Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nông Gia Lạc

Chương 12:

Chương 12




Bởi vì là ngày vui lớn, mà mọi người cũng biết nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa ngồi một bàn ở nhà sau, nên cũng chỉ thầm mắng một câu trong lòng, chứ không làm lớn việc này, trò chuyện với nhau, coi như không nhìn thấy gì.

Lữ Tú Cúc rất nhanh bày biện thêm thịt luộc với hẹ xào trứng, lại giao cho Vương Xuân Hoa, lần này, Vương Xuân Hoa cũng không mắc sai lầm, mang thức ăn lên đầy đủ.

“Thiện gia các người khinh người quá đáng!”

Trong phòng bếp, mọi người đang vội vội vàng vàng, Lữ Tú Cúc đang định bảo Vương Xuân Hoa mang khoai sọ hấp lên, bên ngoài lại có tiếng gào thét, Lữ Tú Cúc giật mình, nhìn ra bên ngoài, trong lòng chộn rộn.

“Xuân Hoa, không phải là tiếng mẹ đẻ ngươi sao, còn không mau chạy ra xem xem có chuyện gì.”

Lữ Tú Cúc đầy Vương Xuân Hoa đang đứng im như tượng gỗ, cũng không chờ nàng phản ứng, chạy nhanh ra ngoài.

“Mọi người nói xem, Vương gia chúng tôi lẽ nào không phải là thân thích của Thiện gia à? Mỗi đĩa thịt luộc trên mỗi bàn đều như thế này, tại sao đĩa trên bàn chúng ta chỉ được mỗi cái vẻ bên ngoài?”

Vương bà tử không chút nghĩ ngợi, lao tới bàn tiệc gần nhất, cướp đôi đũa trong tay một người, khều đĩa thịt luộc còn đang bốc khói, phía trên đắp ba tầng thịt xắt lát, phía dưới là cải trắng, nhìn lượng thịt thật dồi dào.

Nghĩ tới đĩa trên bàn bọn họ chỉ có một lớp thịt mỏng ở bên trên, còn lại đều là cải trắng luộc, Vương bà tử cảm thấy Thiện gia thật sự quá coi khinh người.

“Bá nương, hôm nay là ngày lành của cháu gái con, sao bá cứ nhất định phải phá hỏng chuyện tốt của Thiện gia như vậy?” Lần này Lữ Tú Cúc không còn khách khí, hai tay chống nạnh, hất cằm, bày ra bộ dạng đanh đá.

“Ngươi, ngươi, ngươi!”

Vương bà tử mắt liến láu, ngồi bệt xuống đất, kêu rên: “Thiện gia khinh người, xem thường chúng ta nhà nghèo, mắt chó coi thường người khác, ta không muốn sống nữa!”

“Nương, người mau đứng lên đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Vương Xuân Hoa mờ mịt, không phải nàng đã mang đồ ăn cho cha mẹ rồi sao, sao cha mẹ lại còn náo loạn.

“Sao lại thế này, ta còn đang muốn hỏi ngươi sao lại thế này? Đĩa thịt luộc chỉ có mấy miếng thịt, toàn bộ đều là cải trắng. Đĩa hẹ xào trứng cũng chỉ có một ít trứng gà bên trên, còn lại toàn là hẹ. Đây là cách thức chiêu đãi thông gia sao? Thiện gia các ngươi nhà lớn nghiệp lớn, rõ ràng khinh thường bà con nhà nghèo chúng ta, Vương gia chúng ta cũng không phải loại người không biết xấu hổ!”

Vương bà tử liên tục trách mắng Vương Xuân Hoa vô dụng. Hôm nay bọn họ tới đây là để ăn ngon, cải trắng hẹ xanh thì ăn cái gì? Thứ bọn họ muốn ăn chính là miếng thịt to bự, còn có bánh bao được nhào nặn kỹ lưỡng.

“Thật là buồn cười, mọi người làm chứng cho ta, đồ ăn trong nhà bếp đều do đích thân ta bày biện, Vương bà tử đây là đổ oan cho ta.”

Lữ Tú Cúc trừng mắt, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào Vương bà tử chất vấn, “Nể mặt các người là thông gia, ta mới cho các ngươi chút mặt mũi. Rốt cuộc là ai tới Thiện gia chúng ta vào ngày vui để kiếm chác? Nhà nào cho rằng chỉ cần cầm một giỏ rau tới, là có thể kéo theo mấy chục người trong nhà tới uống rượu?”

Vương bà tử ngừng khóc, mặt không đổi sắc, khí không đổi, bị chửi xấu hổ cũng không khó chịu, đẩy con gái qua một bên, phủi mông đứng dậy, đứng thẳng lưng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, ngươi nói ngươi bày đồ ăn như nhau, vậy vì sao đĩa thịt trên bàn chúng ta lại ít hơn so với những bàn khác?”

“Nực cười, mỗi bàn ta đều bày số lượng giống nhau, ai biết có phải các ngươi không biết xấu hổ, thấy thịt không đủ ăn nên cố tình lừa bịp hay không?”

Lữ Tú Cúc tự nhận thấy mình có lý, không sợ bà lão kia: “Còn nữa, đồ ăn là do con gái ngươi mang lên, ta có thể bắt buộc nàng đem đĩa nào lên cho bàn các người à?”

Dứt lời, Lữ Tú Cúc đẩy Vương bà tử, đi về phía nhà sau, không bao lâu, nàng liền bưng hai đĩa không ra, phía sau còn có một hàng người của Vương gia.

“Mọi người nhìn xem, hai đĩa thức ăn nóng còn chưa mang lên được bao lâu, đã bị ăn sạch sành sanh! Có phải bị ta nói đúng rồi hay không? Chê chúng ta cho không đủ nhiều, cố tình náo loạn muốn lừa bịp Thiện gia chúng ta? Cũng không nghĩ xem, số lượng trong bàn tiệc đã được định sẵn, bọn họ ăn nhiều, liền cho rằng đồ ăn trên bàn ít. Ta nói với bá nương này, người cũng nên xem lại mình đi!”

Lữ Tú Cúc đã sớm tính tới. Hai đĩa thức ăn đầu, theo tính cách của Vương Xuân Hoa, chắc chắn sẽ mang cho cha mẹ nàng ta trước, Mà đám con nít Vương gia, chỉ cần là việc ăn uống thì không khác gì cá diếc bơi sông, chỉ cần đồ ăn vừa đặt lên bàn, mặc kệ là thịt hay gì đi nữa, đều ăn sạch sẽ, muốn cản cũng không được. Cuối cùng chỉ còn hai đĩa trống trơn, lấy đâu ra chứng cứ nói nàng cho ít thịt, còn không phải bởi vì họ tham lam, cảm thấy thịt không đủ để ăn sao?

Giống như những gì Lữ Tú Cúc tính toán, người trong thôn cũng cảm thấy đám người Vương gia thật quá đáng, lúc trước Vương Xuân Hoa mang đồ ăn cho Vương gia chính là mâm đầu tiên, theo lý thì phải đưa đến bàn chủ nhà, Lữ Tú Cúc bày biện đồ ăn không lý nào lại để bàn chủ nhà thiếu thịt với trứng được.

Mà đám người Vương gia từng có tiền án, ỷ vào thân phận nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tới tiệc rượu của Thiện gia ăn chùa. Đoán chừng lần này Thiện gia không mời họ đến cũng vì nguyên nhân trên. Có điều, tin tức linh thông, vẫn bị bọn họ biết được Thiện gia tổ chức tiệc mừng tẩy tam cho cháu gái mới sinh. Bởi vậy không biết xấu hổ lại kéo tới.

“Ngươi, ngươi…”

Lữ Tú Cúc miệng lưỡi lưu loát làm Vương bà tử cứng họng, nghe bên cạnh có người chỉ chỉ trỏ trỏ, bà chỉ hận không thể xé rách miệng Lữ Tú Cúc.

Cuối cùng Vương lão gia phải ra mặt, ngăn cản Vương bà tử đang muốn mắng chửi, đi ra ngoài, cũng không quên kéo theo đám cháu trai cháu gái đang thèm thuồng nhìn thức ăn trên bàn người khác kia.

Bọn họ còn phải dựa dẫm vào Thiện gia, không thể để lão bà tử nhà mình đắc tội toàn bộ người Thiện gia được. Mới vừa rồi gây náo loạn lâu như vậy, cũng không thấy Tưởng bà tử xuất hiện, có thể biết bà ấy đã ngầm cho phép con dâu trưởng Thiện gia làm như vậy.

Không phải chỉ một bữa cơm thôi sao, không ăn cũng không đói chết, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là khiến chuyện này qua nhanh, không thể để Thiện gia hoàn toàn căm ghét bên thông gia bọn họ.

Đám người Vương gia mặt xám xịt rời đi, khách khứa cũng không bị ảnh hưởng gì. Đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy lượng thức ăn ở mỗi bàn cũng nhiều hơn trước đó, trong lòng cảm thấy Vương gia đi càng tốt.

Cũng không ai cảm thấy Thiện gia đối xử quá tuyệt tình với thông gia, nếu không phải Vương gia được đằng chân lân đằng đầu, tiệc mừng này không phải ăn ngon uống tốt sao, muốn trách chỉ có thể trách Vương gia quá tham lam.

Lữ Tú Cúc hài lòng, đắc ý nhìn Vương Xuân Hoa đang ngây ngốc, hừ nhẹ một cái quay vào nhà bếp.

“Nhị tẩu?”

Tô Tương ở cử, không thể ra khỏi phòng, bởi vậy khi bên ngoài tranh cãi, nàng chỉ nghe

loáng thoáng chứ không rõ ràng.

Lúc này nàng đang cho con bú, thấy nhị tẩu mặt không biểu cảm từ bên ngoài đi vào,

nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang bú sữa trong ngực nàng.

Tô Tương nhíu nhíu mày, cảm thấy biểu hiện của nhị tẩu có chút kỳ lạ.

---------------------------------------------------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch