Lâm Phong vừa dứt lời, Khương Y Thanh bỗng đỏ bừng cả mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí vành tai trắng nõn cùng trở nên ửng hồng!
"Anh!"
Khương Y Thanh tức giận, đôi mắt đẹp hơi trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong: "Anh không thể nói bình thường cho tôi nghe được à?"
Nói xong, cô cũng học theo Lâm Phong, đưa tay lên nắm vào vị trí tay vịn, còn cả người nhích gần lại phía Lâm Phong.
Trên xe thực sự có quá nhiều người, mà cô lại không thích tiếp xúc với người lạ, nếu như cần phải chen chúc xô đẩy, thì cô thà chen chúc, dựa gần vào Lâm Phong còn hơn.
Lâm Phong ngả người về phía sau, dựa vào lan can, gần như ôm Khương Y Thanh vào lòng.
"Đứng ở đây, giữ chặt tay vịn và đừng di chuyển. Đợi lát nữa đến trạm tôi dẫn cô xuống."
Lâm Phong lại ghé vào bên tai Khương Y Thanh thì thầm.
Cảm nhận được hơi thở ấm nóng, cùng mùi vị hormone nam tính phả vào bên tai, gò má Khương Y Thanh nhất thời đỏ bừng.
Xe bus chạy rất chậm, vừa đi vừa nghỉ, người trên xe cũng bởi vì quán tính mà khi xe dừng lại mà chúi người về trước, về sau trong chốc lát theo.
Lâm Phong đã quen với việc này, không chỉ vậy, sau lưng còn tựa lan can cho nên vẫn còn được tính là ổn định, vững vàng.
Mà Khương Y Thanh, với khuôn mặt nổi bật giữa đám đông, từ lúc bước lên xe, đã lọt vào trong tầm mắt của vô số người, tầm mắt của bọn họ chưa lúc nào rời khỏi người cô!
Khương Y Thanh cố gắng ổn định lại thân thể, nhưng vẫn không thể khống chế được đụng vào trong ngực Lâm Phong.
Sắc mặt cô lúc này vừa lúng túng lại thẹn thùng, cảm giác diệu kỳ khi tiếp xúc với đàn ông làm cho cô cảm thấy khó có thể tiêu hóa nổi.
Đúng lúc này, từ phía dưới đùi đột nhiên truyền đến một cái đụng chạm kỳ lạ.
Như thể ai đó vô tình va phải.
Thân thể Khương Y Thanh cứng đờ, cho rằng có khi bản thân cảm thụ sai rồi, lại tiếp tục nhích gần dựa vào bên người Lâm Phong.
Không ngờ tới khi xe dừng lại lần nữa, cánh tay kia lại chạm vào cô, hơn nữa lần này lại càng hướng lên phía trên!
Có kẻ quấy rối cô!
Thời điểm ý nghĩ này hiện lên trong đầu, ngay lúc Khương Y Thanh chuẩn bị bạo phát, Lâm Phong cũng bắt đầu hành động.
Anh đột nhiên trầm mặt lại, kéo Khương Y Thanh ra sau lưng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trung niên trọc đầu phía trước, nói: "Ông làm cái trò gì vậy?"
Gã đàn ông trung niên vội vàng muốn rút tay về, nhưng lại phát hiện tay mình đã bị Lâm Phong nắm chặt, không thể nhúc nhích nổi!
"Thả tôi ra! Anh bắt lấy tay tôi làm cái gì? Tôi đang vội đi làm, anh không thấy hả?! Mau thả tôi ra!"
Hắn giãy giụa định xuống xe, nhưng Lâm Phong hoàn toàn không cho hắn cơ hội!
Lâm Phong duỗi tay ra, đoạt lấy điện thoại di động của gã đàn ông trung niên, sau đó mở màn hình điện thoại lên, dí sát vào mặt hắn, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Đây là cái gì?"
Nói xong anh lập tức tung một cú đấm vào mặt gã đàn ông trung niên này!
Cú đấm không hề nhẹ!
Cơ thể của Lâm Phong đã được linh tuyền cải tạo!
Một cú đấm này nện xuống, sống mũi của gã trung niên lệch hẳn sang một bên, máu mũi chảy ròng ròng!
"Bác tài ơi! Đến Đồn Công an thôi! Trên xe có một tên biến thái chụp trộm!"
Lâm Phong hô to.
Trên xe bus, những ai biết tới sự tồn tại của những kẻ như thế thông qua truyền thông, đều lập tức lên tiếng mắng chửi.
"Thật ghê tởm! Lớn già đầu rồi, có khi cũng làm ba mẹ rồi mà còn làm ra loại chuyện này! Phi! Mất mặt!"
"Đúng vậy! Mấy kẻ thường bị đài báo đưa tin thế này quả là làm mất mặt người dân Thượng Hải chúng ta! Phải đưa hắn tới đồn công an!"
"Bác tài ơi! Nhanh lên! Hôm nay mọi người đều không phải đi làm, chúng ta giải hắn lên đồn đi! Phải để cho hắn chịu một bài học!"
Bác tài đồng ý, sau đó điều khiển xe bus nhanh chóng quanh đầu đi về phía đồn công an.
Gã trung niên sắc mặt khó coi, mũi chảy máu, quỳ xuống đất van xin," Xin cậu, làm ơn, tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới làm vậy! Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa!"
Loại người này khi bị bắt quả tang luôn khóc lóc thảm thiết, giống như là thành tâm hối lỗi lắm.
Nhưng ai biết được lần sau của chúng là như nào!
Lâm Phong cười mở album điện thoại di động.
Đúng như dự đoán, có hàng nghìn bức ảnh và hàng trăm video!
Tất cả đều được đồng bộ hóa với thư viện đám mây!
Điều này đồng nghĩa với việc chắc có lẽ hắn cũng đã bị tóm nhiều lần rồi, nhưng sau khi được thả, lại đâu đóng đấy, tiếp tục hành động như vậy!
"Chó không bỏ được việc ăn phân! Tốt hơn hết là ông nên ngậm cái mồm của mình lại đi! Không thì, ông cứ nói một từ tôi lại đấm ông một cái đấy!"
Vẻ mặt dữ tợn của Lâm Phong thành công khiến hắn kinh hãi, gã đàn ông trung niên ngã xuống sàn, mặt xám như tro.
Khương Y Thanh chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cô sợ đến tái mét cả gương mặt, đứng ở sau lưng Lâm Phong, một lúc sau cô mới dùng sức hít một hơi thật sâu, kiểm soát lại vẻ mặt, cố gắng thể hiện không sợ hãi.
Nhưng ngón tay run rẩy đã tiết lộ tâm tình của cô lúc này.
"Cảm ơn anh."
Khương Y Thanh lấy lại bình tĩnh được một lúc mới quay sang cảm ơn Lâm Phong.
"Là chuyện nên làm, loại người này, thấy tên nào là phải bắt luôn tên ấy!"
Lâm Phong nói.
Xe bus đi vào đồn công an, gã trung niên được đưa vào bên trong, sau khi cung cấp lời khi, Lâm Phong đưa Khương Y Thanh ra ngoài.
Về phần máu mũi của gã trung niên, tất cả mọi người trên xe đều chung một lời khai, nói là chính hắn tự ngã!
Loại người này thật sự quá kinh tởm, mặc dù trên xe bus có video ghi lại cảnh vừa rồi, nhưng tài xế xe bus vẫn cười ha ha cho qua.
Cảnh sát cũng làm ngơ để Lâm Phong rời đi.
Vậy là bác lái xe bus đưa mọi người trên xe trở lại lộ trình, không bao lâu sau, Lâm Phong đã đến được cửa hàng xe Ngũ lăng hoành quang.
Một cô nhân viên bán xe nhìn thấy Lâm Phong, lập tức tươi cười tới đón: "Thưa anh, xe của anh đã đến, biển số xe cũng đã được lắp đặt. Tình cờ là ngay thành phố bên cạnh có một chiếc, cho nên bên em đã chuyển xe sang đây cho anh, giờ anh có muốn lái đi luôn không ạ?"
Khương Y Thanh theo sau Lâm Phong, sau khi thấy được chiếc xe thuộc hãng Ngũ lăng hoành quang, cô vừa buồn cười lại vừa cảm thấy xót xa.
Có điều, đây quả thực là một thương hiệu mà anh có thể mua được.
Vậy đi, chờ sau khi chuyện này qua đi, cô sẽ tặng cho anh một chiếc khác.
Khương Y Thanh âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
"Lái luôn đi."
Lâm Phong nói.
"Dạ được, bây giờ xe đang ở trong bãi, mời hai người đi theo em ạ."
Cô nhân viên dẫn cả hai đi về phía bãi đậu xe, Lâm Phong liếc mắt nhìn thấy bên trong bãi đậu có một chiếc xe van nhỏ.
Chuẩn xác đúng theo sự lựa chọn của anh!
Anh đi tới, trong mắt lộ ra vẻ mãn nguyện, mở cửa xe cho Khương Y Thanh bước lên, sau đó nói lời chào tạm biệt với cô nhân viên bán xe.
Ngũ lăng hoành quang lên đường.
Đầu tiên Lâm Phong đi đổ xăng, đổ xăng xong đang chuẩn bị đi chợ mua thức ăn thì điện thoại đổ chuông.
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, là điện thoại của Trần Kỳ Nguyên.
"Xin chào? Có chuyện gì sao?"
Lâm Phong đang đợi đèn giao thông nên tùy ý hỏi.
Trần Kỳ Nguyên ở đầu dây bên kia xoa hai tay vào nhau, hưng phấn cười thích thú.
"Anh Lâm này, video kiểm tra anh đào của anh phổ biến trên Bilibili rồi, đúng không? Là như này, bên tôi muốn thu mua loại anh đào này, anh định bán giá thế nào?"
Hoạt động tiếp thị của Lâm Phong đang hoạt động rất tốt.
Hiện cả mạng đang tìm đường dẫn mua cherry của Lâm Phong!