Kim lão đại định thừa cơ chuồn đi đã nghe thấy lời hỏi của Lôi Lục, con ngươi xoay tròn, lập tức nghĩ ra lí do thoái thác. Lão quay đầu lại nói: "Gần đây bị nghiện rượu, ta đi tìm vài hũ rượu ngon. Huyết Sát châu Ngũ Địa chúng ta trong tay Quỷ Nhãn, tìm lão lấy là được rồi."
Nói xong Kim lão đại định đẩy cửa đá ra, thế nhưng đẩy tới lại không thể mở ra được.
Không phải cửa đá quá nặng, mà cánh cửa đã bị người bên ngoài chặn kín lại.
"Đến Thiên Nam rồi uống luôn thể. Quỷ Nhãn, tới phiên ngươi."
Lôi Lục không để ý tới Kim lão đại nữa mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Từ Ngôn đang ngụy trang thành Quỷ Nhãn.
Từ Ngôn vẫn vững bước đi tới phía trước, lấy một hộp nhỏ ra đặt trước mặt Lôi Lục, tay kia đặt trên nắp hộp, đầu ngẩng lên nhìn đối phương.
Từ cấu tạo của thạch điện này đến dị tượng Kim lão đại không đẩy được cửa mở ra, tới hiện tại Từ Ngôn đã có thể kết luận mình đã bị Lôi Lục nhìn thấu. Thế nhưng hắn không vội vàng, thần sắc càng thêm ổn trọng như không biết gì. Bị vạch trần mà vẫn giữ vững tâm cơ ngụy trang đến cùng như thế, dù là Lôi Lục giảo hoạt mấy cũng không nghĩ ra.
Kỳ thật thời khắc mấu chốt nhất đã qua, từ khi Từ Ngôn an ổn đặt cái hộp nhỏ chứa đầy Võ Thần đạn trước mặt Lôi Lục thì trong lòng hắn đã thở phào một hơi rồi.
"Ngũ Địa các ngươi thu thập được bao nhiêu Huyết Sát châu?" Khóe miệng Lôi Lục mang theo một tia cười lạnh mịt mờ, ánh mắt đầy bất thiện.
"Không nhiều lắm, ba viên mà thôi." Từ Ngôn vẫn khàn khàn nói ra như trước, ánh mắt thoáng rủ xuống tránh ánh nhìn của đối phương.
"Ba viên không ít, đã làm khó ngươi rồi, Quỷ Diện." Lôi Lục vừa nói ra cái tên Quỷ Diện, tất cả Đại yêu nơi đây thoáng cái đã xôn xao hẳn lên.
"Ngươi xem cái trí nhớ này của ta... là Quỷ Nhãn mới đúng. Tên người cùng với tên Quỷ Diện rất giống, nhất thời lẫn lộn. Quỷ Nhãn, ngươi cũng đừng trách ta."
Lời này vừa nói, đám Đại yêu chung quanh mới yên tâm lại.
Lôi Lục tươi cười mang theo dáng vẻ trêu đùa hí lộng không ai có thể nhìn ra. Tất nhiên gã đã xác định Quỷ Nhãn trước mặt tuyệt không phải là chân thân mà đã bị người khác giả mạo. Mà đã dám giả mạo Đại yêu Quỷ Nhãn của Ngũ Địa thì chỉ có khả năng là Quỷ Diện mà thôi.
Lôi Lục tự phụ, còn đầy tự tin với thực lực Đại yêu đỉnh phong của bản thân. Gã cũng đã từng giao thủ với Từ Ngôn, nếu năm đó ở núi Thạch Đầu không có Phong bà bà ra mặt thì có lòng tin tuyệt đối có thể giết chết Từ Ngôn rồi.
Tự tin năm đó, hiện nay vẫn vậy.
Ý định của Lôi Lục là dùng thủ đoạn mèo vờn chuột trêu đùa đối phương một phen, còn muốn chứng kiến Từ Ngôn đầy kinh ngạc và hối hận rồi chết đi. Thật ra vừa nghĩ tới cảnh đối phương không thể giải thích vì sao lại bị nhìn thấu, mà Lôi Lục gia gã lại an ổn muôn phần nói ra bản thân tâm cao trí ngạo đoán ra được địch nhân lẻn vào, vừa có thể làm Quỷ Diện khiếp sợ, lại có thể khiến đám Đại yêu chung quanh tâm phục khẩu phục.
Gã đang định bao vây cừu địch, đồng thời đẩy cao uy vọng của mình giữa trăm yêu này lên một tầng nữa! Lôi Lục Nhĩ tính dùng một tay khống chế trò hay kéo ra bức rèm che. Người xem chính là trăm yêu chung quanh, còn trên sân khấu sẽ chẳng có vũ cơ ca múa, chỉ có một con mèo cao minh cùng một con chuột hèn mọn.
Một khi lâm vào cuộc chơi, chắc chắn thân bất do kỷ. Những lời này quả thật không sai. Bởi vì sau một khắc, Lôi Lục đã bị hãm sâu ngay trong trò hay gã tự biên tự diễn này đến khó mà khống chế được. Vốn kịch bản đã được gã dàn dựng tốt, không ngờ lại xuất hiện chuyện nghĩ một đường, làm một nẻo.
"Làm sao lão phu dám trách tội Lục gia." Từ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh lập tức biến thành sắc bén cùng lạnh lùng. Hắn âm u nói: "Kỳ thật Lục gia không nhận lầm, ta xác thực không phải Quỷ Nhãn. Ta chính là Quỷ Diện."
Khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Một câu ta là Quỷ Diện đã khiến trăm yêu chung quanh lần nữa giật mình kinh ngạc, còn dáng vẻ đắc ý của Lôi Lục cũng bị phá tan.
Ô...ô...n...g!!!
Một tiếng kiếm ngân đột ngột kéo đến, hai luồng sáng một trước một sau trong tay Từ Ngôn phóng ra.
Tuy rằng Lôi Lục đã chuẩn bị kỹ thời khắc ra tay, thế nhưng gã cũng không ngờ tên Quỷ Diện ngụy trang thành Quỷ Nhãn lại dám to gan lớn mật như thế, dám ra tay ngay trước mắt trăm vị Đại yêu nơi này.
Vốn tưởng rằng Từ Ngôn trà trộn vào nhằm tìm hiểu thời gian Bách Yêu yến bắt đầu, tiện thể tạo thêm vài chuyện phiền toái gây rối trăm yêu mà thôi. Bởi dù có mạnh đến thế nào thì Quỷ Diện cũng chỉ ở cảnh giới Hư Đan, có là Nguyên Anh đỉnh phong mà đơn độc ở trong thạch điện bị bịt kín, ngay dưới mí mắt trăm Đại yêu thế này cũng chỉ có thể nuốt hận xuống suối vàng mà thôi.
Rặc rặc!!!
Trong hai tay gã lập tức xuất hiện hai ngọn lôi điện. Phản ứng của Lôi Lục cực nhanh, vừa nhìn thấy luồng sáng xuất hiện đã lập tức roi lôi điện ngăn cản lại, phong bế toàn bộ uy năng của Pháp bảo.
Kiện pháp bảo Giao nha đã bị ngăn được, cả người Lôi Lục bị đánh bay về phía sau. Thế nhưng là kiện pháp bảo thứ hai, trường đao Hổ Cốt còn đang được Từ Ngôn nắm trong tay, nhanh như chớp chém xuống.
"Phách Đao!!!"
Tạch...!
Một chiêu Phách Đao trảm, không những có góc độ xảo trá mà còn vượt trội hơn cả roi lôi điện của Lôi Lục. Cả người gã vừa mới bay đi, cho nên không cách nào tránh thoát. Một tia máu tươi từ trên người gã phun ra.
"A!!!"
Lôi Lục kêu rên, nhanh chóng bụm lấy mặt bên trái. Một lỗ tai vẫn còn đầy tia điện mang theo máu tươi bay lên giữa không trung.
Lúc Bạch Bào ngược Bắc, Đại yêu Lôi Lục bị mất đi một cái tai. Hôm nay Quỷ Diện đấu trăm yêu, Lôi Lục gã lại trùng hợp gặp chuyện, lại bị cắt mất thêm một tai nữa.
Sáu tai bị cắt đứt mất hai tai, có lẽ hiện tại Lôi Lục nên đổi tên thành Lôi Tứ mới đúng.
Giao thủ nhanh như chớp, Quỷ Diện cũng đã vượt quá dự liệu của Lôi Lục. Mặc dù Lôi Lục có thông minh giảo hoạt đến mấy cũng không thể nghĩ ra hành động vượt quá lẽ thường của Từ Ngôn lần này được.
Kỳ thật Lôi Lục còn không biết Từ Ngôn. Nếu biết rõ tốc độ trở mặt của Thiên Môn hầu thì gã đã quyết không bày ra cái trò hề mèo vờn chuột này làm gì.
Bên này vừa động thủ, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, bên kia Kim lão đại đã thừa dịp không ai chú ý, trực tiếp biến ảo ra yêu thân thành một con Kim Ma thử có kích thước nhỏ tối đa, từ trong khe hở chui ra ngoài.
Kim lão đại không biết ý định của Từ Ngôn là gì, nhưng lão kiêng kị Quỷ Diện vượt xa những người khác. Dám can đảm thừa nhận thân phận trước mặt trăm yêu, sát chiêu của Quỷ Diện tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm tiến đến, Kim lão đại đã chạy mất. Trong đại điện lập tức loạn thành một bầy, vô số tiếng gầm gừ ầm ầm nổi lên. Hơn mười con Đại yêu hiện ra yêu thân, dữ tợn nhắm thẳng Từ Ngôn đang bị vây ở trung tâm.
Văn Mai núi Linh Hồ kinh ngạc không thôi. Từ Ngôn khoác da thú Quỷ Nhãn khiến nàng không thể phát hiện ra được chân thân, đến khi lúc đối phương thừa nhận là Quỷ Diện, Văn Mai không chỉ khiếp sợ mà còn không thể giải thích được hành động lần này của Quỷ Diện.
Hao hết tâm tư trà trộn vào Tiềm Long lĩnh, lại dễ dàng bộc lộ thân phận trước mặt trăm yêu... Trừ phi hắn chuẩn bị một lần hành động giết chết trăm yêu...
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Văn Mai bỗng nhiên khẽ động. Có lẽ trong trăm yêu nơi này, chỉ có nữ tử núi Linh Hồ này là người đầu tiên phát hiện ra dụng ý thực sự của Quỷ Diện.
Nàng nhìn thấy một tay của Từ Ngôn vẫn cứ che chắn lấy hộp nhỏ, một mực không rời.
"Sắp nổ rồi, nếu ngươi không đi sẽ muộn mất."
Đang lúc Văn Mai còn trầm ngâm, một đạo truyền âm xuất hiện trong tai nàng. Nghe ra, quả đúng là tiếng Quỷ Diện từng nói cảm tạ nàng trên đỉnh núi Thạch Đầu mấy năm trước.
Trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia kinh hãi, bước chân Văn Mai vội vàng lui về phía sau, lập tức lướt tới cửa. Pháp bảo phi kiếm bị nạng gắt gao che chắn trước người.
Lúc Kim lão đại lẻn đi trước, Văn Mai vẫn còn chần chờ không biết làm sao. Dù sao thì bản thể Linh Hồ của nàng không cách nào biến nhỏ như Kim lão đại biến thành chuột nhỏ được. Còn những Đại yêu khác thì đang hung ác thắt chặt vòng vây với Từ Ngôn.
Lúc này Lôi Lục đã rơi xuống đất, tay bụm má trái tức giận gào thét. Yêu thân Lôi Hầu hiện ra, giữa từng cọng lông xanh bùng nổ tia điện lách tách kinh người.
"Quỷ Diện!!! Ta muốn giết ngươi!!!"
Tiếng Lôi Lục gào thét như thể quân lệnh, trăm yêu theo đó mà ầm ầm hét to. Có điều tên Nhân tộc bị bọn hắn vây quanh lại đầy an ổn dị thường.
"Lục gia bớt giận, tiệc tiễn biệt còn chưa kết thúc."
Từ Ngôn xé toang ra da thú Quỷ Nhãn, hiện ra chân thân. Phần mặt nạ quỷ che khuất gương mặt khiến người ta phải ớn lạnh. Tiếp đó hắn bung nắp chiếc hộp nhỏ trước mặt, trong đó có từng điểm tia sét bắt đầu nổi lên, rồi một đốm lửa đột nhiên xâm nhập vào.
Khí tức vô cùng đáng sợ bỗng nhiên hàng lâm. Từ Ngôn mang theo phần đại lễ phong phú này điên cuồng cười nói: "Quỷ Diện bày tiệc tiễn chư vị, chúc các ngươi... Lên đường thuận lợi!"
Ầm!!!
Ngàn trái Võ Thần đạn trong hộp nhỏ đã hoàn toàn bị đốt lên. Tiếng nổ vang như diệt thế bùng lên trong thạch điện như thể cái lồng giam này.