Khi Đường Yêu Yêu đi vào thư phòng của Chung Ý, vừa mới bước tới cửa phòng, bước chân của nàng đột nhiên dừng lại.
Nàng nhìn thư phòng lộn xộn kia, thư tịch rải rác khắp nơi, cuối cùng nàng mới nhìn về phía Chung Ý đang ngồi sau bàn đọc sách, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Nếu như không phải nhìn thấy Chung Ý ở trong thư phòng, nàng cho rằng mình đã đi nhầm phòng.
Chung đại tài nữ nổi danh luôn gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc của nàng từ trước đến nay đều được sắp xếp chỉnh tề, sao có thể biến thư phòng của mình đến tình trạng loạn như vậy?
"Sao lại thế. . ." Chung Ý thả sách thơ trong tay ra, trên mặt lộ vẻ không thể tin được, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự là do hắn viết?"
Đường Yêu Yêu nhặt một quyển sách dưới chân lên, đặt lên bàn, cau mày hỏi: "Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?"
"Nga nga Đông Nhạc cao, tú cực trùng Thanh Thiên. Nham trung gian hư vũ, tịch mịch u dĩ huyền. . . Thệ tương trạch tư vũ, khả dĩ tẫn thiên niên. . ." Chung Ý ngẩng đầu nhìn Đường Yêu Yêu, đột nhiên hỏi: "Yêu Yêu, ngươi đã từng nghe bài thơ này chưa?"
Đường Yêu Yêu nhìn nàng một chút, vươn tay chạm vào trán của nàng.
"Không nóng mà. . ." Nàng lẩm bẩm một câu, lại nhìn Chung Ý, hỏi: "Bài thơ mà Chung đại tài nữ còn chưa nghe qua, ta có thể nghe được? Ngươi cảm thấy ta giống như người sẽ nghe được?"
Chung Ý lắc đầu, nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, vốn cũng không kỳ vọng Đường Yêu Yêu có thể đưa ra đáp án gì.
Nàng có thể khẳng định bài thơ này không phải do Tạ Đạo Uẩn viết.
Mặc dù Tạ Đạo Uẩn vang danh thiên hạ, được coi là đệ nhất tài nữ thiên cổ, nhưng thơ văn của nàng gàn như đã thất truyền, không có mấy bài được truyền thế, chỉ có thể tìm trong điển tịch được đôi câu vài lời về nàng thôi.
Nếu Tạ Đạo Uẩn không viết « Thái Sơn Ngâm », vậy bài thơ đêm qua mà hắn ngâm ấy là ai viết?
Lúc đầu Chung Ý tưởng rằng do đầu hắn bị thương, trí nhớ xuất hiện sai lầm, nên mới đem thơ mà người khác làm nói là do Tạ Đạo Uẩn làm.
Nhưng hôm nay nàng xem sách trong cả thư phòng, không biết nàng đã mở bao nhiêu quyển sách, nhưng vẫn không có tìm ra người làm bài « Thái Sơn Ngâm » kia.
Bài « Thái Sơn Ngâm » khí thế mạnh mẽ, khí độ phi phàm, tràn đầy khí dương cương, một bài thơ như vậy, không thể không có danh tiếng gì được. . .
Đêm qua nàng nghe được bài thơ kia, không phải tác phẩm của Tạ Đạo Uẩn, cũng chưa từng được lưu truyền qua, đây là tự tin mà Chung Ý được mọi người coi là tài nữ nên có.
Thơ văn không có khả năng vô chủ, khả năng duy nhất chính là bài thơ này, là lúc trước hắn viết. . .
"Uy. . ." Đường Yêu Yêu đung đưa bàn tay trước mắt nàng, hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy, mất hồn mất vía. . ."
"Không, không có gì. . ." Chung Ý lắc đầu nói ra.
Mặc dù hắn thích xem sách, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra tài hoa gì, đánh giá của nàng về hắn, vừa mới từ một con mọt sách chuyển thành một người bình thường, nhưng qua buổi nói chuyện đêm qua, ấn tượng của nàng về đã một lần nữa thay đổi.
Hắn không phải là một con mọt sách, hắn có tài hoa, chỉ là cực kỳ khiêm tốn, mà biểu hiện của hắn trong những ngày này khiến người ta vô cùng ngạc nhiên, cũng không đơn giản chỉ là một bài thơ.
Nàng thật sự rất muốn biết trước kia hắn là người như thế nào?
Đương nhiên, chuyện này không thể nói cho Yêu Yêu, nếu để cho nàng ấy biết tài hoa của hắn vượt qua tưởng tượng của các nàng , trong nội tâm nàng ấy sẽ càng thêm tự trách.
"Ngươi vừa lưỡng lự. . ." Đường Yêu Yêu nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu ngươi không nói, ta cần phải động thủ. . ."
Tay của nàng đặt lên trên lưng Chung Ý, Chung Ý thoáng đỏ mặt, vội vàng nắm lấy tay của nàng, hoảng loạn nói: "Ngươi mau buông ra. . ."
Đường Yêu Yêu gãi gãi ngứa nàng nói: "Mau nói đi, nói xong ta sẽ tha cho ngươi. . ."
"Ngươi đừng nghe mà. . ."
"Không được. . ."
Tiêng vui cười đùa giỡn trong thư phòng dần dần nhỏ xuống, ở cửa chính, Đường Ninh duỗi lưng một cái rồi bước ra Chung phủ.
"Chào cô gia."
"Chào cô gia!"
"Cô gia lại đi ra ngoài ạ!"
. . .
Đối diện với hắn là mấy nha dịch, nhìn thấy hắn thì chào hỏi bắt chuyện một phen sau đó mới đi tới cửa nhà môn.
Sau chuyện ngày hôm qua, thái độ của những nha dịch này đối với hắn đã thay đổi rất lớn, trước kia khi bọn hắn nhìn thấy mình, mặc dù cũng sẽ chào hỏi, nhưng ý cười mờ ám trên mặt họ lại không che giấu được.
Lần này không phải chỉ có một mình Đường Ninh đi ra ngoài, một thanh niên mặc trang phục bộ khoái đi theo bên cạnh hắn.
Sau chuyện ngày hôm qua, Chung Minh Lễ lo lắng lão thần tiên giả kia còn có đồng bọn chưa bị bắt nên cố ý phái một nha dịch đi theo bảo hộ hắn, xem như bảo tiêu.
Đường Ninh chỉ biết là bộ khoái này tên là Bành Sâm, có chuyện hắn được nhạc phụ đại nhân coi trọng, phái theo một người bên người, mặc dù có chút không quen, nhưng nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, hắn cũng không cự tuyệt.
Cũng may Bành bộ khoái là người ít nói, đi theo sau lưng hắn cách mấy bước, cả đường đều im lặng, Đường Ninh hỏi hắn mấy vấn đề, hắn cũng chỉ là tượng trưng đáp mấy tiếng.
Người này cũng khá hợp ý của Đường Ninh.
Hai người đi dạo trên đường. Ở Chung phủ, trong thư phòng của Chung Ý, Đường Yêu Yêu cầm một trang giấy trong tay, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Nàng nhìn Chung Ý một chút, thử thăm dò: "Bài thơ này, ngay cả ngươi cũng không viết ra được?"
Chung Ý lắc đầu.
Đâu phải chỉ có nàng không viết ra được, nếu như không phải nàng biết rõ về Tạ Đạo Uẩn, chỉ xét về tiêu chuẩn bài thơ này, hôm qua hắn nói bài thơ này thật sự là do Tạ Đạo Uẩn đệ nhất tài nữ thiên cổ viết ra, nàng cũng sẽ không hoài nghi.
Đường Yêu Yêu ngã ngồi xuống ghế, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Chung Ý, hỏi: "Ngươi nói xem ta cũng để hắn đập ta một cái có được không?"
. . .
Trong một phòng nào đó ở Chung phủ, Trần Ngọc Hiền đứng sau lưng Chung Minh Lễ, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.
Chung Minh Lễ nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng trò chuyện: "Sau vụ án mạng thời gian trước và chuyện ở Quách gia thôn, trong thời gian này cũng không có đại sự gì nữa, cuối cùng cũng có thể ở nhà bồi phu nhân rồi."
Trần Ngọc Hiền rót một chén trà giúp hắn rồi nói: "Chàng nói giống như công lao là của ông ấy, hai chuyện này, ông đều phải tạ ơn Ninh nhi, nếu là không có hắn, bây giờ ông có thể nhàn nhã ngồi ở chỗ này?"
Chung Minh Lễ mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Lúc trước, hắn đối với vị cô gia ngoài ý muốn thêm ra trong nhà này, mặc dù không phải là chán ghét, nhưng cũng không thích.
Hiện tại lại thật sự có chút thích.
Vụ án Triệu viên ngoại bị giết kia, Đổng thứ sử đều đứng ở phía sau nhìn chằm chằm hắn, một khi xảy ra sai sót, hắn sẽ bị người ta bắt lấy nhược điểm.
Chuyện ở Quách gia thôn còn nghiêm hơn, nếu như không xử lý kịp thời, khiến tình trạng bệnh lan rộng, nón quan trên đầu hắn khẳng định không giữ được. . .
Hai chuyện này có thể giải quyết gọn gàng, tất cả công lao đều là nhờ cô gia "Mọt sách" trong nhà kia.
Trên người hắn, thậm chí Chung Minh Lễ còn thấy được mấy thứ để hắn học tập.
Hắn đứng lên từ trên ghế, nói: "Còn có một vụ kiện nhỏ , chờ ta xử lý xong, sẽ trở lại bồi phu nhân."
Chung Minh Lễ đi ra cửa chính, đi thẳng tới huyện nha.
Một lát sau.
Một thanh niên áo xám quỳ gối trước người Chung Minh Lễ, lớn tiếng kêu: "Đại nhân, tiểu nhân không trộm đồ, tiểu nhân là bị oan uổng!"
Chung Minh Lễ hỏi: "Ngươi nói đêm hôm đó sau khi ngươi đổi ca trực, liền về nhà đi ngủ?"
Thanh niên gật đầu nói: "Đúng vậy."
Chung Minh Lễ lại hỏi: "Hôm đó vừa qua khỏi 15, mặt trăng buổi tối nhất định rất sáng a?"
Thanh niên gật gật đầu, nói ra: "Đêm hôm đó mặt trăng rất sáng."
Trên mặt Chung Minh Lễ lộ ra vẻ đã tính trước, có rất ít người sẽ chú ý tới mặt trăng trên trời, sau đó hắn chỉ cần kết luận đêm hôm đó không có trăng sáng, người này sẽ hoảng hốt, còn không lộ ra đuôi cáo?
Giống như ngày đó Đường Ninh trên công đường.
"Ngươi nói bậy!" Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt hắn thay đổi, lớn tiếng nói: "Đêm hôm đó trời đầy mây, rõ ràng không có trăng sáng, thành thật khai báo đi, đêm hôm đó ngươi đi nơi nào!"
Thanh niên kia nhìn hắn một chút, vô cùng chắc chắn nói ra: "Đại nhân, tiểu nhân nhớ rõ, đêm hôm đó mặt trăng rất sáng, ngay cả đèn tiểu nhân cũng không đốt. . ."
"Nói bậy nói bạ!"
"Đại nhân, đêm hôm đó thật sự có trăng, bởi vì ánh trăng rất sáng, tiểu nhân về nhà cố ý không có đốt đèn. . ."
"Ngươi thật sự nhớ rõ?"
"Tiểu nhân thật sự nhớ rõ!"
". . ."
Chung Minh Lễ nhìn hắn, thanh niên kia nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.
Chung Minh Lễ đứng lên, có chút không kiên nhẫn xua tay nói: "Ngày khác tái thẩm!"