Người ở sân trước cũng chẳng quan tâm đám người Vương gia ở nhà sau sẽ làm trò cười gì, thấy thời gian cũng không còn sớm, mọi người ngồi xuống vị trí mà chủ nhà đã an bài.
Con trai trưởng Thiện gia Thiện Tuấn Sơn cũng về kịp trước khi Thiện gia khai tiệc, trên tay còn xách không ít đồ, một phần là đồ người trong thôn nhờ hắn mang về, một phần là sau khi sinh Thiện Phúc Bảo, Tưởng bà tử nhờ người lên huyện thành nhắn hắn chuẩn bị.
“Lão tam, chúc mừng đệ, cái vòng tay nhỏ này xem như tấm lòng của đại bá ta.”
Thiện Tuấn Sơn móc từ trong túi ra một cái túi màu đỏ, bên trong có một vòng tay bạc nho nhỏ tinh tế, khảm một cái bảng bạc nhỏ, mặt trên khắc một con chó, ứng với cầm tinh của Thiện Phúc Bảo, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Trong nhà nhiều con nít, trừ mấy cháu trai ra, mẹ hắn tới giờ cũng không nhờ người đặc biệt chuyển lời nhắn riêng cho hắn, bởi vậy Thiện Tuấn Sơn không cần nghĩ nhiều cũng biết, con gái nhỏ này của tam đệ khiến cho hai vợ chồng già yêu thương hơn là hai cháu gái trước nhà lão nhị.
Thiện Tuấn Sơn chỉ dựa vào thân phận học trò, mà giữ nguyên vị trí chưởng quầy ở tửu lâu trong huyện thành kia, cũng xem như là có chút bản lĩnh. Trong lòng hắn hiểu rõ, mặc dù hắn tiền công cao, nhưng muốn cung cấp đủ cho con trai mình thì vẫn phải dựa vào trong nhà, cho nên thái độ của hai ông bà trong nhà vô cùng quan trọng.
Vì thế Thiện Tuấn Sơn tốn rất nhiều tâm tư để suy đoán tâm ý của cha mẹ, phương châm mà hắn đặt ra là: cha mẹ vui mình cũng vui, bọn họ ghét thì mình cũng ghét.
Cái vòng bạc này nhìn thì tinh xảo nhưng thực tế cũng không nhiều phân lượng, không tốn bao nhiêu tiền, thấy ánh mắt hài lòng của cha mẹ cùng nụ cười trên mặt lão tam, Thiện Tuấn Sơn biết mình đã làm đúng.
Vừa làm cha mẹ hài lòng, vừa làm an lòng tam phòng.
“Làm đại ca tốn kém rồi.”
Thiện Tuấn Hải cũng không phải giả vờ vui vẻ, hắn biết đại ca vì sao lại làm như vậy, nhưng ai đối xử tốt với con gái hắn, hắn cũng sẽ đối tốt lại với người đó.
Vương Xuân Hoa sau khi xếp xong bàn cho đám người Vương gia, tính đi qua nhà chính để hỏi khi nào thức ăn được mang lên, lại nhìn thấy đại phòng với tam phòng hòa thuận vui vẻ, ánh mắt liền tối sầm lại.
Lúc nàng sinh Mai Nương với Lan Nương, đại phòng không đưa thứ tốt như thế, chỉ lúc Phúc Tài ra đời, đại phòng mới đưa cho một hạt đậu bằng bạc.
Ai cũng thiên vị cả. Vương Xuân Hoa nhìn phu quân của mình đang cười ngây ngô, hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào lưng hắn.
“Nàng làm gì vậy?” Thiện Tuấn Hà đau tới mức muốn nhảy lên, nếu không phải kiêng kị hôm nay là ngày lành, hắn đã không nhỏ giọng, kìm chế tức giận, quay sang bực bội hỏi vợ mình.
“Đại ca chàng thiên vị như vậy mà chàng không muốn nói gì à?” Vương Xuân Hoa cũng đang bực bội, đứng một góc ai oán nhìn đám người Thiện gia vui vẻ hòa thuận ở sân trước.
“Nàng bực bội cái gì.”Thiện Tuấn Hà vui vẻ, “Lúc trước, đại tẩu sinh Phúc Tông, nàng còn chưa gả về đây, chúng ta cũng đâu có lễ vật gì. Tính ra cũng là chúng ta được lợi, nàng còn không biết đủ à?”
Phu quân trách mắng làm Vương Xuân Hoa uất ức. Đại phòng chiếm nhiều lợi ích từ tiền chung như vậy, có cho nhị phòng bọn họ nhiều hơn nữa cũng là chuyện phải làm. Cả nhà chỉ biết nịnh bợ, biết nhị phòng không được coi trọng, nên lễ vật cho tam phòng cũng được chú trọng hơn nhị phòng, cũng chỉ có phu quân của nàng ngu xuẩn, cái gì cũng không nhìn thấu, còn cảm thấy hai vị huynh đệ kia của hắn là người tốt.
Vương Xuân Hoa thở hổn hển, cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
“Chưa kể, chúng ta cũng không phải không có tiền. Khi hết mùa vụ, ta sẽ lên bến tàu trên trấn làm khuân vác kiếm tiền, cha nương cũng không thu, coi như để số tiền này cho chúng ta làm vốn liếng. Nàng thử đi hỏi mấy người trong thôn coi, những nhà chưa phân gia có cha nương nào thông suốt như vậy không? Ta biết nàng cảm thấy cha nương ta bất công, nhưng nhiều năm qua, không phải ta cũng tích góp tiền để bù đắp cho nàng sao? Nếu sau này phân gia sản, dựa vào số tiền với đất cha nương cho chúng ta, cùng số tiền đã tích góp được, cuộc sống cũng sẽ không thua kém người khác. Coi như ta xin nàng, cứ an ổn sống mà qua ngày, đừng có tự mình suy nghĩ chuyện không đâu nữa, được không?”
Thiện Tuấn Hà cũng biết, giờ hắn đã làm cha, vợ và ba đứa con đều do hắn chịu trách nhiệm. Sở dĩ khi hết mùa vụ hắn lại ra bến tàu làm khuân vác, vất vả cả ngày kiếm mấy chục đồng bạc, cũng chỉ vì lo cho cái gia đình nhỏ này.
Hắn đần độn, không thông minh như đại ca và tiểu đệ, ngoại trừ làm việc chân tay ra, hắn cũng không biết kiếm tiền bằng cách nào khác. Nhưng Thiện Tuấn Hà cho rằng mình đã làm tốt nhất có thể, mấy năm nay tiền hắn kiếm đều đưa cho vợ cất giữ, cũng chỉ vì muốn nàng yên tâm.
Mấy năm qua, gia đình nhỏ của họ cũng tích góp hơn 10 lượng bạc, Thiện Tuấn Hải tính kỹ rồi, chờ con trai lớn chút nữa, nếu nó có khả năng tiếp thu chữ nghĩa, thì dù nhà lớn không cho tiền, hắn cũng sẽ tự mình chi ra, tuyệt đối không phụ lòng bốn mẹ con nàng.
Nghe Thiện Tuấn Hà nhắc tới số tiền kiếm được nhờ khuân vác, nét mặt Vương Xuân Hoa có chút mất tự nhiên, nàng luống cuống cắt ngang lời Thiện Tuấn Hà, nói phòng bếp cần nàng hỗ trợ, rồi cúi đầu vội vã rời đi.
Thiện Tuấn Hà chỉ nghĩ nàng đã nghe lọt tai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đại ca với tiểu đệ đang trò chuyện vui vẻ, cũng tranh thủ thời gian gia nhập cuộc trò chuyện.
Để làm tiệc cho cháu gái nhỏ yêu thương, Tưởng bà tử cũng là chi hết vốn liếng.
Sáu món khai vị bao gồm hai đĩa điểm tâm, hai đĩa trái cây, còn có một chồng đậu phộng và một đĩa rau trộn. Sáu món ăn chính gồm thịt heo hầm đậu rang, cá hấp đậu khuôn, hẹ xào trứng, trứng chưng, thịt luộc, khoai sọ hấp. Món ăn mặn tuy kết hợp nhiều rau củ, ít thịt, nhưng đối với những hộ chỉ ăn thịt vào dịp lễ tết thì như vậy là đã quá thịnh soạn.
“Xuân Hoa, ngươi mau bưng những món này ra đi!”
Bên ngoài tiệc rượu náo nhiệt, nhà bếp Thiện gia cũng không nhàn rỗi. Hôm nay chịu trách nhiệm nấu chính là chị em tốt của Tưởng bà tử, cũng là người có tay nghề nấu nướng nổi tiếng nhất thôn, nhà ai làm tiệc cũng đều tìm bà ấy. Tưởng bà tử với Lữ Tú Cúc cũng không rảnh rỗi, ở trong bếp giúp đỡ một tay.
Vương Xuân Hoa đang định sắp xếp lại bàn, thì bị Lữ Tú Cúc sai đem mâm thức ăn đã chuẩn bị xong dọn lên.
“Vâng, đại tẩu.”
Vẻ mặt Vương Xuân Hoa đã không còn khó chịu, trở lại bộ dạng bảo sao làm vậy thường ngày, nhận mâm thịt luộc với hẹ xào trứng trong tay Lữ Tú Cúc bưng ra ngoài.
Bên ngoài, khách khứa cũng đã ăn xong mấy món khai vị, nam giới uống rượu, nữ giới với trẻ con thì uống trà, đợi thức ăn chính được mang lên, liền ăn ngấu nghiến.
Vương Xuân Hoa nhìn hai đĩa thức ăn trong tay, không nghĩ nhiều liền mang qua nhà sau.
Bàn cha mẹ nàng không có món khai vị, sợ là đã đói đến luống cuống tay chân, giờ đem hai đĩa đồ ăn chính qua để họ lấp bụng trước. Cũng không quan tâm rằng, bình thường ở những tiệc rượu trong thôn, theo trình tự là phải mang thức ăn lên cho bàn chủ nhà trước, sau đó mới dựa vào quan hệ thân thiết gần xa để mang thức ăn lên sau.