WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Chương 27: Ngon bùng nổ

Chương 27: Ngon bùng nổ


Lúc này Khương Y Thanh cũng đã tắm xong, hai má sưng tấy đã khôi phục hoàn toàn, tóc ướt còn chưa khô, mặc áo ngắn tay của Lâm Phong miễn cưỡng dài qua mông, với dáng người ngực phòng thủ mông tấn công cùng ngũ quan xinh đẹp của mình làm Thiến Thiến vui mừng vỗ tay kêu to: "Dì đẹp quá!"

Dù được nhiều người khen ngợi về nhan sắc của mình thế nhưng Khương Y Thanh vẫn cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt khi nghe cô bé khen mình.

"Cám ơn con, con cũng xinh lắm."

Cô xoa xoa tóc, nhỏ giọng hỏi: "Thiến Thiến, nhà con có khăn mới không?"

Trong nhà tắm đã có mấy cái khăn nhưng Khương Y Thanh lại không biết cái nào là của Thiến Thiến, cái nào là của Lâm Phong.

Cô hơi có cưỡng chế về sạch sẽ cho nên cảm thấy không thoải mái khi phải dùng chung khăn tắm với người khác.

Đúng lúc Lâm Phong bưng canh trứng rong biển ra, nghe thấy vậy đi tới tủ đựng đồ bên cạnh bể cá mở ra, cúi người lấy ra một cái khăn màu hồng phấn đưa cho Khương Y Thanh: "Khăn mới đây, lần trước công ty thưởng cho tôi, tôi còn chưa dùng tới, cô cầm lấy dùng đi."

Khương Y Thanh nói cảm ơn, nhanh chóng nhận lấy, lau tóc.

Sau khi hong khô tóc trước quạt điện xong, Khương Y Thanh mới lò dò theo chân Lâm Phong đến bàn ăn dùng bữa.

Nhìn những món ăn nhà làm giản dị nhưng thơm phức trước mặt này, hai mắt Khương Y Thanh bắt đầu sáng lên.

Cô hiếm khi cảm thấy thèm ăn, vì để giữ dáng quanh năm, cô chỉ ăn rau chứ không ăn cơm, thậm chí nếu ăn phải rau xào có dính dầu mỡ thì cô cũng phải chần sơ qua nước sôi một lần rồi mới dùng bữa.

Lâu dần, về cơ bản cô đã cắt bỏ được cơn thèm ăn của mình.

Chỉ là tất cả những điều này Lâm Phong không hề hay biết.

Sau khi xới cơm cho Thiến Thiến xong, anh đứng dậy xới đầy bát cho Khương Y Thanh.

Xới đầy ắp một bát lớn.

Nhìn cơm trong bát, Khương Y Thanh lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Người này coi cô là heo hay sao?

Mà nghĩ cô ăn nhiều như vậy?

Song Khương Y Thanh không từ chối.

Cơm trắng trước mặt dẻo thơm, dậy mùi hấp dẫn khó hiểu.

Khương Y Thanh không nhớ nổi đã bao lâu rồi cô chưa từng ăn cơm nữa, cô chớp mắt, cố gắng đưa đũa vào bát lấy lên một miếng cơm đưa vào trong miệng.

Trong nháy mắt, vị cơm thơm nồng bắt đầu bùng nổ trong khoang miệng, tiếp theo đó đi dọc theo thực quản thẳng xuống dưới dạ dày, lúc này cảm giác sung sướng tràn ngập trong cô như một thứ cảm xúc bùng nổ.

"Ngon quá!"

Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, trong con ngươi xinh đẹp ánh lên tia sáng kỳ lạ.

"Dì ơi, dì ăn miếng thịt kho tàu này đi, đây là món tủ của ba ba con đó! Ăn càng ngon!"

Lâm Thiến Thiến gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào bát cho Khương Y Thanh.

Cô bé còn chưa cầm chắc đôi đũa của mình, nhưng với dáng vẻ háo hức cùng ánh mắt tràn ngập mong đợi thật khiến người ta không nỡ từ chối một bé con đáng yêu như vậy!

Nếu chuyện này xảy ra trước đây, Khương Y Thanh đã sớm lạnh mặt!

Tới cùng thì cô cũng thật sự không thích người khác tùy ý gắp thức ăn cho mình.

Đã vậy còn là thịt!

Thế nhưng hiện tại, cô không đành lòng cũng như không muốn từ chối lòng tốt của Lâm Thiến Thiến!

Khương Y Thanh cẩn thận gắp miếng thịt kho tàu lên.

Nước sốt đặc sệt màu đỏ phủ khắp bề mặt miếng thịt, toát lên vẻ béo ngậy và mùi thơm đặc trưng của thịt khiến cảm giác thèm ăn được nhân lên gấp bội, lại cảm thấy bản thân như mở ra được một cánh cửa khác, cô gắp miếng thịt kho bỏ vào trong miệng.

Trong chớp mắt này, cảm nhận đầu tiên của cô là sững sờ, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Phong hỏi: "Sao thịt kho tàu anh làm ngon thế?"

Lâm Phong cười nhạt, đáp lời Khương Y Thanh: "Có lẽ là bởi vì nhân phẩm tôi tốt."

Phí lời, nếu nhân phẩm không tốt, sao anh có thể ra tay cứu một người không quen biết chứ?

Khương Y Thanh hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Phong.

Cô cúi đầu, lẩm bẩm nói.

Tên ngốc không biết đọc tình hình này!

Ăn hết bát cơm, Khương Y Thanh phát hiện cô thật sự đánh giá thấp sức ăn của bản thân mình!

Một bát cơm đầy này, cô thực sự đã ăn hết nó!

Đã thế cô lại còn ăn thêm một bát canh!

Trời ơi!

Đó thực sự là cô sao?

Khương Y Thanh vội vàng đặt bát xuống, cô ăn tới nỗi no căng cả bụng!

Cô không thể ăn thêm được nữa!

Không ngờ rằng Lâm Phong nhìn thấy cô buông bát đũa xuống lại thật sự nhíu mày, mở miệng nói: "Cô ăn có chút éc thế này thôi á?"

Khương Y Thanh kinh ngạc mở to mắt.

Cô ăn như thế rồi mà vẫn còn kêu chút éc?

"Ăn nhiều sẽ mập."

Đột nhiên cô thấy không vui.

Gì chứ, trông cô giống một người ăn nhiều tới vậy sao?

"Vậy ăn thêm chút hoa quả đi."

Lâm Phong nói xong, đứng dậy đi lấy anh đào đã được để mát trong tủ lạnh ra.

Những trái anh đào đỏ mọng và to tròn đến đáng sợ, lúc mới bỏ ra khỏi tủ lạnh bên trên đã có một lớp hơi nước, trông rất hấp dẫn.

Khương Y Thanh cảm thấy tất cả bất ngờ trong đời của mình hình như đều tập trung hết ở chỗ Lâm Phong hết!

Đây có còn là anh đào không?

Lớn như vậy?

Những trái anh đào căng tròn mọng nước, có kích thước bằng quả bóng bàn khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng!

Thần xui quỷ khiến thế nào, Khương Y Thanh duỗi cánh tay thon dài trắng nõn của mình ra nhón lấy một quả anh đào đưa vào miệng.

Khoảnh khắc nước quả tràn ra, cô chỉ cảm giác được bản thân lại mở ra một cánh cửa khác!

Quả anh đào này ngon hơn vạn lần so với những gì cô đã ăn ở Chile!

Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh, lúc này ánh mắt có hơi tối sầm lại!

Nhìn nước quả anh đào đỏ sẫm từ đầu ngón tay Khương Y Thanh chảy xuống lòng bàn tay rồi rơi xuống cổ tay trắng mịn của cô.

Trắng và đỏ, tạo nên một sự tương phản tươi đẹp.

Lộ ra một sự cám dỗ khó thể diễn tả thành lời!

Lâm Phong phát hiện bản thân đột nhiên kích động đành nhắm mắt lại, cố gắng hít sâu một hơi, không nhìn Khương Y Thanh nữa.

Không phải ai cũng được như Liễu Hạ Huệ.

Lâm Phong anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Sức mê hoặc quá lớn, rất khó để chịu đựng.

Khương Y Thanh đang ăn anh đào bị Lâm Phong đột ngột rời đi làm cho giật mình.

Tên đàn ông này, xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Trong phòng bếp, Lâm Phong thu dọn rửa ráy bát đĩa, nhân tiện rửa mặt bằng nước lạnh để xua tan lửa dục trong người.

Trong phòng khách, Khương Y Thanh no căng bụng đứng dậy tiêu cơm tiện thể tới xem Lâm Thiến Thiến vẽ tranh.

Lâm Thiến Thiến chưa bao giờ thấy hạnh phúc như lúc này, cô nhóc cười khúc khích kể chuyện ở trường mẫu giáo cho Khương Y Thanh nghe.

Lâm Phong không biết trong lòng là tư vị gì.

Anh vẫn luôn cho là bản thân tự mình nuôi lớn được Lâm Thiến Thiến đến tuổi này đủ chứng tỏ anh có khả năng nuôi dạy tốt cho đứa nhỏ.

Thế nhưng hôm nay Khương Y Thanh bỗng nhiên xuất hiện làm anh chợt nhận ra rằng bản thân đã quá lơ là thế giới nội tâm của Thiến Thiến.

Có lẽ...

Sự xuất hiện của người phụ nữ này, không phải là một điều xấu.

Anh lắc đầu, hít thở sâu để đầu óc tỉnh táo, từ bỏ suy nghĩ trong lòng.

Hiện tại, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.

Rửa bát xong, Lâm Phong lấy điện thoại di động ra xem, có tin nhắn của Kính Hãn Thanh gửi tới.

Thông báo đã đăng video trên Bilibili.

Lâm Phong lau khô tay, nhanh chóng quay lại phòng khách, tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, sau đó tải Bilibili về, đăng ký tài khoản cũng như tìm hiểu xong xuôi, bắt đầu lên thanh tìm kiếm tìm kiếm video của Kính Hãn Thanh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.