Đường Ninh không biết ở nơi khác thì thế nào, còn ở Vĩnh Yên huyện do nhạc phụ mình quản lý, trị an thật sự không quá tốt.
Hắn tới đây chưa đến một tháng, đã gặp phải một vụ án liên quan tới nhân mạng, vụ án nhỏ kiểu trộm cướp cướp bóc có rất nhiều.
Chính như vừa rồi, khi bọn hắn đang đi dạo trên đường, vị bộ khoái tên là Bành Sâm này còn thuận tay bắt một tên tặc trộm đồ.
Còn có một chuyện, Đường Ninh vẫn luôn không quên.
Một tháng trước, sau khi nguyên chủ của bộ thân thể này chết đi, hắn mới có cơ hội chiếm lấy bộ thân thể này.
Đây không phải đoạt xá, mà là một loại trùng sinh.
Đường Ninh cũng đã từng nghĩ tới chuyện, có thể ở một thế giới khác, thư sinh không biết tên bất hạnh bị mất mạng này, có lẽ sẽ giống như hắn, vô cùng nghi hoặc và ngạc nhiên sống ở một nơi nào đó.
Đương nhiên, những chuyện này hắn không thể chứng thực được.
Hắn đã từng hỏi những tên khất cái kia, sáng sớm hôm đó, có một đám người che mặt, kéo nguyên chủ bộ thân thể này tới ngõ nhỏ, sau đó quyền đấm cước đá một trận, có lẽ nguyên chủ đã bỏ mình lúc đó.
Đường Yêu Yêu dùng tú cầu có nhồi tảng đá để đập hắn, đập cho hắn một nơi an thân, đập cho hắn một thể tử là tài nữ, còn có một vị nhạc phụ là huyện lệnh, hắn nên cảm kích Đường Yêu Yêu.
Đổi một cách suy nghĩ khác, nếu không phải vì những người kia, linh hồn của hắn cõ lẽ còn đang lơ lửng ở một nơi nào đó, cũng không có Đường Ninh hiện tại.
Hắn cảm kích Đường Yêu Yêu, nhưng không cảm kích những người kia.
Có lẽ là bởi vì Đường Yêu Yêu có một đôi chân dài, hắn thích chân dài.
Hắn không phải là người vô ơn, nếu đã nhận ân tình của người thư sinh không biết tên này, tự nhiên cũng nên làm vài việc cho hắn.
Huống hồ, hắn không biết thân phận của những người đó, cũng không biết mục đích của bọn hắn, an toàn của bản thân khi ra ngoài cũng muốn cẩn thận.
Đường Ninh giấu những suy nghĩ này xuống tận đáy lòng, quay đầu lại hỏi Bành Sâm: "Ngươi tập qua võ?"
Vừa rồi hắn thấy đối phương chế ngự tên tiểu tặc kia, động tác nước chảy mây trôi, đơn giản dứt khoát, nhìn là biết đây là người có công phu.
Bành Sâm tích chữ như vàng nên chỉ nhẹ gật đầu.
Đường Ninh suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi đầu với Đường Yêu Yêu, ai lợi hại hơn?"
Đường yêu tinh đã nói võ công của nàng cái thế, có thể nhất thống giang hồ, đương nhiên Đường Ninh không tin, nhưng hắn rất ngạc nhiên, võ học ở thế giới này có thể cao tới trình độ nào?
Bành Sâm bình tĩnh nói: "Chưa từng đấu qua."
Đường Ninh dựa vào nét mặt của hắn có thể thấy được, Đường nữ hiệp tự nhận là có võ công cái thế chắc hẳn cũng không lọt vào mắt vị tiểu bộ khoái này.
Một tiểu bộ khoái đã có thể không để ý tới nàng, từ đó có thể thấy được công phu của Đường Yêu Yêu cũng chỉ là chút công phu mèo quào mà thôi. . .
Một lúc sau, hai người đã chạy tới ngõ nhỏ ngày đó Đường Ninh tỉnh lại.
Trong góc, một lão khất cái dựa trên tường, mấy đứa trẻ đang vây quanh lão.
Trong tay lão khất cái cầm mấy quyển sách mỏng rách nát, lắc lư trước mắt mấy dứa nhỏ nói: "Ta nhìn các ngươi đều là kỳ tài luyện võ vạn người không có một, ta có mấy quyển bí tịch, các ngươi chăm chỉ luyện tập là có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trở thành cao thủ tuyệt thế thế gian hiếm có, đồ tốt này, ta bán cho các ngươi mười văn tiền, thế nào?"
Hiện tại Đường Ninh đã biết, lão khất cái này chính là một lão già lừa đảo, lần trước hại hắn mất mặt với Tình Nhi, mấy ngày nay ngay cả Chung Ý cũng nhắc nhở hắn nhiều lần, để hắn không cần suy nghĩ bậy bạ, không cần suy nghĩ tới Thần Tiên tiên sơn gì đó. . .
Hắn nhìn lướt qua lão khất cái, sau đó đi vào ngõ nhỏ.
Đám ăn mày trong ngõ nhỏ thấy hắn lập tức đều nâng cao tinh thần.
"Công tử, ngài lại tới rồi. . ."
"Mọi người mau tới đây, tới!"
Mấy tên ăn mày từ dưới đất đứng lên, lập tức xúm lại.
Đường Ninh chia mấy cái màn thầu bọc trong lá sen cho bọn hắn, hỏi: "Thế nào, có tin tức sao?"
Mấy tên tên ăn mày nhận lấy màn thầu, người cầm đầu cười nói: "Công tử, những ngày này, ta luôn để cho người đi nghe ngóng, nếu có tin tức về tiểu ăn mày kia, ta sẽ lập tức tới thông báo với ngài!"
Tiểu ăn mày vẫn không có tin tức, Đường Ninh đã quen rồi, hắn cũng không sốt ruột, lại hỏi: "Những người kia đâu?"
Trên mặt tên ăn mày kia lộ ra vẻ bị làm khó nói: "Công tử, ngày đó bọn họ đều bịt vải đen, dù bây giờ bọn họ xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không nhận ra được a. . ."
Bành Sâm vẫn đứng sau lưng Đường Ninh, nhìn Đường Ninh nói chuyện với những tên khất cái này, trên mặt Bành Sâm thoáng nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Đường Ninh từ trong ngõ hẻm đi ra, chỉ khẽ thở dài.
Mặc dù hắn đã nhờ bộ khoái trong nha môn lưu ý, nhưng đám khất cái này quen thuộc Linh Châu thành hơn, tác dụng trong chuyện nghe ngóng tin tức cũng lớn hơn, thế mà những ngày này vẫn không có một chút tin tức nào, tiểu ăn mày kia chắc đã rời khỏi Linh Châu thành.
Hắn đứng ở cửa ngõ, tiếng mắng giận dữ truyền đến tai hắn.
"Lão già, ngươi lại lừa gạt tiền của trẻ con!"
"Không biết xấu hổ, tại sao ông trời không dùng sét đánh chết ngươi đi!"
"Lần sau còn dám gạt hài tử nhà ta, lão tử đánh gãy chân ngươi!"
. . .
Mấy nam tử đánh đấm lão khất cái trong góc tường một trận, sau đó lập tức lôi kéo con nhà mình nghênh ngang rời đi.
Lão khất cái vỗ vỗ dấu chân trên người, nhặt mấy quyển sách mỏng kia lên, lắc đầu nói: "Không biết hàng a, không biết hàng. . ."
Lão vịn tường đứng lên, nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng ở đầu ngõ.
Người tuổi trẻ kia đang nhìn hắn.
Hắn nghĩ một chút rồi tiến lên mấy bước nói: "Tiểu huynh đệ, ta thấy cốt cách ngươi kinh kỳ, chính là kỳ tài luyện võ trong vạn người mới tìm được một người, ta có mấy quyển bí tịch võ học, bán cho ngươi mười văn tiền một bản. . ."
Khi nãy Đường Ninh mua màn thầu vẫn còn thừa lại một khối bạc vụn, tiện tay ném cho lão, nói ra: "Cầm lấy đi mua chút ăn đi, về sau đừng lừa gạt trẻ con nữa. . ."
Lão khất cái nhận lấy khối bạc vụn, lắc đầu nói: "Ai, chuyện buôn bán luôn là ngươi tình ta nguyện, sao có thể gọi lừa gạt chứ. . ."
Đường Ninh không rảnh đứng đây tranh luận với lão, chỉ lắc đầu quay người rời đi.
"Chờ một chút!"
Lão khất cái ở sau lưng gọi hắn lại.
Đường Ninh xoay người, lão khất cái đưa mấy quyển sách mỏng trong tay tới nói: "Đồ của ngươi này, đây chính là đồ ngươi dùng tiền mua."
Không ngờ lão khất cái này còn có nguyên tắc, không giống đám người lừa gạt trên giang hồ, Đường Ninh thuận tay nhận lấy mấy quyển sách, gật đầu nói: "Được."
Lúc này, lão khất cái kia lại đánh giá hắn một phen, kinh ngạc nói: "Ta nhìn ngươi hơi quen. . ."
Trong lòng Đường Ninh hơi động, lên tiếng hỏi lão: "Lão biết ta?"
Lão khất cái bắt đầu nhớ lại, sau một lát trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nói với vẻ khó có thể tin: "Không phải ngươi đã chết rồi sao!"
Trái tim Đường Ninh đột nhiên nhảy lên, hắn cố trấn định hỏi lại: "Lão nói cái gì?"
"Không thể nào, không thẻ nào. . ." Lão khất cái vừa tự lảm bẩm, vừa nghi ngờ lắc đầu.
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nhìn hắn: "Lão nhân gia, mấy ngày trước, vãn bối bị thương, đã quên đi rất nhiều chuyện, nếu như ngài biết chuyệ gì, mong ngài nói cho ta biết. . ."
Lão giả kinh ngạc nói: "Mất trí nhớ rồi?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Lão giả lại hỏi: "Ngươi nhớ buổi sáng hôm đó ngươi bị người ta đánh sao?"
Đường Ninh lắc đầu.
Lão giả nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi nhớ ngươi là ai không?"
Đường Ninh tiếp tục lắc đầu.
"Vậy chuyện ngươi thiếu ta một trăm lượng bạc cũng quên rồi?"
". . ."
Lão giả ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên kéo cánh tay hắn rồi nói: "Ngươi đã quên sao, ta là thúc tổ của ngươi, phụ mẫu ngươi đã mất khi ngươi còn nhỏ, là ta nuôi ngươi lớn tới bây giờ. . ."
. . .
Đường Ninh cầm mấy quyển sách trong tay, trong lúc ăn cơm tối qua, hắn phát hiện chân bàn hơi lung lay, mấy quyển sách nát này dùng để đệm góc bàn chắc là vừa vặn.
Từ trong miệng lão khất cái kia cũng không hỏi được chuyện gì hữu dụng, buổi sáng hôm đó lão khất cái cũng chỉ trùng hợp nhìn thấy những người kia rời đi ngõ nhỏ, cho nên mới kinh ngạc vì nhìn thấy hắn sống lại.
Hắn đè xuống những suy nghĩ này, quay sang hỏi Bành Sâm: "Ngươi có người quen với Nghĩa Yên huyện nha sao?"
Linh Châu thành được chia làm hai khu quản hạt, Vĩnh Yên huyện nha và Nghĩa Yên huyện nha, nói cách khác, trong Linh Châu thành, có một nửa địa phương, cánh tay vị nhạc phụ kia của hắn duỗi không đến.
Nếu có thể dùng lực lượng quan nha ở cả hai nơi, lại tìm tiểu ăn mày kia, sẽ dễ hơn một chút.
Bành Sâm lắc đầu, nói ra: "Trước kia Chung đại nhân và Nghĩa Yên huyện lệnh có oán, những năm này ngoại trừ thoáng giao tiếp một chút, cũng không đi lại thân thiết gì."
Đường Ninh tạm thời bỏ đi ý nghĩ này, thở dài, nói: "Đi về trước vậy."
Nghĩa Yên huyện nha.
Một nha dịch đứng ở cửa nha môn, phất phất tay đuổi một nữ tử trâm gai vải quần, không nhịn được nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không có chính là không có, ngươi đi nơi khác tìm xem. . ."
Nữ tử kia mặcváy vải, mép váy có mấy miếng vá, khuôn mặt tiều tụy đến cực điểm.
Sắc mặt nàng hơi tái nhìn nha dịch kia, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, lúc nào có tin tức của hắn, xin ngài nhất định nói cho ta biết, ta, ngày mai ta lại đến. . ."
Nha dịch kia nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng cảm thấy thoáng không đành lòng, lên tiếng đáp: "Được rồi, hắn tên gọi là gì, ngươi nhắc lại lần nữa, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân. . ." Trên mặt nữ tử hiện ra vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Hắn gọi Đường Ninh, Đường trong thơ Đường, Ninh trong an ninh. . ."