Từ Thanh Dương nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của hắn, há to miệng, không biết mở miệng như thế nào, Trương Viêm Sinh đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.
Người trẻ tuổi vừa mở miệng hỏi thăm kia lại khẽ nhíu mày, hỏi: "Người này là ai, sao lại vô lễ như thế. . ."
Từ Thanh Dương lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Hắn là tướng công của Chung cô nương Chung Ý."
Người trẻ tuổi kinh dị nói: "Hắn chính là vị cô gia kia của Chung gia?"
Linh Châu đệ nhất tài nữ tên là Chung Ý, có thể nói là ở Linh Châu không có ai không biết không người nào không hay, nhân tiện, vị cô gia của nàng kia, tự nhiên cũng có rất nhiều người biết.
Đương nhiên, vị cô gia Chung gia kia nổi danh, không phải bởi vì hắn tài hoa, mà là bởi vì sự tích hắn liều chết hộ vợ.
Mặc dù lúc đó, hai người còn chưa thành hôn, nhưng ở Linh Châu, cảm nhận của tất cả mọi người về hắn đều không tệ.
"Hắn cũng tham gia thi châu?" Người trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng kia, hỏi: "Hắn tên gọi là gì, ta đi xem trên bảng có tên của hắn hay không. . ."
Từ Thanh Dương lắc đầu, nói ra: "Không biết. . ."
Sau lưng người tuổi trẻ kia, có một người nghĩ ngợi, sua đó trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khó có thể tin, lẩm bẩm nói: "Ta nhớ ra rồi, ta nhớ tới hắn tên là gì rồi. . ."
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía người kia.
Hắn há to miệng, khó nhọc nói: "Hắn gọi. . . Đường Ninh."
"Đường Ninh?" Trong đám người có người kinh ngạc nói: "Tên này làm sao lại quen thuộc như vậy, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào rồi thì phải. . ."
Sau đó rất nhanh hắn đã nhớ tới đã nhìn thấy tên này ở nơi nào, hắn xoay người, có chút kinh ngạc nhìn qua tường viện trường thi bị vô số người vây.
Đường Ninh.
Bọn họ vừa mới nhìn thấy tên này.
Cái tên này chính là đứng thứ nhất trên danh sách, Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh đều ở phía dưới hắn.
Hắn chính là yêu nghiệt kia.
Là yêu nghiệt duy nhất đáp xong tất cả đề mục, đồng thời không một sai lỗi nào kia.
Giờ phút này, bọn họ đã hiểu ra vì sao khi nãy hắn lại gấp gáp rời đi như vậy.
Tồn tại của hắn chính là một cái tát hung hăng đánh lên mặt của tất cả thí sinh, nơi đây đương nhiên không nên ở lâu. . .
Từ Thanh Dương lấy lại tinh thần, giống như nghĩ tới điều gì, cuối cùng giật mình nói: "Khó trách, khó trách Chung cô nương lại chọn hắn. . ."
Mặc dù có không ít người đều khâm phục cô gia Chung gia không sợ cường quyền, nhưng trong lòng lại cho rằng, hắn không xứng với Chung Ý là Linh Châu đệ nhất tài nữ.
Sau trận thi châu đầu lần này, bọn họ mới hiểu được, yêu nghiệt mười năm này không gặp nếu còn không xứng với nàng, toàn bộ Linh Châu cũng không có người naò có thể xứng với.
Trương Viêm Sinh nhìn sang một hướng khác, lẩm bẩm nói: "Hóa ra hắn chính là Đường Ninh!"
Trong đám người, đột nhiên có một người quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: "Ai, ai là Đường Ninh!"
"Đường Ninh!" Mấy thân ảnh đang che lấn trong đám người cũng dừng động tác lại, nhao nhao quay đầu.
"Đường Ninh ở đâu?"
"Tên cầm thú kia rốt cục đã xuất hiện!"
"Hắn đang ở đâu?"
. . .
Cái tên Đường Ninh này, từ khi trường thi yết bảng, mỗi một học sinh đều ghi tạc trong lòng.
Nếu như hắn chỉ đứng vị trí thứ nhất trong trận thi châu đầu này, chuyện cũng không có gì, dù sao chỉ cần là thi cử, kiểu gì cũng phải có người đứng đầu.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn không chỉ chiếm được vị trí thứ nhất trong trận thi đầu này, không chỉ là vị trí thứ nhất của Linh Châu.
Hắn là duy nhất một người trong vòng mười mấy năm ở toàn bộ Trần quốc, mười mấy châu phủ, vô luận thi châu hay thi tỉnh, đã làm xong tất cả các câu hỏi trong trận thi đầu đồng thời còn trả lời đúng hết.
Người như vậy, coi như thi châu thi rớt, cũng chắc chắn được ghi vào sử sách, chắc chắn sẽ được vô số học sinh sau này ghi nhớ.
Trong lúc nhất thời, thậm chí có không ít người quên mất phải nhìn bảng, đồng thời quay đầu.
Bảng danh sách dán ở trên tường, sẽ không bay mất, bọn họ thật sự rất muốn nhìn xem tên yêu nghiệt mấy chục năm mới xuất hiện một người kia, rốt cuộc có hình dạng thế nào. . .
. . .
"Thế nào?" Thấy Đường Ninh vội vã đi tới, Đường Yêu Yêu lập tức tiến lên, hỏi: "Nhìn thấy tên của ngươi sao?"
"Thấy được." Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Chúng ta mau trở về đi thôi."
Trên mặt Đường Yêu Yêu tươi cười, Chung Ý và Tô Như cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Trận tiếp theo là làm thơ à?" Đường Yêu Yêu cao hứng nói: "Làm thơ có khó hơn nữa ngươi cũng không sợ, tùy tiện viết một bài giống Ngưu Lang Chức Nữ và Tiễn Mai Hoa. . ."
Chung Ý nhìn nàng, kinh ngạc nói: " Tiễn Mai Hoa gì?"
Nếu như hắn có thể đánh được Đường Yêu Yêu, Đường Ninh nhất định sẽ đưa tay ngăn chặn miệng của nàng.
"Tiễn Mai Hoa chính là. . ." Đường Yêu Yêu biết mình chút nữa đã nói lộ ra miệng, hai mắt đảo quanh, bỗng nhiên nhìn về phía trước, kinh ngạc nói: "Sao bọn họ đều đi tới. . ."
Đường Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cả kinh, một tay nắm Chung Ý, một tay khác nắm Tô Như, thấp giọng nói: "Đi mau. . ."
Hắn nắm tay hai người, nhanh chóng chạy về phía trước.
Đường Yêu Yêu kinh ngạc nhìn một chút, lại không cùng đi theo ba người, nàng nghĩ nghĩ rồi quay người đi đến tường viện trường thi.
Sau một lát, nghe tiếng nghị luận bên tai, miệng nàng khẽ nhếch, đôi mắt đẹp trợn to. . .
. . .
"Tiểu Ninh ca, sao vậy?" Sắc mặt Tô Như hơi đỏ, nàng khẩn trương hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta phải đi a, Yêu Yêu tỷ vẫn ở chỗ kia mà. . ."
Chung Ý cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Đường Ninh buông tay bọn họ ra, nhìn thấy phía sau không có người nào đuổi kịp, lúc này mới thở dài một hơi.
Trận thi châu đầu, thế mà lại không cần làm xong tất cả đề mục cũng có thể thông qua, trước đó cũng không có người nào nói cho hắn biết a!
Nếu không cần làm xong, người ra đề mục còn ra nhiều câu hỏi như vậy làm gì, đây không phải có bệnh thì là cái gì?
Sớm biết thế này hắn đã viết bớt đi mấy câu, hắn viết đến mức cổ tay đến bây giờ vẫn còn đau nhức. . .
Đường Yêu Yêu từ đằng xa đi tới, ánh mắt nhìn Đường Ninh, kinh ngạc nói: "Hóa ra ngươi chính là tên cầm thú kia. . ."
Tô Như nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Yêu Yêu tỷ, Tiểu Ninh ca hắn. . ."
"Hắn thi hạng nhất." Đường Yêu Yêu nói ra.
Tô Như giật mình đứng nguyên tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Đệ, đệ nhất?"
Chung Ý cũng không bình tĩnh nổi, không qua tin tưởng hỏi lại: "Chính là người duy nhất đã đáp đúng tất cả câu hỏi kia?"
Tin tức này cực kỳ có tính trùng kích, Chung Ý và Tô Như cứ thế đứng nguyên tại chỗ, hai nàng đều không bình tĩnh nổi.
Trong lòng Đường Yêu Yêu lại vô cùng cao hứng, ngoài ra còn có chút tức giận, nàng kéo Đường Ninh đến một bên, hỏi: "Ngươi có phải đã sớm nghĩ tới hay không?"
"Cũng không có. . ." Đường Ninh giải thích nói: "Những câu hỏi kia, trùng hợp là trong một tháng qua ta đã nhìn qua. . ."
Đường Yêu Yêu cả giận nói: "Vậy ngươi không sớm nói cho chúng ta biết ngươi có thể thi đậu!"
Đường Ninh vô tội nói: "Ta nói rồi mà, thông qua trận đầu không có vấn đề. . ."
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng ngươi cũng không có nói cho chúng ta biết ngươi chính là tên cầm thú kia!"
Trên trán Đường Ninh chảy xuống mấy đường hắc tuyến: "Ta không phải cầm thú. . ."
Đường Yêu Yêu cúi đầu xuống, hạ giọng nói ra: "Không phải cầm thú có thể mặc quần áo nữ hài tử sao?"
". . ."
Thù nàyk báo, thề không làm người.
Một ngày nào đó, Đường Ninh cũng muốn Đường Yêu Yêu ở trước mặt hắn mặc y phục của hắn.
Hắn thề!
. . .
Đường Ninh không quay trở lại xác nhận tên của hắn, trực tiếp trở về Chung phủ.
Trên mặt Tiểu Như đều là ý cười, hai mắt cong cong lấp lánh nhìn hắn.
Chung Ý vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt, ngẫu nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt lại rất nhanh lại dời đi.
Chung Minh Lễ và Trần Ngọc Hiền đã sớm đứng trong viện chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ tiến đến, Trần Ngọc Hiền vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào, Ninh nhi, trên bảng có tên của con không?"
"Có." Đường Ninh nhẹ gật đầu.
"Có là tốt, có là tốt. . ." Trần Ngọc Hiền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Đừng đứng ở ngoài, Yêu Yêu, Tiểu Như, mau vào. . ."
"Không tệ." Nắm đấm nắm chặt trong tay áo của Chung Minh Lễ cũng buông ra, nhẹ gật đầu, thuận miệng hỏi: "Giáp bảng hay Ất bảng?"
Mỗi một lần yết bảng thi châu, đều chia làm hai bảng Giáp Ất, 100 người Giáp bảng, chính là học sinh ưu tú nhất, những người còn lại đều thuộc về Ất bảng.
Hắn thuận miệng hỏi một chút, hỏi xong cũng có chút hối hận, Giáp bảng chỉ có trăm người, lần này thí sinh tham gia thi có hơn năm ngàn người, tỷ lệ chính là 50 người lấy một, Đường Ninh không thi rớt, đã vượt quá dự liệu của hắn.
"Giáp bảng." Đường Ninh nói ra.
"Không sao, dù là Ất bảng cũng không có gì đáng ngại, hai trận sau không quan hệ tới Giáp bảng Ất. . ." Nói đến đây, Chung Minh Lễ lại đột nhiên im bặt lại, giật mình, không quá tin tưởng hỏi lại: "Giáp bảng?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu xác nhận.
Chung Minh Lễ nghĩ một chút lại hỏi: "Giáp bảng. . . Thứ mấy?"
"Thứ nhất."
Sắc mặt Chung Minh Lễ biến hóa, kinh ngạc nói: "Ngươi chính là tên cầm thú kia?"