Đường Ninh vừa bước ra khỏi cửa trường thi, lập tức nghe thấy một tiếng gọi thanh thúy đầy vui sướng.
Hắn quay đầu, nhìn thấy Tiểu Như đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với hắn.
Chung Ý và Đường Yêu Yêu cũng ở đây, trong tay Phương tiểu bàn còn cầm hai miếng mứt quả, khi Đường Ninh đi qua, nàng đưa một miếng cho Đường Ninh, trình trọng nói: "Khảo thí vất vả rồi, đây là ban thưởng cho ngươi."
Không có người nào hỏi hắn thi thế nào, Tiểu Như tiếp nhận bao nhỏ từ trong tay hắn, nói : "Tiểu Ninh ca nhất định là đói chết rồi, mau trở về ăn cơm thôi. . ."
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, mong đợi hỏi: "Ta nghe nhiều người nói, ngay cả đề mục bọn họ cũng không làm xong, ngươi thi thế nào. . ."
Nàng lời còn chưa nói xong, Chung Ý đã giật giật tay áo nàng, Chung Ý quay đầu nhìn Đường Ninh, ôn nhu nói: "Thi qua rồi cũng đừng có nghĩ lại, đi về trước đi, cha mẹ đều đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy. . ."
Trong trường thi, lần lượt có thí sinh đi tới, nhìn theo bóng lưng mấy người rời đi, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Không biết vị huynh đài kia thi thế nào, khi đi ra trường thi lại có ba mỹ nữ tới đón, cùng là thân phận thí sinh, thật đúng là khiến người ta hâm mộ. . .
. . .
Đồ ăn hôm nay so với mấy ngày trước càng thêm phong phú, phong phú đến mức Đường Ninh hơi xấu hổ.
Nếu lần này thi không tốt, hắn cảm thấy người mà mình cần xin lỗi nhất chính là nữ đầu bếp của Chung phủ.
Trần Ngọc Hiền đưa những đĩa đồ ăn ở xa đến trước mặt Đường Ninh, dặn dò nói: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút mới có sức thi trận tiếp theo."
"Trận tiếp theo thi phú, ngược lại cũng không có gì cần chuẩn bị." Chung Minh Lễ nhìn hắn một chút, nói: "Còn hai ngày sẽ yết bảng kết quả trận đầu, hai ngày này ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt là được, không cần có áp lực. . ."
Thi châu có ba trận, mỗi một trận thi xong sẽ đào thải một lượng, sau khi thi xong trận đầu, trong vòng hai ngày các quan chấm thi sẽ chấm tất cả bài thi, chọn ra thí sinh đủ tiêu chuẩn tham gia trận thứ hai, sau đó công bố danh sách đi ra.
Thí sinh thông qua trận khảo thí đầu, mới có tư cách tham gia hai trận sau.
Trận thứ hai thi phú chính là so tài văn chương của thí sinh, trận thứ ba sách luận là khảo sát năng lực trị quốc của học sinh, hai trận này, học sinh có thể tự do phát huy.
Ở trong chuyện đó, vận khí cũng có tác dụng nhất định, nếu trúng phải thi từ mà mình am hiểu, đề sách luận trúng được đề mà mình có kiến giải, thứ tự nhất định sẽ không quá thấp.
Nhưng trận đầu này thi tổng hợp các lĩnh vực, kiểm tra tới kiến thức tích lũy qua nhiều năm của học sinh, không có đường tắt nào có thể đi.
Trong lòng Chung Minh Lễ rất rõ ràng, bởi vì Đường Ninh bị mất trí nhớ, quên đi rất nhiều thứ, chỉ có một tháng thời gian ôn tập, khả năng thông qua trận đầu này, thực sự quá nhỏ.
Lúc đầu hắn cũng không có ôm hi vọng quá lớn, vốn cũng chỉ muốn để Đường Ninh có thể tham gia lần thi châu tiếp theo mà thôi.
Chung Ý và Tô Như cũng không hỏi hắn thi thế nào, Đường Ninh biết các nàng là không muốn tạo áp lực quá lớn cho hắn.
Hắn nghĩ lại một chút, nếu như hắn không nhìn sót gì, tất cả câu hỏi hắn đều đã làm xong, trận khảo thí đầu tiên này, hoàn toàn chính là đem đáp án trong đầu chép ra, không có gì khó khăn cả.
Chỉ có có mấy câu kiểm tra lịch sử, trong lòng Đường Ninh có chút không chắc, bởi vì lịch sử ở hai thế giới xuất hiện khác biệt, đối với đánh giá về nhân vật lịch sử, hắn không có đáp án tiêu chuẩn, có thể sẽ có sai lệch.
Nhưng một chút sai lầm nhỏ hẳn sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.
Nhưng trận tiếp theo và một trận cuối cùng sẽ không giống với lúc trước, thi phú và sách luận, dựa vào ý kiến chủ quan của giám khảo, hắn cũng chỉ có thể cố gắng thôi.
Trận thi châu đầu tiên kết thúc về sau, trường thi lập tức bị phong tỏa.
Triều đình luôn cực kỳ coi trọng đối với khoa cử, để tránh hiềm nghi, quan viên địa phương không được làm giám khảo, tất cả giám khảo ở trường thi Linh Châu, đều là quan viên từ kinh đô lâm thời điều tới.
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, bọn họ phải phê duyệt 5000 bài thi, từ trong năm ngàn người chọn ra hơn một ngàn người đủ tiêu chuẩn, cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Cũng may trải qua một lần sàng chọn, thí sinh tham gia trận thứ hai sẽ giảm mạnh , chờ đến trận thứ hai trận thứ ba, bọn họ sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.
Trường thi, trong một gian phòng rộng rãi.
Hơn mười vị giám khảo ngồi trước bàn riêng mình, trên bàn trước mặt bọn họ, có một tập bài thi thật dày.
Trong phòng, tiếng huyên náo liên tiếp vang lên.
"Người đọc sách, chữ viết ngoáy giống như giun bò, không đạt!"
"Bài thi quá bẩn, vết mực hai đoàn, dấu hiệu hư hư thực thực, không đạt!"
"Một phần cuộn giấy, lại chỉ làm được ba phần đề mục, quan địa phương Linh Châu tuyển người thế nào đấy. . ."
"Chấm hơn mười bài thi, không có người nào đáp được bảy phần đề mục trở lên, thật đáng buồn, thật đáng buồn. . ."
"Thật sự là một bài không bằng một bài. . ."
. . .
Lương Đống quan bái Lễ bộ lang trung, lần này đều bị triều đình cắt cử, đảm nhiệm giám khảo cuộc thi châu ở Linh Châu, muốn trong hai ngày này, chấm gần 400 phần bài thi.
Lượng câu hỏi trong trận thi đầu rất lớn, hắn chăm chú chấm mà chỉ mới chấm được hơn mười bài, đã cảm thấy đầu óc muốn quay lòng vòng .
Nhưng thân làm giám khảo, hắn nhất định phải nghiêm túc, nếu xảy ra điều gì sai lầm quá trình này, sĩ đồ của hắn sẽ xuất hiện một vết bẩn lau không được.
Ở trong lòng thầm hỏi thăm mấy lần đại học sĩ ra đề thi, sau đó lại chọn ra mấy bài thi có dấu hiệu hư hư thực thực, bài thi chữ viết ngoáy, uống một hớp trà, tiếp tục chấm thi.
Những bài thi mà hắn chấm, không có người nào đáp được bảy phần đề bài, nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ gì về việc này nữa.
Lượng câu hỏi trong đề bài của trận thì đầu này khá lớn, phạm vi kiểm tra lại rộng, ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn mắng chửi người, khoa khảo bao nhiêu năm qua, gần như chưa bao giờ xuất hiện thí sinh có thể làm xong tất cả câu.
Thứ nhất là kiểm tra năng lực tổng hợp của thí sinh, nội dung cực lớn, cần thí sinh dựa vào năng lực của mình, có câu còn cần quyết đoán làm hay bỏ.
Dù là thi châu hay thi tỉnh, có thể trả lời sáu phần đề bài, đã có thể tính là đủ tiêu chuẩn, có thể đáp được bảy phần sẽ được coi như ưu tú, đáp được tám phần trở lên, chính là phượng mao lân giác. . .
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, ra đền như thế cũng giúp bọn họ chấm thi dễ dàng hơn.
Sau khi hắn lại chấm thêm mười mấy bài thi, nghỉ ngơi một chút rồi lại đưa tay lấy tới một bài thi mới.
Mỗi khi lấy tới một phần bài thi, trước tiên hắn sẽ lướt nhìn tổng thể, nếu bài thi có viết ngoáy, bài thi có vết bẩn, có tiêu ký rõ ràng, là có thể trực tiếp phán là không trúng, đỡ tốn thời gian công sức, làm giám khảo, hắn có quyền làm như vậy.
Chữ viết bài thi này mặc dù không thể khiến cho người ta nhìn mà hai mắt tỏa sáng, nhưng cũng đúng quy đúng củ, bài thi sạch sẽ, không có bất kỳ vết bẩn nào, trong lòng của hắn có chút thất vọng nhỏ, nhấc bút son lên, bắt đầu chấm.
Điền từ vào kinh nghĩa và giải thích, hoàn toàn đúng. Hắn nhẹ gật đầu, kinh nghĩa là cơ sở, có rất ít thí sinh phạm sai lầm về phần này.
Liên quan tới mấy câu luật pháp, người này thế mà cũng đáp được, như thế này hơi hiếm có.
Câu hỏi về toán học. . . , thế mà cũng không sai câu nào, từ trước đến nay toán học vốn không được coi trọng, đây là bài thi đầu tiên mà hắn chấm có câu hỏi toán học hoàn toàn đúng, một bộ phận rất lớn thí sinh đều sẽ trực tiếp từ bỏ mấy câu về toán học này.
Mấy câu kiểm tra lịch sử này, ừ. . . , mặc dù góc độ hơi xảo trá, nhưng cũng không có quá mức lạc đề, có thể tính là mạch suy nghĩ khá tốt, chứng tỏ người này không giống như đại đa số học sinh, chỉ biết là học bằng cách nhớ để ứng phó với kiểm tra, triều đình chỉ luôn thiếu nhân tài như vậy. . .
. . .
Lương Đống chấm một phần bài thi này rất vui vẻ, vừa chấm vừa gật đầu , chờ đến hắn tiếp tục mở tới một trang khác, mới phát hiện bài thi này đã chấm xong.
Hắn giật mình, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, lập tức để bút xuống, lại quay đầu mở ra.
Một lát sau, Lương Đống nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, trong tay cầm lấy một phần bài thi, lật tới lật lui nhìn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Quái vật, quái vật a. . ."
Mấy tên giám khảo bên cạnh hắn nhìn thấy hắn như thế, kinh ngạc hỏi: "Lương đại nhân, ngươi sao thế?"
Lương Đống lấy lại tinh thần, buông bài thi kia buông xuống, cười nói: "Mấy vị đại nhân cùng tới xem một chút, ở chỗ ta xuất hiện một con quái vật. . ."
Một lát sau, mấy vị giám khảo cùng vây quanh một bài thi, tất cả đều tấm tắc kỳ lạ.
"Linh Châu thế mà lại có nhân vật bậc này?"
"Lần trước xuất hiện thí sinh có thể đáp tất cả câu hỏi, đã là thi tỉnh mười mấy năm trước rồi?"
"Nhân tài, nhân tài a. . ."
"A, nhân tài sợ là cũng không thể hình dung được loại quái vật này. . ."
Mấy người không ngừng bàn luận, ngoài cửa lại có hai người đi tới, mấy vị giám khảo thi nhau chắp tay, "Phương đại nhân, Vương đại nhân. . ."
Hai vị chủ khảo nhìn bọn họ một chút, kinh ngạc nói: "Các vị đang làm gì thế. . ."
Lương Đống nhìn hai vị quan chủ khảo, cười cười, nói: "Hai vị đại nhân tới xem một chút là biết. . ."
. . .
Lúc ăn cơm buổi sáng, từ miệng nhạc phụ đại nhân mà Đường Ninh biết được, bài thi của trận thi châu đầu tiên đã chấm xong, trường thi đã giải trừ phong tỏa, thông tri nha môn, đến xế chiều sẽ dán danh sách những thí sinh vượt qua trận thi đầu.
Thời gian không đến hai ngày, đã phê duyệt xong 5000 bài thi, những giám khảo kia cũng thật không dễ dàng.
Hôm trước Đường Ninh có hỏi qua nhạc phụ đại nhân, mấy câu hỏi có quan hệ đến lịch sử kia mà hắn làm, hơi lệch một chút, có là không lấy được điểm. . .
Nhưng những phần thi khác hắn làm cũng không tệ lắm, hẳn là có thể thuận lợi tiến vào trận thứ hai.
Cơm nước xong xuôi, sau khi buông xuống bát đũa, Chung Minh Lễ mới cảm thán nói: "Hôm nay trong trường thi truyền ra một tin tức, nói là trong các học sinh lần này, có người đáp được tất cả đề mục, hơn nữa còn không câu nào, ngay cả hai vị chủ khảo cũng cảm thấy có chút khó tin, nói thẳng Linh Châu xuất hiện quái vật. . ."
Đường Ninh đã trải qua trận này, biết rằng trả lời xong tất cả câu hỏi có độ khó lớn đến thế nào.
Quả thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn chép bài còn không lấy được điểm tối đa, thế mà còn có người có thể làm được, đây không phải quái vật, đây chính là cầm thú a. . .