Người phụ nữ này rõ ràng là được anh cứu, ấy thế mà giờ phút này lại lấy oán trả ơn, đang tâm kéo anh xuống nước!
Nếu có lần nữa, anh thề cho dù có chứng kiến cô ta chết trước mặt mình thì anh cũng không ra tay cứu giúp nữa.
Thế này có khác gì nông dân với rắn phiên bản đời thực đâu.
Dường như cô gái cũng biết bản thân đuối lý cho nên né tránh ánh mắt của Lâm Phong.
Cô xuống xe, nhìn Lâm Phong nói: "Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ báo đáp anh thật tốt, anh yên tâm."
Lâm Phong bật cười, xoay người bế Lâm Thiến Thiến lên nhà.
Báo đáp tốt?
Vậy cái báo đáp tốt ấy có quan trọng bằng mạng sống không?
Cô gái không nói gì thêm, đi theo phía sau Lâm Phong lên nhà.
"Tôi tên là Khương Y Thanh."
Cô gái đi theo đằng sau Lâm Phong bỗng nhiên mở miệng nói.
"Ba con tên là Lâm Phong, còn con tên là Lâm Thiến Thiến!"
Lâm Phong không lên tiếng, là cô nhóc đang nằm nhoài trên người anh tiếp lời.
"Bé con đáng yêu quá."
Lúc này Khương Y Thanh mới lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Cô nhóc trước mặt này, có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đằng sau cột tóc đuôi ngựa cùng đôi mắt trẻ thơ sáng trong rạng ngời.
Giờ phút này được một cô bé như vậy chớp mắt nhìn mình, có lẽ là ai cũng sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng đi.
"Dì ơi, dì cũng đẹp lắm ạ!"
Lâm Thiến Thiến nói cùng nụ cười trên môi, sau đó chớp mắt thì thầm nói: "Ba ba con nấu ăn ngon lắm!"
Lâm Phong, người đang ôm Lâm Thiến Thiến về nhà, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
Cô nhóc này!
Cuối cùng Lâm Phòng cũng vào được tới nhà, Khương Y Thanh cũng lục tục vào theo.
Vừa đặt chân vào trong nhà, lông mày của Khương Y Thanh bỗng cau lại.
Chỗ này...
Quả thực quá nhỏ hẹp rồi.
Căn hộ cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là kiểu chung cư được xây dựng từ những năm 80, mà quần áo trên người đàn ông này chất lượng cũng như kiểu dáng quả thật cũng rất cũ kỹ lỗi thời.
Ngay cả sợi chỉ thừa trên quần áo còn không cắt, có thể nhận ra được người này là ông bố đơn thân điển hình.
Có thể nuôi lớn con gái tới tuổi này, đã vậy còn dạy dỗ cô nhóc ngoan ngoãn lễ phép được thế này đủ để thấy rõ, người này không phải là kẻ xấu.
Sau khi trong lòng nhanh chóng đưa ra kết luận, Khương Y Thanh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Lâm Phong lúc này vẫn còn đang tức giận cho nên không phản ứng gì với Khương Y Thanh, anh thả Lâm Thiến Thiến xuống, sau đó xoay người đi vào nhà bếp, hỏi: "Thiến Thiến muốn ăn gì nào?"
Lâm Thiến Thiến đặt bộ quần áo mới mua lên bàn, nói với Lâm Phong: "Thiến Thiến muốn ăn trứng bác cà chua ạ!"
Nói xong, Lâm Thiến Thiến lại chạy đến chỗ Khương Y Thanh, giật giật góc áo Khương Y Thanh hỏi: "Dì ơi, dì muốn ăn gì ạ? Để con nhờ ba ba làm cho dì."
Khương Y Thanh đánh mắt nhìn Lâm Phong đang nấu cơm trong phòng bếp, quay sang nói với Thiến Thiến: "Vậy thì rau xào đi."
Lâm Thiến Thiến nghiêng đầu nhỏ, hô to: "Ba ơi, Thiến Thiến còn muốn ăn rau xào nữa!"
Lâm Phong ừ một tiếng đáp lại, sau đó không nói thêm gì.
Nghe được tiếng đáp lại, Khương Y Thanh nở nụ cười.
Nơi này nhiều lắm cũng chỉ rộng khoảng tầm năm mươi mét vuông, trong khi giọng cô nhóc Thiến Thiến không hề nhỏ, khi cô nhóc hỏi cô muốn ăn gì chắc hẳn Lâm Phong cũng nghe thấy được.
Lúc cô nói muốn ăn rau xào cũng cố ý lớn giọng để cho Lâm Phong nghe thấy.
Kết quả, anh đã đáp ứng.
Có nghĩa hiện tại anh đã nguôi giận.
Người đàn ông này chẳng qua chỉ là khẩu xà tâm phật mà thôi.
Mùi thơm từ phòng bếp lan khắp cả nhà, Khương Y Thanh đang quan sát xung quanh bỗng nhiên bị mùi hương kia thu hút sự chú ý.
Mùi vị này, làm sao có thể thơm được như vậy?
Trước đây cô là khách quen của những nhà hàng nhận được sao Michelin, bất kể là nhà hàng top đầu hay phòng bếp tư nhân đắt đỏ nào, cô cũng đều là khách quen.
Thế nhưng từ trước đến giờ vẫn cô chưa từng được ngửi qua một món ăn nào thơm tới như này!
Khương Y Thanh nhìn bộ quần áo rách rưới đang mặc trên người, chỗ trước ngực còn đang lộ ra một chút cảnh "xuân".
Nhớ lại cuộc nói chuyện thương lượng lúc nãy giữa mình với Lâm Phong, Khương Y Thanh nhất thời đỏ mặt!
"Quần áo của anh để ở chỗ nào?"
Khương Y Thanh dùng tay che đi cảnh "xuân" trước ngực, đi tới nhà bếp hỏi.
Lâm Phong đang thái rau, quay đầu nghi hoặc nhìn cô: "Của tôi?"
Cô gái này muốn quần áo của anh làm gì?
Tuy nhiên, sau khi nhìn cô, Lâm Phong đã rõ ràng.
Quần áo trên người cô ấy đều bị xé nát, vừa nãy bản thân nổi nóng cho nên không để ý tới, nhưng lần này vừa nhìn, mí mắt cũng hơi nhảy một cái.
Lâm Phong tự nhận bản thân mình cũng không phải là bậc chính nhân quân tử gì, hiện tại ở trước mặt có một mỹ nữ quần áo không chỉnh tề, là đàn ông ai cũng đều sẽ nhìn thêm mấy lần.
Nhận thấy được ánh mắt của Lâm Phong, Khương Y Thanh đỏ bừng hết cả mặt!
"Anh nhìn cái gì thế hả?"
Cô nhanh chóng lấy tay che ngực, cả giận nói, tuy vậy khuôn mặt ửng đỏ lại có sức quyến rũ mê người.
Lâm Phong thu hồi ánh mắt, khóe môi giật giật, anh nói: "Đương nhiên là nhìn cô rồi."
Cái tên này!
Đúng là thành thật!
"Quần áo tôi đã mặc qua chắc chắn cô không thích, hôm nay tôi mới mua vài bộ đang để trong túi đặt trên ghế sô pha kìa, cô tự tìm đi."
Tuy rằng mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn, thế nhưng Lâm Phong cũng hiểu được, Khương Y Thanh không phải là một cô gái tới từ gia đình bình thường.
Ngược lại là đại tiểu thư nhưng nhất thời gặp khó khăn.
Khương Y Thanh đỏ mặt nói cảm ơn, sau đó vội vàng đi tới sô pha lấy quần áo mới đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Cô bị làm sao vậy?
Sao tự nhiên tim lại đập nhanh như vậy?
Khương Y Thanh vội vàng đi tắm trong khi Lâm Phong tiếp tục nấu ăn.
Vốn dĩ ở nhà chỉ có mình anh và con gái ăn cơm, nhưng bây giờ lại có thêm một người, Lâm Phong nhớ tới dáng người chữ S của Khương Y Thanh, chắc mẩm nghĩ cô ăn nhiều nên nấu thêm một bát gạo.
Lâm Phong và Thiến Thiến ăn hai món mặn một món canh là đủ, nhưng bây giờ có thêm người, đương nhiên phải nấu thêm món nữa.
Hôm nay Lâm Phong làm món trứng bác cà chua, rau xào, trong tủ lạnh vẫn còn sót lại một ít thịt ba chỉ từ hôm qua, vừa vặn làm thêm món thịt kho tàu, cuối cùng là canh trứng rong biển nữa là đủ.
Ngoài ra còn có anh đào trong không gian, vào trong đó hái vài quả để làm tráng miệng sau bữa tối là được. Quá hoàn hảo!
Lâm Phong hái vài quả cherry trong không gian, mang ra ngoài rửa sạch rồi cho vào tủ lạnh.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh bắt đầu nấu ăn.
Đầu tiên nấu món thịt trước.
Lâm Phong trụng ba chỉ vào nước sôi, hớt hết váng bọt rồi vớt thịt ra rửa sạch, sau đó thả vào trong nồi đã cho thêm hành, gừng, tỏi vào đảo một lúc cho đến khi ra mỡ.
Cuối cùng đổ hết phần thịt heo vừa sơ chế vào xoong, dùng chảo chống dính đáy phẳng thắng đường cho màu kẹo lại tới khi thành màu cánh gián thì đổ vào xoong, thêm muối, bột ngọt và hạt nêm gà rồi bắc lên bếp để bắt đầu hầm.
Dọn rửa xong xuôi, Lâm Phong đi xem Lâm Thiến Thiến vẽ tranh, xem được một lúc thì anh tính toán thời gian, chuẩn bị làm món trứng bác cà chua.
Chờ đến khi cơm nước làm xong cho thịt kho tàu ra khỏi nồi là vừa.
Những miếng thịt đỏ au đẫm sốt được đặt vào trong chiếc đĩa sứ trắng muốt, đỏ đến mức tươi đẹp hấp dẫn, mùi thơm của thịt bay tới chóp mũi thật khiến cho người ta muốn ăn!
Lâm Phong nhanh chóng dọn bàn ăn, sau đó nghiêng người gọi Lâm Thiến Thiến,"Thiến Thiến, đi rửa tay rồi ra ăn cơm nào!"
Lâm Thiến Thiến đang vẽ, hôm nay cô nhóc vẽ cá chép xinh đẹp, nghe ba gọi, cô nhóc vui vẻ cất tranh đi, ngọt ngào đáp: "Dạ, con tới đây!"
Chân nhỏ nhảy xuống đất, Lâm Thiến Thiến chạy đi gọi Khương Y Thanh.