Chương 16: Vận đào hoa của hắn cũng vượng quá rồi!
Hai nam chính đối diện với nhau mà không nói gì, nhưng tâm trạng đều vô cùng phức tạp.
Cả hai đều cho rằng hiệu ứng cánh bướm từ việc mình trọng sinh đã mang lại tất cả những điều này.
“Người anh em tốt, ngươi từ từ nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai ta lại tới thăm ngươi!” Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ lên vai Tiêu Thần, dẫn hai người khác cùng rời đi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Liễu Như Mi hỏi.
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Đi tới một bệnh viện khác thăm một người bạn tốt của ta!”
“Sao bạn của ngươi đều ở bệnh viện hết vậy?”
Sau nửa tiếng, bọn họ tới bệnh viện Tống thị.
Người đẹp tổng giám đốc Tống Vũ Tinh đang làm việc nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tới đây lập tức mỉm cười: “Ngươi tới rồi!”
Sau đó trông thấy một người khác, nàng lộ ra nụ cười mừng rỡ: “Như Mi, ngươi về rồi!”
“Các ngươi… quen nhau sao?” Lâm Bắc Phàm giả bộ khó hiểu mà hỏi.
“Đương nhiên là quen rồi, chúng ta chính là chị em tốt lớn lên cùng nhau!” Liễu Như Mi đẩy Lâm Bắc Phàm ra, lao đến trước mặt Tống Vũ Tinh, kích động ôm lấy đối phương: “Ta nhớ ngươi muốn chết mất!”
“Ta cũng rất nhớ ngươi! Sao các ngươi lại đi với nhau?” Tống Vũ Tinh hỏi.
“Vì ta đang làm việc cho hắn, ta là thư ký của hắn!” Liễu Như Mi vung tay: “Lâm tổng, ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi ra ngoài trước đi, ta với chị em tốt của ta phải từ từ nói chuyện một lúc!”
“Có thư ký đuổi ông chủ sao?” Lâm Bắc Phàm dở khóc dở cười.
“Sao không có? Không phải bây giờ có rồi sao? Ngươi mau ra ngoài cho ta, chúng ta nói toàn chuyện riêng thôi, ngươi không thể nghe!” Liễu Như Mi đẩy Lâm Bắc Phàm ra khỏi cửa, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Bắc Phàm cười khổ, lắc đầu: “Tinh Thần, chúng ta ở ngoài đợi một lúc! Bây giờ cũng chỉ có ngươi với ta thôi!”
Mặt không có biểu cảm nhưng trong lòng lại tràn ngập vẻ ghen ghét.
Sao vận đào hoa của người này lại vượng như vậy?
Hai người đều là mỹ nhân tuyệt thế!
Một chiến thần như hắn ta cũng không có đãi ngộ như vậy!
Lúc này, trong văn phòng, hai cô gái đang thì thầm to nhỏ.
“Như Mi, sao đột nhiên ngươi lại tới làm thư ký của Lâm Bắc Phàm, không phải ngươi rất ghét con người hắn hay sao?” Tống Vũ Tinh hỏi với vẻ khó hiểu.
“Còn không phải vì ngươi hay sao?”
“Vì ta?”
“Đương nhiên rồi!” Liễu Như Mi giận dữ nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, mới ở cạnh người ta có vài ngày mà đã moi tim móc phổi, còn ngây thơ hơn cả nữ chính ngây thở trong phim truyền hình, ta cũng không biết phải nói với ngươi thế nào nữa, cho nên để tránh ngươi rơi xuống hố, ta đành tới làm việc bên cạnh hắn, tiếp xúc gần với hắn, sau này cũng tiện vạch trần bộ mặt thật của hắn!”
“Như Mi, ngươi thật tốt với ta quá! Nhưng ta tin hắn tuyệt đối không phải ngươi như ngươi tưởng tượng đâu! Hắn sở hữu tài hoa vô cùng kinh người, còn cực kỳ lương thiện, quan tâm người, có lòng trách nhiệm, sớm muộn gì cũng có một ngày nhất định sẽ bước lên đỉnh cao thôi!”
“Ta thấy ngươi thật sự nhảy vào hố rồi, tự dưng nói một tên cặn bã thành người đàn ông tốt tuyệt thế!”
Liễu Như Mi lại khuyên vài câu, phát hiện ra đối phương vẫn không mảy may dao động, bản thân mình cũng hơi tuyệt vọng.
Vì thế nàng trút hết toàn bộ cơn giận lên người Lâm Bắc Phàm.
Tên cặn bã đáng chết lại phá hoại tình cảm giữa chị em ta!
Ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ngươi!
“Như Mi, thật ra ngươi có thể làm việc bên cạnh hắn khiến ta rất vui vẻ!”
“Vui cái gì?” Liễu Như Mi phất tay với vẻ vô lực.
“Vì bản thân ngươi chính là một người rất có năng lực, có thể giúp hắn nên ta rất vui!”
Lúc này, sắc mặt của Tống Vũ Tinh hơi đỏ lên: “Hơn nữa, ngươi ở bên cạnh hắn làm việc có thể giúp ta trông chừng hắn, đừng để mấy người nữ nhân không đàng hoàng kia lại gần hắn! Con người Tiểu Phàm quá ưu tú, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt…”
“Ôi trời ơi! Ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi!” Liễu Như Mi giơ tay tay ôm mặt, vẻ mặt rất mệt mỏi.
“Như Mi, ngươi giúp ta chuyện này đi mà!” Tống Vũ Tinh năn nỉ.
Liễu Như Mi lắc đầu: “Ta không giúp!”
Nàng nghĩ ngợi rồi bảo: “Cùng lắm chỉ nhắc nhở một câu! Nếu đối phương vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ vậy đó cũng không phải chuyện ta có thể quản được, chỉ có thể nói đối phương là chó không đổi được cái tính ăn cứt, đàn ông như thế, ngươi nhân cơ hội cắt đứt luôn đi!”
“Cảm ơn ngươi, chị em tốt của ta, ta yêu ngươi chết mất!” Tống Vũ Tinh vui vẻ.
Chị em tụ họp, đây là chuyện rất vui vẻ, vì thế hai cô gái kéo Lâm Bắc Phàm ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.
Về phần vệ sĩ Diệp Tinh Thần…
Chỉ có thể ở trong con xe dưới tòa nhà gặm bánh mì.
Diệp Tinh Thần: “…”
Ăn đến gần tám giờ tối, sau khi Tống Vũ Tinh nhận được một cuộc điện thoại, nàng nói với vẻ áy náy: “Tiểu Phàm, Như Mi, thật ngại quá, vừa rồi gặp một chuyện, ta phải về ngay, không thể đi với các ngươi nữa!”
“Không sao, công việc quan trọng! Dù sao mọi người cũng ở cùng một thành phố mà, muốn gặp mặt vô cùng dễ!” Liễu Như Mi không để tâm bảo.
“Tiểu Phàm…”
“Ta vừa vặn có một chuyện cần làm!” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Vừa rồi ta nhận được lời mời của một người anh em tốt, gọi ta tới quan bar mà hắn ta mới mở uống rượu! Đã từ chối rất nhiều lần rồi, nhưng lần này nếu còn không đi, có khả năng quan hệ sẽ toang luôn mất, cho nên…”
Tống Vũ Tinh quan tâm nói: “Vậy ngươi đi đi, đi sớm về sớm, đừng uống nhiều rượu như vậy!”
“Được, chuyện này không thành vấn đề!”
Nàng còn lén lút liếc mắt ra hiệu cho Liễu Như Mi: Giúp ta trông chừng hắn.
Liễu Như Mi bất đắc dĩ đáp lại bằng một ánh mắt: Ta biết rồi!