Lúc này, Lâm Bắc Phàm chỉ vào Diệp Tinh Thần và gọi: “Đây là anh em tốt của ta! Các ngươi ai hầu hạ hắn ta tốt thì ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho người đó!”
Diệp Tu Văn cũng gọi theo: “Nói không sai, tiền thưởng cứ tính vào của ta!”
Đôi mắt của mấy cô em xinh đẹp có mặt ở đó đều sáng ngời, lại liếc mắt nhìn nam chính Diệp Tinh Thần.
Phát hiện ra tuy hắn ta chỉ là một vệ sĩ nhưng dáng người rất thẳng tắp, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên người mang một luồng khí chất mạnh mẽ, thật sự quá khiến người yêu thích, vì thế lập tức có hai cô em nhào tới.
“Ngươi tên là gì?”
“Uống một ly với ta được không, anh đẹp trai?”
Diệp Tinh Thần lập tức cảm thấy mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Lại nhìn hai cô gái này, phát hiện ra gương mặt của bọn họ đắp phấn dày cộp, hơn nữa hình như còn từng động vào dao kéo không ít, vẻ mặt lẳng lơ, vừa mở miệng ra đã toàn là mùi rượu, không biết đã từng bị bao nhiêu người chơi qua rồi.
Mình đường đường là một chiến thần, từ khi nào lại tiếp xúc với nữ nhân có chất lượng thế này chứ?
Có là mấy cô gái quý tộc đó muốn bò lên giường hắn ta thì hắn ta cũng chẳng vui lòng.
Hắn ta lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, đứng ngồi không yên: “Lâm tổng, không cần đâu!”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Cho ngươi chơi thì ngươi cứ chơi, đừng xấu hổ với ta làm gì! Chúng ta là anh em, đừng khách sáo!”
Diệp Tu Văn cười ha ha: “Đúng! Là đàn ông thì ngồi xuống cho ta!”
Diệp Tinh Thần vì lấy được sự tín nhiệm của Lâm Bắc Phàm, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngồi rất ngoan ngoãn, sau đó bị hai cô gái xinh đẹp điên cuồng chiếm lời, sờ mó.
Lâm Bắc Phàm ngồi một bên lại nhìn đến vui như mở cờ.
Bộ dáng quẫn bách của chiến thần cũng hiếm có lắm!
Nhất định phải từ từ thưởng thức!
Lúc này, Hà Tu Văn giơ một cốc rượu lên: “Người anh em, ta kính ngươi một ly!”
Lâm Bắc Phàm vừa định từ chối thì Liễu Như Mi ngồi bên cạnh hừ một tiếng: “Sáng ngày mai ông chủ nhà ta còn phải đi làm, tối nay đừng uống rượu, bằng không sẽ làm lỡ việc!”
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Nói đúng! Ngày mai còn có chuyện chính phải làm, không thể uống rượu!”
Hà Tu Văn mang vẻ mặt khó xử: “Không phải chứ, người anh em? Ngươi tới chỗ ta không tìm nữ nhân cũng thôi đi, sao đến ngay cả rượu cũng không uống luôn vậy? Thế này còn gì thú vị nữa? Nếu để người khác biết được, ta sẽ rất mất thể diện đó!”
“Làm như vậy quả thật có hơi không ổn! Như vậy đi…” Ngón tay của Lâm Bắc Phàm chỉ vào Diệp Tinh Thần, cười bảo: “Cứ để Diệp huynh đệ của ta uống với ngươi, được không?”
“Diệp huynh đệ? Cũng được!” Hà Tu Văn lại cầm cốc rượu lên: “Nào! Diệp huynh đệ, ta kính ngươi một chén, xin uống hết trước!”
Nam chính Tiêu Thần mang vẻ mặt khó xử: “Lâm tổng, chuyện này không được, lát nữa ta còn phải lái xe nữa!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Không sao, xe ta có thể lái nhưng rượu ngươi nhất định phải uống, không thể làm người anh em này của ta mất hứng được!”
Diệp Tinh Thần nghĩ ngợi, hắn ta đã xâm nhập vào hang cọp rồi, uống vài chén cũng có tính là gì đâu?
Hắn ta đây nghìn chén không say nhé!
Năm đó, đám huynh đệ kia liên hợp lại uống rượu với hắn ta, cuối cùng đều thua hết!
Vì thế, hắn ta cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tửu lượng tốt, thêm cốc nữa!” Hà Tu Văn lập tức rót rượu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nhìn hai người đọ rượu, trong lòng thầm hỏi: “Đúng rồi, hệ thống, nếu ta cầu nguyện vậy một nam chính nào sẽ nhận được nguyện vọng gấp đôi? Hay là toàn bộ nam chính đều sẽ nhận được nguyện vọng gấp đôi?”
[Tinh! Thiết lập của thiên đạo là một người cách gần nhất, như vậy mới tiện qua vả mặt!]
“Vậy không thành vấn đề rồi!” Lâm Bắc Phàm tươi cười xán lạn: “Ta ước tối nay mình vừa uống rượu đã say, hơn nữa còn cực kỳ hưng phấn, cực kỳ điên cuồng!”
[Tinh! Cầu nguyện thành công!]
Lúc này, nam chính Diệp Tinh Thần lại uống thêm một cốc nữa, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Rượu này làm sao thế nhỉ? Choáng như vậy…”
“Mình là chiến thần ngàn chén không say cơ mà…”
Khi lại một lần nữa mở mắt ra, đôi mắt hắn ta đã trở nên hơi đỏ ngầu, sắc mặt cũng đỏ bừng, lập tức rót rượu cho hai người và nói với vẻ cực kỳ hưng phấn: “Uống! Uống cho ta! Ai không uống người đó bất lực!”
Hà Tu Văn nhướn mày, liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Người anh em này của ngươi khá thú vị đấy!”
Sau đó hắn ta cầm cốc rượu lên, lớn tiếng nói: “Uống!”
Vì thế đôi bên lại so tửu lượng.
Rượu đỏ, rượu trắng, rượu vàng quất hết!
Người tới đều không từ chối!
Uống hết cốc này đến cốc khác!
Chưa đến một lúc, trên bàn đã bày toàn vỏ chai rỗng.
Hà Tu Văn phưỡn cái bụng to nằm trên sô pha, say khướt phất tay: “Ta không được nữa rồi, ngươi uống một mình đi! Híc…”
“Ngươi thật vô dụng, có tí rượu đã đánh bại ngươi rồi!” Diệp Tinh Thần mang vẻ mặt khinh bỉ.
Hai cô em bên cạnh lập tức hoan hô.
“Oppa, uống nhiều rượu như thế mà vẫn không sao, ngươi mạnh quá à!”
“Ta thích oppa chết đi được!”
“Khà khà! Ở trên giường ta còn mạnh hơn!” Diệp Tinh Thần cười dâm đãng.
Hai bàn tay vô cùng không thành thật ôm hai cô em, chiếm lời, sờ mó.
Ánh mắt của Liễu Như Mi lóe lên vẻ chán ghét, liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm ngồi bên cạnh.