Mà điều này lại là điều cô bé có thể thực hiện được!
Bởi dù gì Thiến Thiến cũng rất thích vẽ!
Vì vậy, cô bé cầm bút lên, nhớ lại quang cảnh ngôi nhà trước khi ra ngoài, cũng như hình dáng của bể cá, Lâm Thiến Thiến bắt đầu vẽ.
Cô bé đặt hết sự chú ý của bản thân vào trong bức vẽ.
Bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn cầm lấy bút vẽ, nhanh chóng phác họa hình ảnh trong tâm trí lên trên tờ giấy.
Thậm chí, không cần bố cục cơ bản, cứ như thế mà trực tiếp dùng bút màu phác họa lên, Từ Mạn Đan và Từ Mạn Lệ đứng bên cạnh nhìn mà chỉ biết sững sờ!
Nếu không chân chính bước vào ngành nghề này, thì sẽ không hiểu được kỹ thuật của Lâm Thiến Thiến đỉnh cao đến mức độ nào.
Phác họa sẵn trong tâm trí mà không cần đến vẽ nháp.
Trong bể cá trong suốt, có một chú cá koi sống động hiện lên trên mặt giấy.
Cá koi sống động y như thật, ngay như cả động tác vẫy đuôi tạo thành lăn tăn sóng nước cũng được cô bé khắc họa lại một cách cực kỳ hoàn hảo!
Lần này, ngay cả Khương Y Thanh cũng trợn tròn mắt kinh ngạc!
Tài năng hội họa của Thiến Thiến còn cao hơn cả cao!
Đây tuyệt đối là thiên tài!
Lâm Phong chỉ biết con gái mình có năng khiếu hội họa rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của ba người bọn họ, thì chắc có lẽ từ tốt là không đủ để miêu tả về tài năng của Thiến Thiến.
Tài năng của Thiến Thiến...
Chắc chắn đã vươn cao tới mức độ biến thái.
Có lẽ vậy cũng nên.
Những đứa trẻ cùng lớp với Thiến Thiến đến vẽ vòng tròn còn phải nhờ giáo viên hỗ trợ!
Nhưng đến Thiến Thiến lại thực sự có thể tự mình vẽ ra một con cá koi sống động, xinh đẹp như thật!
Từ Mạn Đan hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang khẳng định với Lâm Phong: "Anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dạy bảo cháu nhà thật tốt!"
Nói xong, cô nhanh chóng chụp lại tác phẩm hội họa mà Thiến Thiến vừa vẽ rồi gửi cho ông chủ của studio.
Một lát sau, bên kia vội vàng gửi tin nhắn đến.
"Miễn học phí!"
Từ Mạn Đan vừa mừng vừa sợ, gửi tin nhắn cho nhân viên thu ngân tại quầy lễ tân, xoay người tươi cười nói với Lâm Phong: "Năng khiếu của con gái anh là cấp S S S S, studio Thiên Tài Nhỏ chúng tôi đã quyết định miễn toàn bộ học phí cho cô bé!"
Đây thật sự là một niềm vui bất ngờ đối với Lâm Phong!
Anh gật đầu, nhận lại xấp tiền mặt dày cộp vừa đóng từ chỗ nhân viên thu ngân quầy lễ tân.
Mặc dù Thiến Thiến không biết tài năng hội họa của mình đỉnh đến mức độ nào, nhưng trong thâm tâm đã thật sự đã cho rằng bản thân có thể kiếm được tiền cho ba ba.
Lập tức thấy sướng rơn!
"Hôm nay bắt đầu đào tạo luôn, tới bảy giờ, hai người quay lại đón Thiến Thiến, thế có được không?"
Từ Mạn Đan gấp rút nói.
Lâm Phong cúi người hỏi ý kiến Thiến Thiến, cô bé rất thích nơi này cho nên đã rất nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Vì vậy, Lâm Thiến Thiến được giao cho Từ Mạn Đan, còn Lâm Phong cùng Từ Mạn Lệ và Khương Y Thanh ra về.
Từ Mạn Lệ chào từ biệt hai người, nhất thời trên đường chỉ còn dư lại mỗi Lâm Phong và Khương Y Thanh.
"Đi thôi, vào trung tâm mua sắm nào, tiện thể dẫn cô đi mua quần áo luôn."
Lâm Phong nói, đi bộ xuống tầng hai, khu mua sắm của tòa nhà.
Khương Y Thanh bất ngờ trong chốc lát, sau đó lấy lại được tinh thần nhanh chân đuổi theo.
"Cô coi mấy bộ quần áo này xem có thích bộ nào không?"
Lâm Phong hỏi.
Đương nhiên, những bộ quần áo trong mắt nam thẳng như Lâm Phong đều rất đẹp.
Thế nhưng rơi vào mắt Khương Y Thanh lại thành thứ khác.
Phải biết tủ quần áo lúc trước của cô đều là thời trang cao cấp chẳng hạn như Chanel, Gucci...
Được thiết kế riêng để khoe những đường cong trên cơ thể một cách hoàn hảo.
Cho nên đương nhiên những bộ quần áo này không lọt vào mắt cô rồi.
Chỉ là hiện tại...
Khương Y Thanh thấy Lâm Phong lôi xấp tiền trong túi lấy ra một ngàn tệ, đưa cho cô, nghiêm túc nói: "Đi mua vài bộ về mà mặc, không đủ thì bảo tôi đưa thêm cho."
Cô cảm động.
Đây là tiền học vẽ của Thiến Thiến mà!
Sao cô còn có thể kén cá chọn canh được?
Vì vậy Khương Y Thanh dứt khoát đi vào trong cửa hàng, nhìn lướt qua giá cả xem cái nào phù hợp, vừa túi tiền.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng đi tới, nói với Khương Y Thanh: "Chào chị, chị đình mua gì ạ?"
Mỹ nữ trước mặt này đúng quả thực là một móc treo quần áo hoàn mỹ!
Khương Y Thanh không chọn những bộ đồ kiểu cách, chỉ tìm hai bộ váy đơn giản giá rẻ rồi đi thử đồ.
Vừa đơn giản vừa đứng đắn, dù giá rẻ nhưng không bao giờ lầm lẫn được vào đâu cả.
Lúc Khương Y Thanh bước ra khỏi phòng thử đồ, tất cả nhân viên cửa hàng, bao gồm cả Lâm Phong đều trợn tròn mắt, trong mắt hoàn toàn là kinh ngạc!
Cô gái này, không hổ là giá treo quần áo.
Một bộ đồ kiểu dáng đơn giản nhưng khi mặc trên người cô lại có thể toát ra khí chất lạnh lùng, ẩn ẩn hiện hiện nét khiêu gợi!
Sự ngạc nhiên trong mắt Lâm Phong là không thể che giấu được.
Lòng yêu thích cái đẹp, ai ai cũng có!
Ngắm gái đẹp cũng không phải chuyện gì to tát, ghê gớm cả!
"Vậy lấy hai cái này đi!"
Khương Y Thanh không bộc lộ cảm xúc khi thấy được sự thưởng thức trong mắt Lâm Phong.
Phụ nữ mà, ai mà chẳng có lòng kiêu hãnh của riêng mình.
Đặc biệt là trước mặt đàn ông, dù có không thích như nào đi chăng nữa, thì khi được tán thưởng về vẻ đẹp cũng như thể hiện ra được sức quyến rũ của bản thân, vẫn sẽ thấy hãnh diện, tự hào lắm chứ.
"Dạ, để em gói lại cho chị ạ, của chị hết tổng cộng là 688 tệ."
Một chiếc váy có giá hơn ba trăm, có lẽ chiếc váy này trở thành chiếc váy có giá thấp nhất mà Khương Y Thanh từng mua!
Có điều, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy mừng rỡ là xảy ra chuyện gì?
Trong phòng thử đồ, Khương Y Thanh đổi sang váy đen cổ chữ V, thay xong cô bước ra ngoài, đứng cạnh Lâm Phong nói, : "Cảm ơn anh, chờ mọi chuyện qua đi, tôi sẽ..."
"Sẽ trả lại toàn bộ cho tôi chứ gì?"
Lâm Phong đánh gãy lời Khương Y Thanh đang định nói,"Tôi nói rồi, tôi có tiền, cho nên không cần cô trả."
Là anh tự nguyện lựa chọn thu nhận, giúp đỡ Khương Y Thanh, cho nên anh sẽ không chấp nhận chuyện nhận lấy phần thưởng!
Chút tôn nghiêm ấy, anh vẫn có!
Khương Y Thanh chớp mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi ngờ.
Cô lại...
Không phải trả tiền?
Nhưng rõ ràng là anh đang rất cần tiền mà!
Cô sải bước theo anh, đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Lâm Phong chuẩn bị đi lấy xe.
Tất nhiên, là xe Ngũ lăng hoành quang vừa đơn giản vừa phù hợp với tài chính rồi.
Khi phải vận chuyển hàng hóa như trái cây, thì loại xe vừa tiết kiệm nhiên liệu vừa nhỏ gọn chắc chắn nhu Ngũ lăng là sự lựa chọn tốt nhất.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Thấy Lâm Phong đi tới trạm xe bus, Khương Y Thanh thắc mắc.
Đây không phải đường về nhà.
"Lấy xe."
Lời nói của Lâm Phong rất ngắn gọn, súc tính, đúng trọng tâm.
Khương Y Thanh càng lúc càng thấy khó hiểu.
Lấy xe?
Lẽ nào anh ta còn tiền để mua xe?
Song Khương Y Thanh cũng không hỏi nhiều, dù sao chuyện này đối với đàn ông mà nói, đều là những chuyện liên quan đến vấn đề thể diện.
Theo Lâm Phong lên xe, Khương Y Thanh không nói một lời.
Trên xe bus có rất nhiều người, đây là xe hai chiều, cộng thêm là ngày cuối tuần nữa cho nên có rất nhiều người đổ xô đi chơi, trên xe đông không tả nổi.
Lâm Phong đã đi quen, cho nên thẳng bước đi đến vị trí tay vịn trong cùng, sau đó đứng vững.
Thế nhưng với Khương Y Thanh mà nói...
Đây là lần đầu tiên cô đi xe bus!
Lúc này trong cô tràn ngập cảm giác lạ lùng xen lẫn kinh ngạc, chỉ biết tò tò đi theo sau lưng Lâm Phong, hoàn toàn không có ý định nắm lấy tay vịn!
Lâm Phong vừa mừng vừa tức.
"Sao, cô định vừa bước lên xe đã để ngã dúi dụi xuống sàn à? Mỹ nữ Khương, đừng trách tôi không nhắc cô, nếu như cô cứ đứng như thế này cả quãng đường chắc chắn sẽ xấu hổ lắm đấy!"
Đương nhiên những lời này là Lâm Phong ghé vào bên tai Khương Y Thanh nói nhỏ!