Bài thi trận đầu đã chấm xong hết, chờ đến xế chiều, trường thi sẽ yết bảng, những thí sinh có tên trên bảng thì ngày mai mới có thể tham gia trận thi thứ hai.
Đường Ninh đoán xác suất hắn thi rớt trận đầu cũng không lớn, thế nên hắn cũng không hề sốt ruột.
Phương Tân Nguyệt ngồi trên ghế đá, đếm trên đầu ngón tay, vừa đếm vừa nói: "Ta mời ngươi ăn bánh ngàn tầng, mứt quả, còn có bánh vải, mứt hoa quả. . ., chờ qua mấy ngày ngươi thi đậu, phải mời ta ăn dê con hấp, tay gấu chưng, đuôi hươu chưng. . ."
Đường Ninh rất kinh ngạc, Phương tiểu bàn lại có thể đọc một loạt tên món ăn ra.
Nàng đã đề cập qua không chỉ một lần, tiên sinh học đường Phương gia luôn luôn bởi vì nàng không đọc được thơ mà đánh bàn tay của nàng, nàng còn nói tay của nàng mập như vậy, kỳ thật nguyên nhân rất lớn là do bị đánh.
Hứng thú chính là thầy giáo tốt nhất, câu nói này của Einstein áp dụng lên trên người Phương Tân Nguyệt là cực kỳ đúng.
Đường Ninh nhìn nàng, thuận miệng nói: "Nếu như ta thi không trúng thì sao?"
Phương Tân Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại bá ta là quan chủ khảo đấy, ta có thể nói cho đại bá, để cho ngươi thi đậu. . ."
Đường Ninh biết lần này một trong những quan chủ khảo thi châu ở Linh Châu, chính là vị Phương đại nhân kia của Phương gia.
Hắn trở về kinh sư một lần, lần này hộ tống các giám khảo khác cùng nhau tới Linh Châu, đảm nhiệm vị trí chủ khảo trong cuộc thi châu ở Linh Châu.
Đương nhiên, hắn không đi được cửa sau Phương gia, trong lúc thi vì để tránh hiềm nghi, trước khi thi châu kết thúc, không thể bấu víu quan hệ với giám khảo.
Đường Yêu Yêu đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, nàng hỏi Đường Ninh: "Sắp công bố kết quả danh sách đủ tiêu chuẩn thi trận thứ hai rồi, rốt cuộc là ngươi thi thế nào, trong lòng có nắm chắc hay không?"
Mặc dù Chung Ý và Tô Như không tới đây, nhưng vẫn một mực chú ý đến bên này.
Đường Ninh biết trong lòng không chắc chính là các nàng, vì để các nàng an tâm, hắn đành an ủi: "Yên tâm đi, phần lớn đề mục đều đáp được, thông qua trận đầu hẳn là không có vấn đề."
Đường Yêu Yêu nhẹ nhàng thở ra, tinh thần của Chung Ý và Tô Như cũng phấn chấn hơn.
"Vậy sao ngươi không nói sớm. . ." Đường Yêu Yêu ngồi xuống đối diện hắn, cầm một miếng mứt hoa quả trong tay Phương tiểu bàn để ăn, Phương tiểu bàn lập tức nắm tay chạy ra.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Khoa cử có cảm giác gì, đề mục khó sao?"
Đường Ninh thuận miệng nói: "Vẫn tạm ổn. . ."
"Bọn họ đều nói rất khó đấy. . ." Đường Yêu Yêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe nói rất nhiều câu hỏi, người bình thường đều không trả lời hết, năm nay lại xuất hiện người có thể đáp đúng toàn bộ câu hỏi, tại sao lại có quái vật như vậy nhỉ. . ."
Đường Ninh rất tán thành với quan điểm này, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn không dám khinh thường học sinh cổ đại, luận về khắc khổ và cố gắng, tùy tiện lôi ra một người từ trong các học sinh tham gia thi châu, cũng có thể vượt qua những học sinh tài cao ở các đại học danh tiếng trong hậu thế mấy con phố.
Trong loại người này, ra học phách tỷ lệ đặc biệt cao.
Tình Nhi từ bên ngoài chạy chậm tiến đến, vội vội vàng vàng nói ra: "Cô gia, tiểu thư, trường thi yết bảng. . ."
Đường Yêu Yêu lập tức đứng bật lên: "Mau đi xem một chút!"
Chung Ý và Tô Như cũng đi theo bên cạnh, tận mắt nhìn thấy kết quả, các nàng mới có thể an tâm.
Cửa chính trường thi đã bị người vây quanh, bọn họ còn chưa tới gần được trường thi, đã nhìn thấy một vùng người đen nghịt, vây quanh phía dưới tường viện, ngẩng cao cổ lên nhìn.
"Ta lên bảng, ta lên bảng rồi!"
Có người xông ra khỏi đám người, vẻ mặt vô cùng kích động.
Đương nhiên, có càng nhiều người ủ rũ, cúi đầu ảm đạm rời đi,
Chuyện này rất bình thường, trận thi châu đầu tiên, là một cửa ải khó nhất, năm ngàn người tham gia thi, cuối cùng thông qua, chỉ có 1500 người, có hơn ba ngàn người đều dừng chân trước trận này, trận thứ hai và trận thứ ba, số người bị đào thải sẽ ít hơn nhiều.
Mấy người Chung Ý là nữ tử, không tiện chen vào, Đường Ninh dừng bước, nói với các nàng: "Các ngươi đứng ở chỗ này chờ nhé, ta đi qua nhìn một chút. . ."
Chung Ý nhẹ gật đầu, cùng Tô Như và Đường Yêu Yêu đứng ở chỗ xa, Đường Ninh lại chậm rãi đi tới.
Đám người vây quanh ở phía dưới tường cao, đều liều mạng chen chúc vào bên trong, trong thời gian ngắn căn bản không chen vào được.
Đường Ninh không có công phu như Đường yêu tinh, nếu không hắn đã có thể lựa chọn bay vào đi.
Hắn cũng không nóng nảy, dứt khoát đứng bên ngoài đoàn người chờ đợi.
Người chờ đợi giống như hắn còn có không ít, so với những người phải liều mạng chen vào bên trong, trên khuôn mặt là vẻ tâm thần bất định và chờ mong, những học sinh đứng ở bên ngoài chờ đợi, lại không hề khẩn trương, phần lớn là dáng vẻ đã tính trước.
Bên cạnh hắn cũng có hai người đang đứng chờ, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.
Một người dáng người tương đối gầy gò quay đầu nhìn một người khác, đột nhiên hỏi: "Viêm Sinh huynh, người làm xong tất cả câu hỏi, hơn nữa còn không một phạm sai lầm nào là huynh à?"
"Ta còn tưởng rằng quái vật kia là huynh đấy!" Thư sinh tên là Trương Viêm Sinh có gương mặt tròn kinh ngạc nói: "Ta đại khái làm xong được tám phần, có hai câu về luật pháp không viết ra, sai một câu về toán học. . . , làm đúng hết các câu, ngoại trừ Từ Thanh Dương huynh, lần thi châu này còn ai có bản sự này?"
"Không phải huynh sao?"Người tên là Từ Thanh Dương lắc đầu, nói: "Ta cũng làm sai một câu về luật pháp, một câu tính toán quá khó, đại khái cũng chỉ hơn tám phần thôi, thời gian không đủ. . ."
Người mặt tròn kinh ngạc hỏi lại: "Không phải huynh còn có thể là ai, đúng rồi, là tên Đặng Trung Vũ kia, mặc dù thơ hắn viết chẳng ra sao cả, nhưng học vẹt là sở trường của hắn, có phải là hắn hay không?"
Từ Thanh Dương suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Cũng rất có khả năng. . ."
Nghe hai người nói chuyện, trong lòng Đường Ninh không khỏi âm thầm tán thưởng, thật sự không thể coi thường cổ nhân, số lượng câu hỏi kiểm tra trận đầu nhiều như vậy, phạm vi kiểm tra lại rộng, ngay cả hắn là loại camera hình người cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, thế mà bọn họ chỉ sai hai ba câu, dù chỉ làm được hơn tám phần, cũng đã có thể được xưng là cầm thú.
Về phần người làm xong tất cả đề mục kia, một đề không sai, chính là cầm thú trong cầm thú.
Chờ như thế một lúc, đám người dưới tường viện không chỉ không có giảm bớt, ngược lại càng nhiều thêm, Đường Ninh đang nghĩ có nên chen vào nhìn hay không, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc.
"A, vị huynh đài này nhìn thật quen mặt, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi hay không?"
Đường Ninh quay đầu, nhìn cầm thú gọi là Từ Thanh Dương kia, người chỉ làm sai hai câu, kinh ngạc nói: "Ngươi đang nói ta sao?"
Từ Thanh Dương nhìn hắn một chút, giật mình nói: "Ta nhớ ra rồi, ngày đó ở Phương phủ, đã gặp qua huynh đài một lần, huynh đài thế nhưng là tướng công của Chung cô nương Chung Ý?"
Không nghĩ tới đối phương thật sự biết mình, Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Mặt Từ Thanh Dương lộ ra vẻ sùng kính, chắp tay nói: "Đã sớm nghe nói sự tích về huynh đài, Từ mỗ ngưỡng mộ huynh đài đã lâu. . ."
"Cô gia Chung gia?" Ánh mắt Trương Viêm Sinh nhìn về phía hắn cũng tay đổi, trong mắt có vẻ khâm phục, chắp tay nói: "Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu. . ."
Đường Ninh không có ấn tượng gì về hai người này, nhưng nhìn dáng vẻ của họ, giống như hai người này đều không xa lạ gì hắn. . .
Từ Thanh Dương nhìn hắn, hỏi: "Huynh đài cũng tham gia thi châu sao?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Trên mặt Từ Thanh Dương lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Ta có bằng hữu ở bên trong, huynh đài tên gọi là gì, ta để bọn họ hỗ trợ nhìn xem."
Hai người này nhìn cũng không tệ lắm, Đường Ninh cười cười, nói ra: "Đường. . ."
"Thanh Dương huynh, Viêm Sinh huynh, một bữa rượu yến ở Túy Hương lâu tối nay, hai người các ngươi sợ là không tránh khỏi. . ." Mấy người trẻ tuổi từ trong đám người chen ra, nhìn hai người kia, vừa cười vừa nói.
Từ Thanh Dương cười cười, nói ra: "Coi như là mời khách, cũng nên có lý do chứ?"
Người kia nhìn hai người bọn họ, cười nói: " Từ Thanh Dương người đứng thứ hai trên bảng, Viêm Sinh huynh đứng thứ ba, như thế này còn chưa tính là lý do?"
"Từ Thanh Dương thứ hai?" Trương Viêm Sinh nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Vậy người đứng đầu là ai, thật sự là Đặng Trung Vũ?"
"Ngươi nói yêu nghiệt kia?" Người trẻ tuổi chép chép miệng, "Không phải Đặng Trung Vũ, người kia gọi là Đường Ninh, không nói tới chuyện hắn làm hết tất cả các câu hỏi, hơn nữa còn không sai câu nào, quả thực là quá yêu nghiệt, không, thế này sao lại chỉ là yêu nghiệt, đây là cầm thú. . . , ta thật sự muốn nhìn xem, hắn có phải có thêm một cái đầu hay không. . ."
Hắn cảm thán một câu, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, kinh ngạc nói: "Vị huynh đài này là bằng hữu của Thanh Dương huynh sao, sao không giới thiệu một chút. . ."
Từ Thanh Dương nghe thế mới nhìn về phía Đường Ninh, nói ra: "Huynh đài giới thiệu tên đi, ta để cho người đi nhìn một chút. . ."
Đường Ninh đứng nguyên tại chỗ một hồi, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Hắn vỗ đầu một cái, nói ra: "Thật có lỗi, vừa rồi đi gấp quá, quên mất trong nhà còn hầm canh đâu. . ."
Hắn chắp tay, "Cáo từ, cáo từ. . ."
Nói xong, hắn lập tức cúi đầu vội vàng rời đi, cũng không quay đầu lại. . .