Chủ đề dính đến Nguyên Anh Nhân tộc khiến trong đại sảnh trở nên yên tĩnh lại.
Thiên Bắc hầu như không có mấy Nguyên Anh. Ngoại trừ hai Nguyên Anh Nhân tộc của Trảm Yêu Minh xuất hiện vài năm gần đây, căn bản trong mấy trăm năm qua Thiên Bắc không xuất hiện Nguyên Anh nhân tộc. Những tên Đại yêu này cũng không quá hiểu biết về Nguyên Anh Nhân tộc cho cam.
Nhớ tới tu sĩ Nguyên Anh cùng cấp với cảnh giới Đại yêu, sắc mặt từng con Đại yêu đều trở nên ngưng trọng hẳn.
"Nguyên Anh Thiên Nam?"
Lôi Lục hừ một tiếng, nói: "Thiên Nam có được mấy tên Nguyên Anh? Trăm yêu tiến đến, Nguyên Anh Thiên Nam chỉ nghe ngóng qua rồi chuồn thôi, trừ phi bọn hắn cũng có hơn trăm người."
Lôi Lục vừa nói như vậy, trăm yêu ở đây lập tức cười vang.
"Thiên Nam cũng không có mấy tên Nguyên Anh. Không chọc đến chúng ta coi như bọn hắn tốt số, thật muốn chọc tới nhất định sẽ cho bọn chúng có đến mà không có về!"
"Nguyên Anh có mùi vị thế nào a? Tới giờ ta còn chưa được thử qua. Tốt nhất nên bắt vài tên Nguyên Anh ở Thiên Nam nếm thử, hặc hặc."
"Nhân tộc hèn mọn, ngoại trừ lục đục với nhau thì còn biết cái gì, chỉ là một đám ô hợp mà thôi."
"Gặp phải sông lớn tràn lan, ta đoán tu sĩ Nhân tộc Thiên Nam đã sớm chạy ra ngoài biển, đang co người run rẩy ngoài hải đảo nào rồi. Bọn hắn dám đối mặt với uy thế của cả trăm yêu sao? Cho bọn chúng một trăm lá gan cũng không dám."
"Nhân tộc giỏi nhất là trục lợi, lại còn vô cùng nhát chết."
"Cả đám giống như heo, ngoại trừ làm đồ ăn cho chúng ta thì Nhân tộc bọn hắn còn có gì hữu dụng?"
"Cũng không nên nói quá như thế, ít nhất năm đó Sở Bạch Bào đại náo Thiên Bắc cũng không dễ trêu."
"Một tên Sở Bạch tính cái khỉ, hắn có thể đấu được trăm yêu chúng ta? Huống chi một vài Đại yêu ẩn nấp nhiều năm ở Thiên Nam cũng đã tỉnh lại. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta đến, còn tìm được thêm vài cường giả Yêu tộc nữa."
Rặc rặc xoẹt!
Một tràng lôi điện nổ tí tách, trên năm cái lỗ tai của Lôi Lục xuất hiện từng tia sét nhỏ kinh người.
"Tên Sở Bạch kia là con mồi của ta." Ánh mắt Lôi Lục âm trầm, quát: "Ta sẽ cắn nuốt lấy Nguyên Anh hắn, móc tim hắn, lột da hắn!"
Mối thù cắt tai kia cả đời này Lôi Lục không quên được. Lúc này xuôi nam, gã không chỉ muốn giết sạch tất cả phàm nhân Thiên Nam trước khi sông lớn tràn lan, mà còn tìm cho được Sở Bạch, giết chết gã.
"Ngoại trừ Sở Bạch, còn có một gia hỏa hình như cũng khó mà dây dưa... Là Quỷ Diện a."
Một con Đại yêu nói nhỏ, lại khiến cả đại sảnh trở nên an tĩnh lại. Quỷ Diện năm đó bị trăm yêu đuổi giết rồi trốn được lên núi Thạch Đầu không chỉ khó chơi mà còn hết sức giảo hoạt.
"Chỉ là Hư Đan, có gì phải sợ?" Đại yêu Bát Giác đến từ Nê Địa phẫn nộ quát to một tiếng: "Để ta bắt được, nhất định sẽ đập nát đầu hắn ra, xem xem Hư Đan hắn có gì đặc biệt."
"Thiên Bắc là vùng đất của Yêu tộc, để cho Quỷ Diện kia nhảy nhót vài năm thì có làm sao. Đến khi hắn rời khỏi núi Thạch Đầu thì chúng ta đã sớm tới Thiên Nam rồi. Không đến Nguyên Anh, hắn đừng mong qua được sông."
"Quỷ Diện đến từ Thiên Nam, lúc này chúng ta lại định cướp bóc quê quán hắn. Oa ha ha ha!"
Quả thật một tên Quỷ Diện không đáng là gì. Trăm yêu tụ tập lại một chỗ còn không sợ cả Thần Văn đơn độc, huống chi Quỷ Diện cũng chỉ là một tên Hư Đan. Ngoại trừ không nghĩ ra làm sao Quỷ Diện có thể dùng cảnh giới Hư Đan khống chế pháp bảo thì đám Đại yêu này căn bản không có gì e ngại hắn cả.
Lôi Lục nghe lũ yêu hô quát, nhàn nhạt quét mắt nhìn Kim lão đại hỏi: "Ngũ địa sao chỉ có hai người tới? Minh Phong, Xích Nguyên và Thương Mộc đi đâu cả rồi? Bọn hắn không biết trăm yêu sắp xuất phát rồi sao?"
Kim lão đại lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết, thậm chí lời cũng không nói ra.
Lão đã quyết định không đếm xỉa gì nữa, có thể không nói gì lại càng tốt. Hơn nữa Kim lão đại vẫn một mực tính toán làm sao thoát thân, cố gắng cách xa trăm một chút, ít nhất cũng phải tìm lấy cớ rời khỏi thạch điện này.
Với tâm cơ của Kim lão đại đã sớm nhìn ra Tiềm Long lĩnh này là một cái bẫy lớn. Lão chỉ không biết sát chiêu của Từ Ngôn là gì, có điều đã cảm nhận được nguy hiểm sắp xảy ra.
Là thị phi, tốt nhất nên cách xa thì hay hơn. Tự bảo vệ mình mới chính là thượng sách.
Kim lão đại lắc đầu, Lôi Lục bèn đưa mắt nhìn về phía Quỷ Nhãn hỏi: "Quỷ Nhãn, ngươi với Thương Mộc như hình với bóng, con hổ kia đâu?"
"Y nói sẽ tới sau, ai biết làm sao còn chưa tới?" Từ Ngôn tận lực làm giọng nói trở nên khàn khàn, nghe hệt như giọng của Quỷ Nhãn, hơn nữa ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, âm trầm không khác gì với giọng Quỷ Nhãn.
Một câu ngắn ngủn, Đại yêu khác không nghe ra sơ hở gì, chỉ có ánh mắt Lôi Lục chợt lóe lên, năm cái lỗ tai đồng thời bỗng nhúc nhích.
Thiên phú thính giác là cơ mật của tộc Lôi Hầu, rất ít Đại yêu biết được, mà Từ Ngôn lại càng không biết gì cả. Hắn giả giọng rất giống, nhưng mà Lôi Lục dùng năng lực thiên phú của mình đã nghe ra được chút ít khác biệt nhỏ trong đó.
Quỷ Nhãn già nua, Từ Ngôn có thể bắt chước được chín phần, thậm chí nhìn bề ngoài không chút nào sơ hở, đến khí tức cũng là từ da thú Quỷ Nhãn làm thành. Chỉ có thanh âm là rất khó làm giống hệt được.
Khác biệt cực kỳ nhỏ khiến Lôi Lục bắt được sơ hở. Ánh mắt gã nhìn Quỷ Nhãn không khỏi trở nên lạnh lẽo.
"Ba tên Đại yêu Ngũ địa đã không tới, làm sao Bách Mục cũng không tới?"
Có kẻ nhìn quanh, nhận ra có không ít Đại yêu không tới.
"Tứ Dực và Nhân Hùng cũng không tới. Mấy gia hỏa này làm sao vậy? Không muốn đi xuống Thiên Nam sao?"
"Ngũ địa cách Thông Thiên hà gần nhất, người ta có thể đứng đón đầu dọc đường là được. Thế nhưng con cá ngốc bên Thương Ngư hà sao còn không tới?"
"Đại xà ở Trường Xà lĩnh cũng không thấy bóng dáng. Hết mùa hè rồi, gã đang ngủ đông hay bị người ta thịt mất rồi?"
Đám yêu nghị luận xôn xao, Lôi Lục lại không hỏi nhiều mà điềm nhiên như không có việc gì quét mắt nhìn Quỷ Nhãn nói: "Bọn hắn không đến, chúng ta vẫn có đủ trăm yêu. Huống chi Thiên Nam còn có Đại yêu ở đó. Chư vị đã ăn uống không ít, mau lấy Huyết Sát châu ra đi."
"Ta có hai viên, hắc hắc."
Một đại hán lưng hùm vai gấu đứng dậy đi ra phía trước, đặt hai hạt châu màu đỏ máu trước mặt Lôi Lục, nói: "Lục gia, ngươi đoán ta làm thịt bao nhiêu phàm nhân? Chừng hơn hai mươi vạn, hặc hặc, lãnh địa của ta không có lấy một người còn sống rồi."
"Ta chỉ có một viên, Nhân tộc Thiên Bắc quá phân tán, không đưa bọn chúng tụ tập lại đánh chết một lần rất khó ngưng tụ ra Huyết Sát châu. Chờ đến Thiên Nam sẽ đỡ mất công hơn nhiều."
"Chúng ta có ba viên. Làm thịt người có khác với giết kiến hôi mấy đâu, chưa đã nghiền a. Nhanh lấy ra đây, giao Huyết Sát châu cho Lục gia còn nhanh chóng qua sông Thông Thiên hà, đại sát Thiên Nam một lần chứ, hặc hặc!"
Từng con Đại yêu đi ra phía trước, nhao nhao giao Huyết Sát châu ra. Tùy thuộc vào lượng phàm nhân thuộc địa hạt của mình mà có nhiều ít khác nhau, ít nhất có một viên, nhiều thì chừng năm viên. Không bao lâu, số Huyết Sát châu trước mặt Lôi Lục đã hơn ba mươi viên.
Một lần tru sát ít nhất hơn mười vạn phàm nhân mới ngưng tụ ra một viên Huyết Sát châu. Hơn ba mươi viên, chính là tính mạng hơn ba trăm vạn phàm nhân!
Nhìn xem Huyết Sát châu càng ngày càng nhiều, sắc mặt Từ Ngôn càng trở nên âm trầm. Cũng may mặt hắn có lớp da thú Quỷ Nhãn bên ngoài, bằng không chắc hẳn sẽ bị người ngoài phát hiện ra ngay.
Trong lúc đám Đại yêu khác đều xuất ra Huyết Sát châu, nếu ai đó hiện ra tia thương cảm hoặc biểu hiện thương xót cho Nhân tộc, tất nhiên sẽ bị hoài nghi.
Huyết Sát châu khu vực Ngũ địa do Quỷ Nhãn bảo quản, Kim lão đại không cần phải giao Huyết Sát châu. Thế nhưng lão không nhàn rỗi mà mượn cơ hội bắt chuyện với vài tên Đại yêu quen biết, đi dần tới gần cửa ra vào.
Kim lão đại đang cười mắng một câu với một tên Đại yêu, nhìn thấy sắp đến lượt Ngũ địa giao phó Huyết Sát châu bèn lập tức quay người lại muốn đẩy cửa đi ra ngoài.
"Kim lão đại, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Một tiếng hỏi thăm của Lôi Lục lại khiến Kim lão đại đứng đơ ngay tại chỗ.