Nhưng tối nay Khương Y Thanh ngủ chỗ nào lại là một vấn đề nan giải!
Thiến Thiến đã ngủ, Lâm Phong lặng lẽ đứng dậy đi về phía phòng khách.
Đột nhiên trong phòng khách nhỏ hẹp chỉ còn lại mỗi Lâm Phong và Khương Y Thanh, điều này khiến bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng lại ám muội.
Khương Y Thanh ngồi trên sô pha, tuy biểu hiện lạnh nhạt nhưng vành tai ửng hồng tố cáo cô đang căng thẳng.
Tối nay, cô sẽ ngủ chỗ nào đây?
Nơi này dường như không có chỗ nào khác để ngủ!
Chẳng lẽ hai người bọn họ chen nhau ngủ chung một chỗ?
Những ý nghĩ lộn xộn vừa xuất hiện trong đầu càng làm cho Khương Y Thanh thêm đỏ mặt!
Trời ơi!
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy trời!
Lâm Phong tựa hồ như không biết được suy nghĩ trong đầu của Khương Y Thanh, đi về phía Khương Y Thanh, không ngờ lại làm cô giật mình, cả kinh đứng dậy che ngực: "Anh định làm gì?!"
Nhìn dáng vẻ của anh ta kìa, xem ra Lâm Phong rất muốn làm gì cô đấy!
Lâm Phong đột nhiên giận quá hóa cười!
Cô gái này!
Cũng đề cao bản thân mình quá đấy!
"Sao, cô dám vào nhà tôi mà còn sợ tôi làm gì cô à?"
Lâm Phong đột nhiên nảy ra ý định trêu đùa, nhếch môi nở nụ cười, tiến đến chỗ Khương Y Thanh, dáng vẻ tà mị quyến rũ ấy khiến trái tim Khương Y Thanh loạn nhịp!
Anh ta định làm gì?!
"Đừng lại đây! Không ngờ anh lại là người như vậy!"
Khương Y Thanh lạnh mặt, khẽ cắn răng chuẩn bị ra sức giãy giụa, lại không ngờ được rằng Lâm Phong đột nhiên đưa tay ra, song không phải hướng về phía bộ phận nhạy cảm của cô mà nắm lấy tay cô, dùng sức kéo mạnh!
Cô dễ dàng bị kéo đi!
"Này! Anh làm gì vậy?"
Cô khẽ kêu lên một tiếng, khi nhìn lại Lâm Phong lần nữa, anh đã trở lại vẻ mặt cũ.
"Sao vậy, hay tối nay cô định ngủ trên sàn?"
Vừa nói, Lâm Phong vừa vươn tay mở ghế sô pha, chiếc ghế sô pha vốn chỉ đủ chỗ cho một người đã dễ dàng biến thành một chiếc giường nhỏ một mét hai.
Đây là nơi Lâm Phong thường ngủ.
Anh tìm một tấm ga sạch trải lên sô pha, sau đó mở hé cửa phòng Lâm Thiến Thiến để không khí mát mẻ thổi ra ngoài.
Phòng khách nóng nực trở nên mát mẻ hơn nhiều!
Nhất thời Khương Y Thanh mặt đỏ đến mang tai!
Cô lại suy nghĩ nhiều rồi!
"Cô ngủ ở đây đi."
Lâm Phong nói.
Nói xong anh xoay người đứng dậy nhường chỗ cho Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh túm vạt áo vo vo, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên nghi hoặc hỏi: "Vậy anh ngủ ở đâu?"
Nhiệt độ ở đây rất lớn, buổi tối rồi mà không hạ thấp được là bao, vẫn 37 - 38 độ.
Thậm chí tới giữa đêm vẫn nóng như chảo lửa!
Chưa kể là trong một căn phòng nhỏ như vậy!
Lại càng thêm ngột ngạt!
Ngoài chiếc quạt trong phòng khách và máy điều hòa trong phòng Lâm Thiến Thiến, Lâm Phong còn có thể đi chỗ nào?
Chẳng lẽ ngủ trong phòng bếp?
Lâm Phong mặt tỉnh bơ, từ trong ngăn kéo dưới bàn lấy ra một cuộn chiếu, cứ thế trải thẳng xuống dưới đất.
"Tôi ngủ ở đây."
Anh nói, dĩ nhiên là nằm ngủ dưới đất rồi.
Chứ chẳng nhẽ cô thật sự cho rằng anh xuống bếp ngủ?
Nóng lắm.
Khương Y Thanh xúc động.
Cô cắn môi nói: "Xin lỗi anh, lần này tôi thật sự không còn cách nào khác cho nên mới ở lại nhà anh, nhưng anh yên tâm, qua một tháng nữa sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên vẻ kiên định, tựa như đang hạ quyết tâm điều gì đó.
Lửa giận trong lòng Lâm Phong đã tiêu tan từ lâu.
Anh tùy ý gật đầu, cầm chiếu trải xuống đất, không có cởi áo ra mà chỉ tùy ý tìm một tấm ga trải giường, sau đó ngáp một cái nói: "Tôi không cần cô trả ơn, tôi và cô không phải là người cùng chung một thế giới, tôi chỉ hy vọng điều này sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào khác nữa, vậy thôi."
Anh là một người bình thường.
Mang theo Thiến Thiến.
Anh có một ước mong đó là mình và Thiến Thiến có thể hạnh phúc cả đời.
Chỉ vậy là đủ.
Khương Y Thanh cắn môi, ngừng nói, nằm trên sô pha trằn trọc trở mình, mãi không ngủ được.
Quả là một đêm kỳ diệu.
Cô từng giành thời gian của mình trong biệt thự nhà riêng hoặc trong những khách sạn năm sao đắt tiền.
Nhưng chưa bao giờ cô tưởng tượng ra được ra cảnh sẽ có một ngày bản thân sẽ nằm trong một căn hộ dột nát cùng với một người đàn ông lạ mặt, đã vậy lại còn mặc quần áo và ngủ trên giường của người đó nữa.
Hơn nữa, vấn đề then chốt ở đây là, anh ta thực sự nằm ngủ mà không có làm bất cứ điều gì không nên làm cả.
Trái tim đã từng bị tầng tầng lớp lớp băng tuyết bao quanh bắt đầu tan chảy, Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với anh nữa.
Suốt một đêm không nói chuyện.
Lâm Phong thức dậy từ sáng sớm.
Đầu tiên anh nấu một nồi cháo kê lớn, sau đó luộc cho Thiến Thiến và Khương Y Thanh mỗi người một quả trứng, làm thêm một đĩa dưa xào, xong xuôi tất cả lúc này anh mới bê hết toàn bộ đặt lên bàn.
Đoán chừng là do Khương Y Thanh từ nhỏ đã quen được sống trong nhung lụa, nên khi phải nằm trên ghế sô pha cứng như vậy cả đêm thì ngủ không được sâu giấc, khi Lâm Phong thức giấc, cô cũng yên lặng mở mắt ra theo.
Thấy Lâm Phong bận rộn trong bếp, mùi thơm của cháo kê cùng vị dưa muối, khiến cô thấy thực sự có hơi ấm gia đình!
Rất hạnh phúc.
"Thiến Thiến, đến giờ ăn rồi! Hôm nay là buổi đầu con tới học ở phòng tranh Thiên Tài Nhỏ đấy!"
Lâm Phong rón rén bước vào phòng Lâm Thiến Thiến, ôm con gái nhỏ lên, nhỏ giọng nói.
Đứa nhỏ còn muốn ngủ, Lâm Phong nở nụ cười cầm một lọn tóc nhẹ nhàng gãi gãi lên khuôn mặt cô nhóc.
Lâm Thiến Thiến còn đang say trong giấc mộng, chép chép miệng, không tự chủ được nở nụ cười.
"Ba ơi ba! Thiến Thiến vừa nằm mơ!"
Cô nhóc dụi dụi mắt, mang theo cơn buồn ngủ nói.
Lâm Phong ôm cô nhóc vào phòng vệ sinh, bóp kem đánh răng, lấy nước ấm cho Lâm Thiến Thiến, kiên nhẫn hỏi: "Công chúa nhỏ Thiến Thiến của ba mơ thấy gì nào?"
Lâm Thiến Thiến khoa tay: "Một con khủng long to bằng này! Và cả công chúa Elsa nữa ba ạ!"
"Thật sao? Vậy Thiến Thiến ..."
Mỗi buổi sáng, hai ba con bọn họ đều tiến hành cuộc đối thoại như vậy.
Khương Y Thanh ngơ ngác, đột nhiên trong lòng có chút ước ao.
Ba cô không chỉ có mình cô mà còn có những đứa con ngoài giá thú khác, cho nên từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được hưởng thụ qua niềm hạnh phúc gia đình như thế này...
"Đến cô đấy!"
Mãi cho đến khi giọng nói của Lâm Phong từ trong phòng vệ sinh phát ra, suy nghĩ của Khương Y Thanh mới bị cắt đứt.
Cô nhanh chóng đáp lời, sau đó mang dép lê và quần áo của Lâm Phong đi rửa mặt.
Không thể không nói, sau một giấc ngủ tiêu tan hết giận dữ, lúc này Lâm Phong mới phát hiện, Khương Y Thanh quả thật rất đẹp.
Dáng người hoàn mỹ, đường cong chữ S, nhất là cặp mông căng tròn kia thật khiến cho người khác chảy máu mũi.
Đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp lúc này thấp thoáng ẩn hiện dưới tà áo ngắn của anh.
Phải nói rằng hiếm có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này, nhỉ?
Lâm Phong lúng túng ho khan một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Anh không phải là chính nhân quân tử.
Tốt hơn hết là không nên ăn loại quả không thể tự hái, như thế cho đỡ phiền phức.
Lâm Phong dời tầm mắt.
Cảm nhận được ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía mình, Khương Y Thanh cảm thấy có chút ngượng ngùng cùng kích động.
Cô đã nghĩ rằng bản thân không có sức hấp dẫn với anh, nhưng có vẻ cũng không phải như vậy.