh, chẳng lẽ vẫn còn gọi là Hư Đan?"
"Không gọi là Hư Đan thì gọi là gì? Chẳng lẽ lại gọi là Kim Đan hả..."
"Minh chủ... không phải là cảnh giới Kim Đan trong truyền thuyết đấy chứ? Nếu không sao có thể mạnh mẽ đến vậy được?"
"Kim Đan cũng tốt, mà Hư Đan cũng có làm sao? Minh chủ là hy vọng của Nhân tộc Thiên Bắc ta. Có hắn, trong lòng chúng ta càng thêm cứng cỏi a..."
Bình thúc mỉm cười nhìn về cửa động nơi xa. Tuy cửa động vẫn tối om như mực nhưng các Trưởng lão Trảm Yêu Minh này xem ra, chỉ cần nơi nào Minh chủ Quỷ Diện đi tới, nơi đó ắt có Đại yêu phải chết.
Cuộc chiến thành Ngũ Địa lần đó, hình ảnh Từ Ngôn dùng sức mình chém giết Đại yêu không chỉ trở thành ác mộng của Yêu tộc thành Ngũ địa mà còn đốt lên ngọn lửa hi vọng cho cả Nhân tộc Thiên Bắc.
Tu sĩ cảnh giới Hư Đan có phải đợi chờ mấy ngày, thậm chí là mấy tháng cũng không có vấn đề gì cả. Dù sao cũng không có gì làm, Bình thúc bèn cười nói ha ha: "Đến đến đến, hôm nay lão phu làm nhà cái. Chúng ta đánh cuộc một keo xem Minh chủ bao lâu sẽ ra ngoài, ta đoán hai canh giờ."
"Tiền đặt cược dùng linh thạch là được. Ta ra hai trăm linh thạch. Minh chủ cần một ngày may ra mới đánh bại được Tứ Dực. Dù sao thực lực Đại yêu Tứ Dực không thua gì Đại yêu Ngũ địa, lại còn biết bay, rất khó chơi đấy."
"Ta ra trăm linh thạch. Minh chủ nhiều nhất cũng chỉ dùng một buổi là giết được Tứ Dực. Ta đoán ba canh giờ."
Mấy vị trưởng lão Trảm Yêu Minh không đi tới hỗ trợ mà bắt đầu ở đây tiến hành cá cược, thậm chí đến Tô Tễ Vân rốt cuộc cũng đánh ra hai trăm linh thạch. Kỳ thật nàng cũng rất lo lắng cho Từ Ngôn, dù sao Trảm Yêu Minh bọn họ cũng không rõ ràng Đại yêu Tứ Dực như những Yêu tộc ở Ngũ địa, ai biết gã có chuẩn bị gì sau lưng hay không.
Tô Tễ Vân lo lắng, nhưng đám người Bình thúc lại không có chút lo lắng nào.
Từ khi Phí lão phái binh khiển tướng chia binh Trảm Yêu Minh làm hai đường thì những nguyên lão Hư Đan này rốt cuộc cũng được biết đến chân tướng của hạo kiếp sắp buông xuống.
Thân là nguyên lão Trảm Yêu Minh, cơ bản có mấy người sợ chết chứ? Tu sĩ Nhân tộc có thể nổi dậy khởi nghĩa ở Thiên Bắc tụ tập đầy rẫy Yêu tộc này có thể có tu vi lẫn lộn cao thấp không đều, thế nhưng bọn họ đều có điểm chung chính là đủ dũng khí mười phần.
Sợ chết sẽ không vào Trảm Yêu Minh. Có lẽ người của Trảm Yêu Minh có thể lỗ mãng, có dễ nổi giận, có rất trầm ổn, nhưng hầu như không có người nào nhát gan cả. Cho nên biết rõ hạo kiếp buông xuống, đám người Bình thúc vẫn cứ dửng dưng như vậy.
Chém giết Yêu loại liên tục trong địa bàn Yêu tộc thế kia còn không sợ thì sợ gì hạo kiếp? Tốt nhất là hạo kiếp buông xuống lớn lớn một chút mới có thể giết sạch luôn cả đám Yêu tộc kia nữa.
Tuy nói to gan lớn mật nhưng chuyện mấy nguyên lão này không qua đó hỗ trợ nhìn cũng có chút không ổn.
Minh chủ đang ác chiến cùng Đại yêu, có thêm một Hư Đan giúp đỡ có lẽ sẽ có thêm một phần cơ hội chiến thắng. Không qua đó hỗ trợ lại còn ở đây tiến hành đặt cược nhìn như không phù hợp cho lắm.
Kỳ thật không nên trách đám người Bình thúc, bởi đây đều là do Phí lão dặn dò cả.
Trước lúc đi, Phí lão đã rất ngưng trọng khuyên bảo tất cả trưởng lão và nguyên lão Trảm Yêu Minh một phen, nếu gặp phải Minh chủ ác chiến cùng Đại yêu, cần phải cách ra xa xa một chút.
Phí lão có nói Minh chủ ra tay rất ác độc, các ngươi nhớ rõ phải tránh ra xa, đừng dại dột qua hỗ trợ làm vướng tay, coi chừng Minh chủ đấu đến phát tác hung tính làm thịt cả đám các người.
Phí lão bị ăn phải một lần thiệt thòi, bị Từ Ngôn thông báo rõ chân tướng của hạo kiếp thiên hạ cho nên mới cố hết sức trả thù. Lão định biến Từ Ngôn thành chó dữ của Trảm Yêu Minh, gặp phải địch nhân thì chỉ cần thả ra, đợi đến khi địch nhân bị cắn chết thì mọi người đến thu hoạch là được rồi.
Nơi xa xa động quật, hiển nhiên mấy vị trưởng lão đã đặt cược xong. Bình thúc cười ha hả thu hồi hơn một ngàn linh thạch lại. Y hiện là nhà cái, giờ chỉ cần chờ cho chiến sự kết thúc để tính toán thời gian mà thôi.
"Ta cá mười vạn linh thạch, không tới nửa canh giờ."
Một luồng gió thổi tới, Từ Ngôn xuất hiện trước mặt đám người Bình thúc, thoáng cái đã cướp mất một ngàn linh thạch trong tay Bình thúc.
"Ta thắng. Ngươi còn thiếu chín vạn chín ngàn linh thạch, lấy ra mau."
Từ Ngôn đưa tay, vẫy vẫy làm động tác cầm lấy linh thạch với Bình thúc.
"Đại yêu Tứ Dực đâu?" Bình thúc bị dọa chết khiếp. Bọn họ bên này vừa mới đặt cược xong, Từ Ngôn đã đi ra ngoài rồi.
"Đưa đi rồi." Từ Ngôn tức giận đáp.
"Đưa đi đâu rồi?" Một vị trưởng lão khó hiểu, vội hỏi.
"Tây Thiên!" Từ Ngôn chỉ chỉ về bầu trời phía tây, cả giận nói: "Đám già khú đế các ngươi, cứ vậy ngồi ăn chờ chết hả? Nói cho lão hồ ly biết, Linh Bức động đã an toàn, bảo lão nhanh nhanh đi qua, tốt nhất nên sớm đi tới Tây Thiên đoàn tụ với đám Đại yêu kia luôn thể."
"Minh chủ thật là thần nhân!" Bình thúc đại hỉ, vội vàng tán dương.
"Không đến nửa canh giờ, Đại yêu Tứ Dực đã bỏ mình. Thủ đoạn Minh chủ cao minh!"
"Minh chủ uy phong, chắc chắn uy chấn thiên cổ!"
"Minh chủ vừa ra tay, toàn bộ Yêu tộc đều bị chó ăn!"
Người cuối cùng nói ra câu này hẳn đã nhớ kỹ, nhưng sau khi nói xong vẫn cười ha ha không ngừng.
"Được rồi được rồi. Trảm Yêu Minh dưới tay Phí lão dẫn dắt sớm muộn gì cũng thành Tâng Bốc Minh hết thôi." Từ Ngôn hừ một tiếng, tế ra Sơn Hà đồ nói: "Ai trở về báo tin, ai đi theo ta thì đứng ra. Các ngươi tự quyết định, nhanh lên, ta đang rất gấp."
Bình thúc vội vàng lưu lại một người thông báo cho Phí lão, còn lại nhao nhao ngồi trên Sơn Hà đồ.
"Minh chủ vội vã như vậy, là muốn đi đâu đây?" Lên Sơn Hà đồ rồi, Bình thúc không hiểu hỏi.
"Dự tiệc, đi ăn tiệc!"
Tiếng hét phẫn nộ của Từ Ngôn vang vọng cả không trung, rồi bị gió núi thổi xa dần.