Quỷ Diện rời khỏi Ngũ địa, trước ở Linh Bức động khai đao, sau lại chém Đại yêu Tứ Dực.
Trên đường Sơn Hà đồ xẹt qua, phàm là nơi nào tồn tại Yêu tộc cơ bản đều biến thành tử địa.
Mấy người Bình thúc cùng Tô Tễ Vân đi theo Từ Ngôn đã triệt để thấy rõ Minh chủ của bọn họ đáng sợ thế nào rồi.
Chưa tới nửa năm, Từ Ngôn trước sau đã tới núi Bát Giác, Hắc Phong động, Thương Ngư hà, Trường Xà lĩnh.
Tại núi Bát Giác, hắn một mình đấu Đại yêu Bách Mục. Sau cuộc ác chiến động trời đó, cả tộc Bách Mục cứ vậy tuyệt tích ở Thiên Bắc, Đại yêu Bách Mục bị giết!
Lại đến Hắc Phong động khiêu chiến Đại yêu Nhân Hùng, chiến đến cao hứng. Quỷ Diện ngửa mặt lên trời thét dài, kiếm hạ xuống, chân gấu đứt. Ngay bên ngoài động, hắn hấp chân gấu nhắm rượu, có thêm một thân áo choàng da gấu!
Bên dòng Thương Ngư hà, có người hát vang.
Cá ơi cá ơi, mau vào trong bát đợi ta ăn. Để lại xương cá tết thành tóc, buộc tóc sửa mũ lên cửu sơn, lửa trời đang đốt trên cửu sơn!
Một khúc ca về bàn tiệc cá, một tay ngự trăm kiếm, một thân áo da gấu, một người tên Quỷ Diện!
Nước sông dâng lên ngập trời, trong đó có quái ngư trở mình, có bóng người tựa như hung ma ác chiến với quái ngư. Lúc không động, kẻ đó như một vị thanh niên tao nhã, lúc xuất kiếm, lại tựa như chiến thần.
Mãi đến khi nước sông khô cạn, trong lòng sông đầy những đường nứt được đặt thêm một cái bát tô, một nồi nước hầm cá tươi sống. Mấy người Bình thúc ăn vào, kêu to thống khoái.
Đi theo Minh chủ không kiếm được chỗ tốt gì. Bởi Minh chủ quá keo kiệt, đến mức có thể nói là không chừa lại thứ gì, thậm chí đến cả một khối linh thạch bị Yêu vật bình thường cất giấu cũng đoạt đi mất.
Chẳng qua đi theo Minh chủ có được lộc ăn. Ít nhất Bình thúc tự nhận thấy cả đời này mình cũng sẽ không còn được ăn Đại yêu nữa.
Bên trong Trường Xà lĩnh, đám người Bình thúc tận mắt nhìn thấy có hơn vạn con độc xà, chi chít chằng chịt khiến người ta vừa nhìn vào đã khiếp sợ. Sâu bên trong bầy rắn là Đại yêu đang cong người thành xà trận, lưỡi rắn phun phì phèo nghênh chiến cường địch.
Sau đó lửa cháy bốc lên. Từ Ngôn đã vận dụng đạo pháp đỉnh phong, tạo thành một biển lửa thiêu đốt Trường Xà lĩnh.
Lửa cháy kéo dài một ngày một đêm. Sau khi lửa tàn, hơn vạn con độc xà bao gồm cả Đại yêu đều đã hóa thành tro tàn. Từ Ngôn lưu lại một câu thịt rắn không ăn được rồi nhanh chóng đi mất.
Không đến nửa năm, toàn bộ một đường từ thành Ngũ Địa đến Thần Mộc hạp, Yêu tộc đều tuyệt tích!
Bình thúc và Tô Tễ Vân vẫn luôn đi theo Từ Ngôn. Hai người tận mắt nhìn thấy Minh chủ lần lượt ác chiến với các Đại yêu, ngoài kinh hãi thì hai vị nguyên lão Trảm Yêu Minh này đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Cường giả Nguyên Anh quả thật có thể chém giết với Đại yêu, nhưng tuyệt không dễ dàng thế này.
Với Thợ rèn hay Phí lão vừa mới trở thành Nguyên Anh không lâu mà nói, nếu đơn độc một người chống lại Đại yêu thành danh đã lâu này có thể toàn thân trở ra đã không tệ rồi. Nếu quả thật phải chặn đánh Đại yêu, bọn họ tất phải trả một cái giá thê thảm đau đớn.
Thế nhưng Minh chủ Quỷ Diện lại khác hẳn. Bình thúc và Tô Tễ Vân đi theo sau còn sinh ra một loại ảo giác, rằng đám Đại yêu kia ở trước mặt Từ Ngôn như thể gà đất chó kiểng không chịu nổi một kích.
Kỳ thật hai người này cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh Từ Ngôn ác chiến với Đại yêu, rất khó nhìn ra được hắn vận dụng sức mạnh chân chính nào.
Bởi vì chiến trường quá mức hỗn loạn, Từ Ngôn ác đấu với đám Đại yêu không chỉ vận dụng uy lực pháp thuật Ngũ Hành kinh người mà còn thúc giục ra pháp bảo trường đao Giao Nha và Hổ Cốt, còn dùng kiếm trận giết yêu, lại thêm lực lượng bản thể nhục thân ngàn cân. Nếu đánh giết một mình, Thiên Bắc rất hiếm có Đại yêu nào là đối thủ của hắn.
Kim Đan hậu kỳ không thua gì cường giả Nguyên Anh, vượt xa những Nguyên Anh mới đột phá như Phí lão và Thợ rèn. Thật ra, thực lực Từ Ngôn hiện tại đã không thua kém Nguyên Anh tu luyện nhiều năm như tông chủ Kim Tiền tông Nhạn Hành Thiên rồi, thậm chí đã có thể mạnh hơn lão rồi.
Nửa năm, tính cả Đại yêu ở Ngũ địa, thì số lượng Đại yêu chết trong tay Từ Ngôn đã lên tới tám con.
Liên tục chém giết tám con Đại yêu khó chơi, chiến tích như thế có thể nói là kinh thế hãi tục!
Đường đi từ thành Ngũ Địa đến Thần Mộc hạp đã hoàn toàn được khai thông. Từ Ngôn không tiếp tục ra tay nữa mà chuẩn bị quay về Ngũ địa.
Bình thúc cùng Tô Tễ Vân mang theo khiếp sợ rời đi, cùng hộ tống Phí lão bắt đầu chính thức di chuyển. Trên đường đi không chỉ có hơn mười vạn phàm nhân đến từ Ngũ địa mà còn có rất nhiều phàm nhân dọc đường dung nhập vào đại quân di chuyển này. Số lượng phàm nhân cũng càng ngày càng nhiều.
Số lượng phàm nhân ở Thiên Bắc giảm đi rất nhiều, dù sao Từ Ngôn cũng chỉ có một người, không cách nào đi khắp nơi chém yêu cứu người được cả. Chưa kể một khi đụng phải Yêu vương xuất thủ, hắn cũng không rõ mình có toàn mạng trở về được không nữa.
Đứng ở trên một ngọn núi cao, Từ Ngôn nhìn đội ngũ bôn ba thành hàng dài giữa vùng núi non trùng điệp, lông mày ngọn núi cau chặt.
Núi Thạch Đầu rất lớn, nếu có thể leo được lên đỉnh thì mấy vạn người này cũng không thành vấn đề. Thế nhưng quãng đường di chuyển dài dằng dặc vậy khiến phàm nhân chết trên đường đến không kể xiết.
Đây là tị nạn, là trốn chết, là tìm kiếm sinh cơ cuối cùng. Một khi chết trên đường thì cũng không ai quản đến thi cốt kia cả, Phí lão cũng càng không có thương cảm gì với người chết. Trảm Yêu Minh chỉ cần mang được một nửa số phàm nhân này đến Thần Mộc hạp đã coi như là một kỳ tích rồi.
Nhìn đội ngũ đi xa kéo dài không thấy đầu đuôi, uốn lượn rồi biến mất nơi cuối chân trời. Nhìn qua như thể một con rồng dài thật dài, chỉ cần nó cứ mãi kéo dài như vậy, sẽ có sinh cơ mãi kéo dài theo đó.
"Hy vọng các ngươi có thể sống sót...."
Tiếng nói nhỏ nơi đỉnh núi không người nghe thấy. Từ Ngôn còn nhìn thấy không ít trẻ nhỏ trong đội ngũ bị ném lên những cỗ xe ngựa vốn không có nhiều cho lắm, mà cha mẹ của bọn nó thì ngậm lấy nước mắt đi theo. Rồi thời gian dần qua, khoảng cách bọn họ lại càng lúc càng xa ra.
Từ Ngôn ngồi xuống, lẳng lặng nhìn đám người đi dưới chân núi.
"Sư phụ, ta chỉ có chút ý tứ thương cảm với đám người phàm tục này, cũng không phải là tâm tình đồng cảm gì cả. Thiện ác của ta, rốt cuộc là vẫn khác người khác..."
"Chém giết Đại yêu là bởi trăm yêu lừa gạt ta. Còn những người phàm tục này chỉ coi như là thuận tay cứu giúp mà thôi."
Bên dưới chỉ có đội ngũ phàm nhân yên tĩnh bôn ba, không ai oán than kêu khổ.
Có người ngã nhào ở ven đường rồi được đồng bạn khiêng đi. Bọn họ kiểm tra lại đã không có hô hấp bèn vơ vội chút ít cỏ dại che thân, đặt lại ở ven đường không người hỏi đến.
Nhìn xem những người phàm tục này, ánh mắt Từ Ngôn càng thêm thâm sâu. Lặng yên đến nửa ngày, hắn mới lẩm bẩm.
"Nếu như ta không đấu lại Đại yêu, bọn họ chỉ có thể ở trong nhà. Chưa chắc bọn họ đã đến mức cơm áo không lo, nhưng chí ít cũng được vài năm an ổn. Đến khi hạo kiếp tiến đến. Kiếp nạn đến, tích tắc sau đã chết mất, như thế có phải đỡ hơn chút ít hay không...."
Một lọn tóc bị một cơn gió kéo đến mà tán loạn qua một bên, rồi một bóng người khác ngồi cạnh Từ Ngôn, cùng ngồi xuống.
"Qua được vài năm an ổn. Tốt thì tốt, thế nhưng đến khi hạo kiếp tiến đến, bọn hắn sẽ tìm được ai giúp đỡ đây?"
Phí lão nghe thấy lời Từ Ngôn lẩm bẩm, mà thật ra cũng là Từ Ngôn nói cho Phí Minh Viễn nghe.
Đây là một nan đề khó giải, liên quan đến sinh tử cùng với không biết gì.
"Ngươi nghĩ xem, nếu có một ngày trời sập đất sụt, ta nhất định là người đầu tiên chửi um lên." Phí lão rung đùi đắc ý nói: "Cmn ai chọc đến trời, hủy cả đất mà còn không nói cho ta biết trước, để ta còn chạy sớm?"
"Chạy thì ngươi cũng sống được thêm bao lâu?" Từ Ngôn cười cười hỏi.
"Ít nhất ta có thể nhìn thấy chút ít hy vọng." Vẻ mặt Phí lão trở nên ngưng trọng, bảo: "Tu hành giả chúng ta vì muốn thành tựu Chân Tiên mà khổ tu cảnh giới, không phải vì trường sinh bất tử. Chúng ta không nhìn ra được con đường phía trước, càng không nhìn thấy được hi vọng, thế nhưng chỉ có khổ tu thì cuối cùng mới có được một đường sinh cơ. Nếu không tu luyện cũng chỉ có thể chờ chết, không đi tranh một chuyến ta không cam lòng."
Phí lão chỉ chỉ đám người bên dưới, trầm giọng nói: "Bọn hắn, cũng sẽ không cam lòng!"
Không tranh giành thì vẫn sẽ cảm thấy không cam lòng. Loại đạo lý dễ hiểu này sao Từ Ngôn có thể không hiểu, hắn chẳng qua nhất thời cảm khái thiện ác của mình khác biệt mà thôi.
Hắn đứng dậy, khẽ cười một tiếng.
"Cần phải đi, hy vọng có thể có thể mang theo những người phàm tục này tranh giành được một đường sinh cơ. Ta muốn đi tiễn một ít bằng hữu cũ. Bọn hắn muốn đến quấy phá nhà ta. Trong nhà còn thê tử hiền lành, còn có Tam tỷ và sư huynh thương yêu ta, còn có phàm nhân nhiều gấp vô số lần ở Thiên Bắc này."
"Ngươi tới từ Thiên Nam, chắc hẳn cần phải trở về rồi?" Phí lão hiện ra dáng tươi cười cảm kích, nói: "Thiên Hà hung hiểm, tu vi hiện tại của ta chưa chắc sẽ có trở ngại. Nếu ngươi không gấp, chi bằng đợi ta đưa tiễn xong những người phàm tục này rồi cùng quay về cố hương của ngươi một chuyến. Ta cũng không quen với cảnh Thiên Bắc không có Đại yêu."
"Coi như bỏ đi, đến lão rùa đen còn không thể chở ta qua sông được, lão hồ ly như người càng không đáng tin cậy. Ta sẽ tự nghĩ cách."
Từ Ngôn dứt lời, thuận gió tung người bay về phía xa xa.
"Thuận buồm xuôi gió..."
Trên đỉnh núi, Phí Minh Viễn nghiêm trang ôm quyền thi lễ, chúc phúc bạn mình.
Lão thừa hiểu tiễn đưa bạn mình trong lời Từ Ngôn nói là có ý gì, cũng biết chắc lần này Quỷ Diện quyết định mạo hiểm một phen, đi tới nơi trăm yêu tụ hội.