Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con

Chương 30: Sao cô ấy lại tự ái rồi?

Chương 30: Sao cô ấy lại tự ái rồi?


Nhưng cuối cùng lại thấy Lâm Phong rời tầm mắt đi chỗ khác, khiến trái tim Khương Y Thanh rơi xuống đáy vực.

Chẳng lẽ là anh thực sự không quan tâm tới cô chút nào sao?

Khương Y Thanh cúi đầu đi vào phòng tắm, cẩn thận quan sát lại mình.

Sẽ không phải chứ...

Một đầu tóc đen vắt trên vai như thác nước, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú, lông mày lá liễu, mắt trong như nước mùa thu, sáng ngời động lòng người, dưới sống mũi dọc dừa là khuôn miệng anh đào chúm chím ửng hồng xinh đẹp.

Đó còn là chưa kể đến dáng người của cô...

Khương Y Thanh bỗng nhiên nhận ra bản thân lại đang tự khen lấy mình, trong lòng nhất thời run lên!

Trời ơi!

Sao cô lại ở đây tự luyến một mình thế này?

Khương Y Thanh rơi vào trạng thái dở khóc dở cười, cứ như người điên mất não ấy.

Cô vội vàng cúi đầu đánh răng rửa mặt, khi cô trở lại phòng khách Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến đã ngồi sẵn vào bàn ăn.

"Ba ba, lát nữa ăn xong Thiến Thiến sẽ đi học lớp vẽ tranh ạ?"

Thiến Thiến hấp háy mắt hỏi.

Lâm Phong múc đầy một bát cháo, sau đó bóc trứng cho cô bé, mỉm cười gật đầu: "Ừm, không phải Thiến Thiến thích vẽ tranh sao? Cô giáo Lệ Lệ đã cho Thiến Thiến một lớp học, sau này Thiến Thiến có thể học vẽ ở đó rồi!"

Lâm Thiến Thiến nghiêng đầu nhỏ, hai mắt đen láy như nho đen chớp chớp, tỏ vẻ đăm chiêu.

Lâm Phong ăn cháo, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Lâm Thiến Thiến bỗng thấy buồn cười.

Cô nhóc này, mới có bao lớn, sao chưa gì đã bày ra dáng vẻ ưu tư thế này rồi?

Lúc này Khương Y Thanh ngồi xuống bàn ăn, trước mặt cô là một bát cháo kê bốc khói nghi ngút.

Cô ngẩn người.

Khương Y Thanh không nói lời nào, cúi đầu, cầm bát lên, ăn một miếng.

Cháo vừa vào miệng: Ôi nó thơm, nó ngọt, ngon thực sự.

Mang theo một luồng...

Hương vị tình thân và gia đình.

"Ba ba, Thiến Thiến học vẽ xong có thể kiếm tiền không?"

Lời cô gái nhỏ vừa nói ra khiến Khương Y Thanh và Lâm Phong sững sờ.

Cô bé thật sự còn quá nhỏ, còn đang học mẫu giáo, tại sao đã nghĩ đến chuyện kiếm tiền rồi?

"Con muốn kiếm tiền để làm gì? Muốn mua gì, ba ba sẽ mua cho con."

Lâm Phong kiên trì hỏi.

Không phải anh kiếm tiền là để cho Lâm Thiến Thiến sao?

"Thiến Thiến không muốn mua cái gì cả, Thiến Thiến muốn kiếm tiền cho ba ba tiêu! Ba ba nuôi Thiến Thiến rất khổ cực, Thiến Thiến yêu ba ba lắm!"

Cô nhóc nói với giọng tỉnh bơ.

Lúc này, trái tim Lâm Phong đột nhiên thắt lại, khóe mắt có chút cay cay, dừng lại một lúc mới hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên mái tóc Lâm Thiến Thiến.

"Thiến Thiến không cần phải kiếm tiền cho ba ba dùng."

Lâm Phong cười nhẹ,"Tự ba sẽ kiếm, con quên rồi sao? Ba đã nói với con là ba có rất nhiều tiền rồi mà!"

Lâm Thiến Thiến gật đầu.

Khương Y Thanh ở bên cũng cảm thấy khóe mắt cay cay.

Lâm Thiến Thiến giống cô quá.

Thuở bé vì muốn nhận được tình yêu từ ba cho nên mới muốn trao những điều tốt nhất mà bản thân nghĩ cho ba mình.

Cuối cùng...

Đã mười lăm năm kể từ lần cuối cô gặp ông ấy.

Khương Y Thanh hít sâu một hơi, ăn hết cháo trong bát của mình.

Lâm Thiến Thiến ăn xong bữa sáng, nở nụ cười trong veo với Lâm Phong và Khương Y Thanh: "Con ăn xong rồi!"

Lâm Phong nuốt cháo xuống, cấp tốc đi tìm balo nhỏ của Thiến Thiến, đưa cho cô bé: " Thiến Thiến cho hết cọ vẽ và sách vở cần mang theo cho vào cặp, trong lúc chờ đợi ba đi rửa bát rồi lát nữa ba con mình đi tìm cô giáo Lệ Lệ, được không?"

"Dạ!"

Lâm Thiến Thiến thuần thục cất những thứ cần mang theo vào trong cặp nhỏ, Lâm Phong rửa bát xong, lau khô tay, nắm một vốc thức ăn ném vào bể cá, lúc này mới dẫn Thiến Thiến chuẩn bị ra ngoài.

Khương Y Thanh đen mặt.

Anh ta còn không thèm hỏi xem cô có muốn đi theo hay là ở nhà nữa.

Như này có khác gì coi cô thành không khí đâu cơ chứ?

"Dì có đi chung với chúng con không ạ?"

Lâm Thiến Thiến tươi cười quay đầu nhìn Khương Y Thanh.

Hừ, ba ba ngố đúng là không biết chớp thời cơ, không có sự giúp đỡ của bé là không được mà.

Khương Y Thanh thấy Lâm Thiến Thiến cho mình bậc thang leo xuống, nhanh chóng gật đầu, đưa tay vén tóc ra sau tai, nói với Lâm Phong: "Lát cho tôi mượn chút tiền, tôi mua quần áo, sau này sẽ trả lại đầy đủ cho anh."

Cô làm sao có thể cứ mặc quần áo của Lâm Phong mãi được cơ chứ?

Nếu bị người nào nhìn thấy thì xấu hổ lắm.

Lâm Phong không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.

Ba người cùng nhau ra ngoài.

Lần trước Lâm Phong gọi điện cho cô giáo Lệ Lệ đã hẹn nhau ở trước cổng trường mẫu giáo Lam Thiên.

Dù sao thì phòng tranh Tiểu Thiên Tài mà cô giáo Lệ Lệ đề cập tới Lâm Phong chưa đi qua lần nào, nên buổi học đầu tiên này đành phải nhờ cô giáo Lệ Lệ dẫn đường hộ.

Có như vậy rồi thì sau này không cần phải làm phiền cô giáo Lệ Lệ vào mỗi sáng chủ nhật thế này nữa.

Về phần quần áo của Khương Y Thanh, Lâm Phong quyết định đưa Lâm Thiến Thiến tới phòng tranh trước sau đó mới dẫn cô ấy đi mua quần áo.

Cô không muốn, anh lại càng không muốn hơn!

Quần áo mới của anh đấy!

Ba người vừa đến cổng trường mẫu giáo Lam Thiên, từ xa Lâm Thiến Thiến đã trông thấy cô giáo Lệ Lệ.

"Cô giáo Lệ Lệ!"

Cô bé vui sướng nhảy cẫng lên, như một chú chim nhỏ chạy về phía cô giáo Lệ Lệ, vô tư nhào vào vòng tay cô.

" Thiến Thiến, chào buổi sáng!

Cô giáo Lệ Lệ điềm đạm cười nói.

Cô giáo Lệ Lệ còn rất trẻ, 26 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học ra là cô xin đi làm giáo viên mầm non.

Lần này, cũng may là nhờ cô phát hiện ra tài năng trên người Thiến Thiến.

Hai mắt Lâm Phong gần như phát sáng khi nhìn thấy cô giáo Lệ Lệ!

Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần cho nên cô ấy không mặc bộ đồ già dặn bảo thủ như mọi hôm nữa, thay vào đó, cô giáo Lệ Lệ mặc một bộ váy đỏ với đường viền cổ chữ V khoét sâu, lấp ló nửa kín nửa hở tôn lên vòng một đẫy đà của người mặc.

Cô giáo không buộc tóc đuôi ngựa mà để xõa ngang vai làm toát lên vẻ trưởng thành khiêu gợi.

Khương Y Thanh ở bên cạnh quan sát nét mặt của Lâm Phong, khi nhìn thấy anh thực sự lộ ra vẻ mặt giống như kinh ngạc, trong lòng Khương Y Thanh bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng!

Cô không đẹp bằng cô gái trước mặt này sao?

Nơi nào cô đi qua mà không nhận được đãi ngộ cấp độ nữ thần chứ?

Thành thật mà nói, bảo cô rung động, cảm nắng hay có tình cảm gì đó với Lâm Phong cũng không đúng.

Khương Y Thanh không trẻ con đến mức bất cứ ai ra tay cứu mình cũng sẽ lập tức yêu ngay người ấy.

Chẳng qua, đó có lẽ là dục vọng chinh phục của người xuất chúng như cô mà thôi.

Khương Y Thanh không tin nổi chuyện bản thân thậm chí còn không bằng một giáo viên mẫu giáo!

"Đây là?"

Trong nháy mắt, cô giáo Lệ Lệ bị Khương Y Thanh thu hút.

Có lẽ là do bản năng của phụ nữ, nên khoảnh khắc nhìn thấy Khương Y Thanh, ngay cả giáo viên Lệ Lệ cũng bị Khương Y Thanh làm cho kinh ngạc.

Cô gái này, quá xinh đẹp.

Ngũ quan tinh xảo vô song, dáng người hào sảng, kể cả khi chỉ mặc một chiếc áo nam ngắn tay không vừa người vẫn cực kỳ xinh đẹp hút mắt.

Khiến cô giáo Lệ Lệ mặc cảm không bằng.

"Dì ấy là dì của con!"

Thiến Thiến vui vẻ cười nói, nắm lấy tay cô giáo Lệ Lệ, nhỏ giọng bổ sung: "Dì và ba con đang trong giai đoạn thả thính!"

Lâm Phong và Khương Y Thanh đều nhất thời câm nín.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch