Chương 17: Hoàn lương cái gì? Ta đây vẫn luôn là một công dân lương thiện
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm dẫn Liễu Như Mi, còn có nam chính số hai tới một quán bar mới mở.
Ông chủ là một cậu ấm nhà giàu, đồng thời cũng là một người trong hội bạn xấu của Lâm Bắc Phàm.
Bởi vì vừa mới khai trương nên tổ chức rất nhiều hoạt động, thu hút rất nhiều khách khứa cho nên trong quán vô cùng náo nhiệt, đến đâu cũng có đám người múa may quay cuồng, vô cùng mất trí.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bị một người cà lơ phất phất phơ khoác lên vai.
“Ha ha! Người anh em, con mẹ nó cuối cùng ngươi cũng tới! Ta đã hẹn ngươi rất nhiều lần rồi, kết quả đều cho ta leo cây hết! Nói cho ta biết mấy ngày này ngươi đi đâu phong lưu khoái hoạt hả? Ngay cả một anh em tốt như ta cũng không thèm để ý đến! Nếu ngươi không nói rõ ràng thì tối nay đừng hòng về, ta sẽ tìm người chuốc cho ngươi say, lại tìm mấy cô gái nữa xử ngươi!”
Người này chính là ông chủ quán bar, Hà Tu Văn.
Tên thì rất nho nhã nhưng học hành chưa đến vài năm, nói chuyện vô cùng thô thiển.
Có tiền lại thích ăn chơi đàng điếm cho nên mới đặc biệt mở quán bar này, chủ yếu là để tiện cho mình mà thôi.
Nhưng cho dù có rất nhiều khuyết điểm thì hắn ta vẫn có một ưu điểm, đó là trọng tình cảm, rất có tình nghĩa.
Trong nguyên tác, cuối cùng Lâm Bắc Phàm phát điên, cũng chí có một mình người này đưa hắn đến viện tâm thần, sắp xếp thiết bị y tế tốt nhất điều trị cho hắn, hơn nữa cứ vài ba ngày lại tới thăm hắn một lần.
Cho nên ở kiếp trước, Lâm Bắc Phàm đã hợp tác với hắn ta một phen.
Đối phương nhân cơ hội chuyển vào trong giới giải trí, trở thành một trong những trợ lực của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ bảo: “Khoảng thời gian này ta đang hẹn hò, nào có rảnh chứ!”
Đối phương vô cùng ngạc nhiên: “Vậy mà ngươi lại đang hẹn hò á? Cô gái nào lại cần ngươi điều động binh lực như thế hả? Đối với một đại thiếu gia như ngươi mà nói, đây không phải chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi sao?
Đối phương càng ngạc nhiên hơn: “Là một trong hai bông hoa vàng ở Ma Hải chúng ta, tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người đó sao? Nếu mọi người biết hai người các ngươi đang hẹn hò chắc chắn sẽ nát tim mất! Bây giờ các ngươi tiến triển thế nào rồi, đã lên giường chưa?”
“Thô tục thế!” Lâm Bắc Phàm khinh bỉ: “Ta chỉ đang hẹn hò thôi, rất ngọt ngào tốt đẹp, làm sao có thể dùng hai chữ lên giường này được?”
“Phí lời! Yêu đương không phải vì chuyện này hết hay sao?” Hà Tu Văn cười mắng.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không nói nổi với người thô thiển như ngươi!”
Đối phương hút thuốc, nhíu mày: “Nói như vậy, tiểu tử ngươi dự định hoàn lương sao?”
Lâm Bắc Phàm không phục: “Hoàn lương cái gì? Ta đây vẫn luôn là một công dân lương thiện nhé!”
Hà Tu Văn chửi: “Chém quá ông ơi! Lúc trước chính ngươi dẫn đường cho ta mà, kết quả ta lún sâu vào rồi, ngươi lại phủi mông đi mất! Vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ nói mình là công dân lương thiện? Chẳng qua, nếu tiểu tử ngươi thật sự theo đuổi được Tống vũ Tinh, ta sẽ cho ngươi một bao lì xì thật to, nói ra ngoài cũng có thể diện!”
Lúc này, hắn ta chú ý đến hai người bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
“Đúng rồi, hai vị này là…”
Lâm Bắc Phàm giới thiệu: “Tên người nữ là Liễu Như Mi, là thư ký mà cha ta sắp xếp cho ta! Tên của người nam là Diệp Tinh Thần, là vệ sĩ của ta, hắn ta vô cùng biết đánh nhau! Bọn họ đều là bạn tốt của ta!”
“Bạn của ngươi chính là bạn của ta! Sau này thường xuyên tới đây chơi nhé!”
Diệp Tu Văn kéo ba người tới vị trí đắc địa, từ đây có thể nhìn thẳng tới sân khấu biểu diễn.
Đồng thời vị trí này còn có vài cô gái trẻ đẹp, nhìn thấy hai người Lâm Bắc Phàm là lập tức nhào tới, nũng nịu bảo: “Lâm đại thiếu! Hà đại thiếu… các ngươi tới rồi!”
Lâm Bắc Phàm xua đuổi: “Qua chỗ hắn ta hết đi, ta không cần nữ nhân!”
Hà Tu Văn cười ha ha: “Người ta đã có người trong lòng rồi, không nhìn trúng mấy người phấn son tầm thường như các ngươi đâu, qua chỗ ta cả đi!”
Sau đó, Hà Tu Văn mỗi tay ôm vai một người đẹp, ngồi trên sô pha rộng rãi, nói với vẻ vô cùng hào phóng: “Mọi người mau ngồi đi, muốn ăn uống gì cứ thoải mái nhé, toàn bộ rượu tối nay đều miễn phí hết!”
Lâm Bắc Phàm cũng nói: “Mọi người mau ngồi đi!”
Liễu Như Mi nhíu mày, quan sát xung quanh.
Nàng không muốn ngồi cách Hà Tu Văn quá gần, trên người đối phương vừa có mùi thuốc lá vừa có mùi rượu, vô cùng khó ngửi, cũng không muốn cách mấy cô gái trẻ kia quá gần, vì bộ dáng yểu điệu, nũng nịu không biết xấu hổ của bọn họ khiến nàng không thoải mái.
Cuối cùng, nàng đành ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm, hai người cách nhau rất gần, đến mức có thể cảm giác được độ ấm của đối phương.
Vẻ mặt của Liễu Như Mi đỏ bừng, giải thích: “Đừng nghĩ quá nhiều, ta chỉ không muốn ngồi cách bọn họ quá gần mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm quan tâm bảo: “Ta hiểu, ta gọi ít đồ uống cho ngươi nhé!”
Liễu Như Mi kiêu ngạo: “Hừ! Coi như còn có chút lương tâm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Mà nam chính số hai của chúng ta – Diệp Tinh Thần thì lại không ngồi, trực tiếp đứng phía sau Lâm Bắc Phàm, đảm đương vai diễn vệ sĩ môn thần, vô cùng làm tròn trách nhiệm.
Hà Tu Văn vẫy tay với hắn ta: “Người anh em, đừng đứng ở đó, ngồi đây đi, tới chỗ ta còn sợ không an toàn sao?”
Lâm Bắc Phàm cũng bảo: “Tinh Thần, ngồi xuống đi! Nơi này là địa bàn của Hà huynh đệ, vô cùng an toàn! Theo ta cả một ngày, ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi uống chút gì đó đi!”
“Vâng, Lâm tổng!” Diệp Tinh Thần tìm một chỗ ở bên cạnh rồi ngồi xuống.