Mặc du y và Tôn Khải Nghĩa hoàn toàn có thể bỏ ra 200 triệu NDT để đầu tư, nhưng vấn đề ở Đông Hoa hiện nay không chỉ là vấn đề về tiền vốn. Tập đoàn Trường Thanh và tập đoàn Hải Phong kiếm được 200 triệu NDT cũng không phải việc dễ dàng gì, đầu tư vào Thị Cương, làm thế nào để đảm bảo được sự an toàn của khoản đầu tư này hay lại như bỏ tiền vào cái động không đáy?
Nếu như Thẩm Hoài với Đàm Khải Bình không có mâu thuẫn sâu sắc đến như thế, nếu như Thẩm Hoài cũng giống như Tống Hồng Kỳ thì Thẩm Hoài thực sự là người kế thừa sáng giá nhất, đáng để bồi dưỡng, chứ không phải là như tình hình hiện nay, Thẩm Hoài quay lại cắn Đàm Khải Bình một cái đau điếng, phương án tốt nhất là Mai Cương hợp nhất với Thị Cương, tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh sẽ đầu tư nhiều hơn nữa cho Mai Cương.
Nếu được như thế thì nhà họ Tống sẽ nắm gọn được một doanh nghiệp gang thép quy mô lớn trong top 10 ngành công nghiệp gang thép, giúp cho thành phố Đông Hoa thực sự trở thành địa bàn không dễ xâm phạm của nhà họ Tống, như thế nhà họ Tống cũng sẽ có vị trí cao hơn ở Tỉnh, hình thành nên cục diện nhà họ Điền và nhà họ Triệu ngang vai ngang vế.
Chỉ tiếc rằng, tất cả những giả thiết tốt đẹp đều phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Thẩm Hoài cái đồ vong ân bội nghĩa này không chỉ khoanh tay đứng nhìn mà còn đâm bọn họ một nhát rõ đau.
Thái độ Hùng Văn Bân khác hẳn, người khác có thể không biết vì lí do gì nhưng Đàm Khải Bình trong lòng rõ nhất.
Sau khi vụ nổ 12/9 xảy ra thì y đã hai lần tìm Hùng Văn Bân để thương lượng, cũng là làm dịu đi quan hệ căng thẳng trước đó, Đàm Khải Bình lo lắng một khi cục diện ở Thị Cương không thể thu xếp được, thì sẽ để Hùng Văn Bân quay lại chủ trì đại cuộc.
Đàm Khải Bình mặc dù không nói rõ ràng ra nhưng y tin rằng Hùng Văn Bân có thể hiểu được dụng ý của y, y cũng thấy được ý nguyện của Hùng Văn Bân, Hùng Văn Bân không hề có ý định từ chối.
Hùng Văn Bân đột nhiên thay đổi thái độ, mượn cớ ốm phải nằm viện không lộ mặt, thì Đàm Khải Bình làm sao mà không nghĩ là Thẩm Hoài ở đằng sau giở trò?
Đàm Khải Bình bây giờ có chút hối hận, vì ngay từ đầu đã không nói rõ ý định của mình cho Hùng Văn Bân biết, để đến bây giờ để Thẩm Hoài vượt mặt, để Đàm Khải Bình mất thế chủ động.
Những vấn đề mà Đàm Khải Bình phải suy nghĩ rất nhiều, y không chỉ phải xử lý những vụ việc bê bối ở Thị Cương, hi vọng Tô Duy Quân và Tống Bính Sinh ủng hộ y cùng Triệu Thu Hoa thỏa hiệp, y lại phải lo đến việc thái độ và cách nghĩ của nhà họ Tống với y, không biết rằng nhà họ Tống có vì việc này mà trở mặt với y không.
Y lo rằng nhà họ Tống sẽ nghi ngờ năng lực nắm bắt được mọi tình hình của mình, đây cũng là đòn chí mạng đối với Đàm Khải Bình. Lẽ nào mục đích của Thẩm Hoài là như thế này sao?
Thấy điệu bộ gượng cười của Tạ Hải Thành, Đàm Khải Bình biết rằng tập đoàn Trường Thanh và tập đoàn Hải Phong sẽ không mua lại đống đổ nát Thị Cương ở Đông Hoa này. Thứ mà bọn họ muốn có được từ Đàm Khải Bình là lợi ích, chứ không phải là đầu tư một cách vô tư vào xưởng thép, cái động không đáy để giúp đỡ Đàm Khải Bình.
Đàm Khải Bình suy nghĩ rất lâu, nói:
- Tình hình trước mắt cho thấy, vấn đề ở Thị Cương sẽ không thể giải quyết, tôi suy nghĩ kỹ rồi, thấy phương án này cũng khả thi, muốn nhờ Chủ tịch tỉnh tỉnh Tống và Tạ Tổng xem giúp có được không?
Tống Bính Sinh gật đầu, để Đàm Khải Bình tiếp tục nói, bây giờ y cũng biết rằng lời nói của y đối với Thẩm Hoài không có tác dụng gì nữa.
- Hiện nay tài sản của xưởng thép thành phố có thể chia làm hai phần, một là cổ phần do xưởng thép liên doanh nắm giữ, phần còn lại là dây chuyền sản xuất của Thị Cương và các công ty con.
Đàm Khải Bình tiếp tục nói:
- Bây giờ nếu chúng ta không làm gì cả, thì Tỉnh Cương sẽ ra tay giải quyết vấn đề của Thị Cương, điều đó cũng có nghĩa là thành phố sẽ tặng không Thị Cương cho Tỉnh Cương, còn nếu như tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh liên kết với nhau mua lại cổ phần ở xưởng thép liên doanh thì sau khi Thị Cương nhận được khoản tiền đầu tư này, thương lượng với Tỉnh Cương, lúc đó chúng ta cũng không đến nỗi bị động.
Tống Bính Sinh nhìn về phía Tạ Hải Thành.
Tạ Hải Thành không tỏ thái độ gì rõ ràng, chỉ nói:
- Để tôi gọi điện cho Tôn Khải Nghĩa, xem y có thời gian đến Từ Thành một chuyến không?
Thị Cương, cái đống đổ nát này, đối với cả tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh mà nói, thì cả hai tập đoàn này đều không có năng lực và tài nguyên để đi giải quyết các vấn đề còn tồn đọng ở đây.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cả Thị cương không có miếng thịt béo bở nào cả.
Xưởng thép liên doanh mặc dù vẫn chưa xây dựng xong nhưng tình hình trước mắt tương đối khả quan.
Hơn nữa để đảm bảo việc xây dựng xưởng thép liên doanh thì không chỉ có kĩ thuật quản lý của công ty chế tạo sắt Phú Sĩ bên Nhật được điều động mà Thị Cương cũng cho phép nguồn nhân lực có tay nghề cao đầu tư vào xưởng thép liên doanh để đảm bảo tiến độ.
Thêm một lí do nữa, hiện nay xưởng thép liên doanh nằm trong bố cục công nghiệp của thị trấn Mai Khê, dùng nhà máy điện của Mai Khê, cảng ở Mai Khê, và dây chuyền sản xuất ở Mai Khê, vì thế việc kinh doanh của xưởng thép liên doanh cũng được đảm bảo.
Nếu như không tính những đống đổ nát của Thị cương thì cổ phần ở xưởng thép liên doanh do Thị cương đầu tư là 35%, vì thế xưởng thép liên doanh có thể coi là miếng thịt ngon.
Vấn đề là ở chỗ, 35% cổ phần của Thị cương đầu tư vào xưởng thép liên doanh ban đầu đã bỏ ra 120 triệu NDT, thì bây giờ tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh muốn có được miếng thịt béo bở này thì phải bỏ ra bao nhiêu tiền đầu tư mới là thích hợp đây?
Nếu ra giá quá cao thì đương nhiên Tạ Hải Thành sẽ không đầu tư, nhìn điệu bộ của Đàm Khải Bình thì đương nhiên y cũng sẽ không chấp nhận cái giá quá thấp.
Tống Sinh Bình thì lại vội vàng, thấy Tạ Hải Bình có ý tiếp nhận cổ phần ở xưởng thép liên doanh, liền hỏi luôn Đàm Khải Bình:
- Chỗ cổ phần này, Đông Hoa định nhường lại cho tập đoàn Hải Phong và Trường Thanh với giá là bao nhiêu?
- Thị Cương lúc đầu đầu tư vào xưởng thép liên doanh với số tiền đầu tư là 120 triệu, tính thêm dự trù, kiết thiết của xưởng thép liên doanh sau khi kinh doanh một năm, hiện nay tình hình tương đối khả quan, qua vài tháng nữa là chính thức đưa vào sản xuất và sinh lời. Tôi nghĩ, nếu như ít hơn 150 triệu NDT, thì tôi thật sự không có cách nào để thuyết phục những ủy viên thường vụ khác đồng ý với phương án này cả.
Tống Sinh Bình gật gật đầu, xưởng thép thành phố ban đầu bỏ ra 120 triệu NDT, thêm vào đó là tiền lãi, thì tất cả số tiền vốn cũng không vượt quá 130 NDT, nếu tập đoàn Hải Phong và tập đoàn Trường Thanh liên kết với nhau, bỏ ra 150 triệu NDT để đầu tư mua lại cổ phần của xưởng thép liên doanh, cũng có nghĩa là Thị cương trong vụ làm ăn này có thể kiếm được hơn 20 triệu NDT.
Dự án xưởng thép liên doanh là do Đàm Khải Bình một tay tạo nên.
Đàm Khải Bình phải đảm bảo dự án này không làm cho Thị cương bị thua lỗ, thì đây cũng là điều dễ hiểu.
Thị Cương sẽ không trực tiếp có được 150 triệu NDT từ tập đoàn Trường Thanh và Hải Phong, mà sẽ chuyển số nợ ngân hàng 120 triệu NDT cùng với số cổ phần ở xưởng thép liên doanh cho tập đoàn Trường Thanh và Hải Phong, và được thêm 30 triệu NDT tiền đền bù.
Đối với Thị cương mà nói, có thể giảm trừ được 120 triệu NDT tiền nợ, lại thêm được 30 triệu tiền thêm vào, như vậy cũng có lợi với nguy cơ giải quyết khó khăn trước mắt. Trong tình hình này, thì mặc dù việc giải quyết vấn đề ở Thị cương cần sự giúp đỡ của tỉnh nhưng thành phố Đông Hoa vẫn nắm một phần chủ động.
Phương án này cũng giúp Đàm Khải Bình có được sự đồng tình của ủy ban thường vụ thành phố Đông Hoa, thì có thể lấy lại được sự chủ động.
Hơn nữa phương án này đối với nhà họ Tống mà nói cũng là có lợi.
Trước mắt chỉ còn xem xem Tạ Hải Thành có hài lòng hay không với phương án này của Đàm Khải Bình thôi.
- Được, để tôi gọi điện thoại cho Tôn Khải Nghĩa để y trực tiếp đến bàn bạc về chuyện này.
Tạ Hải Thành nói.
Y biết rằng cái giá này mà Đàm Khải Bình ra thực sự không cao.
Nguồn vốn mà Thị cương đầu tư vào xưởng thép liên doanh không chỉ là 120 triệu NDT, nó còn bao gồm số lượng lớn nguồn nhân lực, mà cái giá này thì khó có thể tính toán được, nhưng chắc chắn sẽ không thấp.
Thị cương nếu không phải điều động số lượng lớn những nhân tài cán cốt cho Mai Cương và xưởng thép liên doanh thì cũng sẽ không xảy ra sự cố lớn như thế.
Hơn nữa xưởng thép liên doanh sắp xây dựng hoàn thành, lúc này tiếp quản bộ phận cổ phần của xưởng thép liên doanh cũng có nghĩa là rủi ro đầu tư sẽ giảm.
Thấy thái độ của Tạ Hải Thành dứt khoát như thế, Đàm Khải Bình mấy ngày hôm nay mới có thể cười lên một chút, tình hình ít nhất cũng không phải là không thể khống chế được, nghĩ đến thái độ dương dương tự đắc của Thẩm Hoài, y nghĩ:
“Oắt con, mày nghĩ là làm như thế thì có thể chơi được tao hay sao?”