Thẩm Hoài mang theo bao thức ăn thừa, lái xe về nhà cũ cho Kim tử ăn đêm.
Cách 20 ngày rồi mới về lại nơi đây, nhưng trong sân cỏ tạp đã được nhổ sạch từ lúc nào, đường hẻm từ đường lớn xuống cũng đã được tu sửa, trải đá lại, miễn cưỡng có thể lái xe con vào.
Có đôi lúc chúng ta không thể không thừa nhận quyền lực quả là thứ tốt, thậm chí không cần nhấc tay nhấc chân, người khác đã tự động chiếu cố cẩn thận cho ngươi đến từng căn lông tơ.
Tất nhiên Thẩm Hoài biết hết thảy những này đều do bí thư thôn Tôn Quảng Vũ hoặc bác cả Tôn Xa Quý vì nịnh bợ mới làm.
Những đồ đạc bị ném ra sân lúc trước cũng đã dọn về trong nhà cẩn thận, Thẩm Hoài lục rương đồ thì lôi ra được một chiếc máy ảnh có vẻ khá xịn.
Tên Thẩm Hoài trước đây để lại không thiếu đồ vật tốt. Tỉ như chiếc máy ảnh này chẳng hạn, hình như được làm từ hợp kim thân máy bay, cầm trong tay rất chắc chắn, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.
Cố nghĩ lại mà vẫn không nhớ ra lúc trước Thẩm Hoài ở Pháp mua chiếc máy ảnh này hết bao nhiêu tiền, tự nhủ chắc trong đầu thằng con ông cháu cha này không để ý mấy đồng bạc kia, mua rồi nhưng nghịch chán lại đem đi vứt xó.
Lúc Thẩm Hoài lật hướng dẫn sử dụng ra, bên trong kẹp một xấp toàn ảnh đàn bà lõa thể, phải đến 5-6 người khác nhau, còn cả dân da đen nữa! Thầm nghĩ: khẩu vị thằng cha này thật tạp.
Song hầu như ai cũng đều dễ nhìn, có điều kỹ thuật chụp quá kém, Thẩm Hoài lật xem một hồi, nghĩ: Để Hà Nguyệt Liên lột hết đồ ra làm người mẫu chụp chắc ảnh sẽ đẹp lắm đây!
Nhưng hắn cũng biết có một số nguyên tắc bản thân mình không thể vượt qua, bèn đem xấp ảnh kia ném xuống đáy rương, trong đầu chợt chuyển niệm nhớ ra: Mấy hôm trước Trần Đan tới đây giúp hắn xếp lại đồ đạc, không biết có nhìn thấy mấy bức ảnh này không?
Nghĩ đến đây, sống lưng Thẩm Hoài chợt lạnh toát, cười khổ: Đúng là được thứ gì tốt cũng phải bỏ ra cái giá xứng đáng…
Xem xong hướng dẫn sử dụng, Thẩm Hoài lái xe chở Kim tử về lại thị trấn, ngồi trong nhà nghịch máy ảnh một hồi, đến chín giờ mới nghe được tiếng tiểu Lê và Trần Đan trở về.
Qua một hồi, Trần Đan sang gõ cửa, nhưng nàng chỉ đứng trước cửa, tay cầm bình nước nóng giơ lên.
“Sao không vào?” Thẩm Hoài hiếu kỳ hỏi.
“Không dám vào, chỉ sợ người khác nói cái gì mà “hối lộ”…” Trần Đan nói.
Thẩm Hoài nhìn ra vẻ giảo hoạt lướt qua trong mắt nàng, bèn nhẹ vươn tay ngắt chóp mũi nàng, nói: “Thấy anh không đáng tin đến vậy ư?”
“Có chỗ nào đáng tin?” Trần Đan vừa hỏi lại vừa bước vào phòng, thả bình nước cạnh góc tường, ánh mắt dừng một lúc khi thấy chiếc máy ảnh đặt trên bàn, lại làm bộ như không để ý dời mắt đi.
Chi tiết nhỏ bé này khiến Thẩm Hoài thầm kêu khổ không ngừng: Quả nhiên đống ảnh kia bị Trần Đan thấy cả rồi, khó trách mấy ngày nay nàng đối với hắn luôn dùng mặt lạnh, lại không thể mở miệng thanh minh: Mấy bức ảnh kia là thằng súc sinh Thẩm Hoài trước đây chụp a….
Ngược lại, Trần Đan rất tế nhị không nhắc gì đến chuyện máy ảnh, trực tiếp chuyển vấn đề sang Hà Nguyệt Liên: “Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, Hà Nguyệt Liên đối với nhân viên cấp dưới cũng tính là không tệ. Có một số cán bộ trên trấn muốn động tay động chân với nhân viên trong trạm, Hà Nguyệt Liên luôn là người ra mặt ngăn trở, hai năm nay nàng cũng đã đổ không ít công sức vào trạm tiếp đãi. Em không nhẫn tâm cướp nó từ tay nàng…”
“Trên đời này không phải việc nào cũng rõ ràng trắng đen được đâu…” Thẩm Hoài kéo Trần Đan lại gần, để nàng đứng trước mặt, nhìn sâu vào trong mắt, nói: “Anh không quản Hà Nguyệt Liên có phải người tốt hay không, đứng cùng Đỗ Kiến là bởi đành chịu hay tự nguyện, cũng không quản cô ta đổ bao nhiêu tâm huyết vào trạm tiếp đãi, nếu cô ta không tiếp nhận chuyện phí nhận thầu tăng lên 240.000 thì phải nhả trạm tiếp đãi ra; đối với ai anh cũng thế cả thôi…”
“Anh cầm mấy lời này đi lừa người à?” Trần Đan nói: “Nếu em tiếp nhận trạm tiếp đãi rồi, anh còn ép cán bộ trong trấn và nhân viên quản lý xưởng không đến ăn uống ư? Anh từng nói, xã hội trong nước là xã hội nhân tình, ăn uống là dầu máy bôi trơn cho công việc, chỉ cần nằm trong tầm quản lý, không lý do gì phải cấm tuyệt cả…”
“Ài!” Thẩm Hoài biết Trần Đan không phải là kẻ dối mình gạt người, mới nói: “Nếu anh mềm tay với Hà Nguyệt Liên, tiết tấu bên phía Hà Thanh Xã sẽ loạn ngay, thị trấn bao giờ mới có thể đi vào ổn định được? Hơn nữa, giờ Hà Nguyệt Liên bị đá ra khỏi cục, nàng còn có thể dựa vào mấy phần tư sắc đi tranh với đời, lỡ đến mấy năm sau thì chả ma nào thèm nhìn nữa đâu…”
“Em đang nghĩ, về sau có phải em cũng có ngày như Hà Nguyệt Liên không?” Trần Đan hơi muộn phiền nói.
Hà Nguyệt Liên lần lượt trải qua hai lần kết hôn, đến sau được điều từ trong thôn lên làm cán bộ phụ nữ thị trấn, dụ dỗ được Đỗ Kiến (hay bị Đỗ Kiến dụ dỗ) mới ra nhận thầu trạm tiếp đãi…
Thẩm Hoài cũng nhận ra những lời vừa rồi mình dành cho Hà Nguyệt Liên có hơi nặng, khó miễn để Trần Đan nghĩ nhiều, bèn nói: “Mấy năm nay dựa vào trạm tiếp đãi chắc Hà Nguyệt Liên đã góp được không ít vốn liếng, có thảm cũng không thảm được đến đâu? Nói thực, đã đến lúc cô ta thu tay rồi, anh cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm cũ của cô ta nữa…”
“Làm thế cũng phải…” Trần Đan gật gật đầu, tâm tình hơi tốt lên một chút, so với những người ngay cả học phí cho con cái đi học còn phải vay mượn thì Hà Nguyệt Liên sung sướng hơn vạn lần, cho dù bị đá ra khỏi cục cũng chẳng thể thảm đến đi đâu, lại cúi đầu nhìn xuống mắt Thẩm Hoài, cười ôn nhu, nắm chắc bàn tay Thẩm Hoài đang đặt trên eo, có xu hướng trượt dần xuống dưới: “Đi ngủ sớm thôi, đừng nghĩ mấy chuyện “hối lộ” lung tung rối loạn kia…”
“Anh có nghĩ cũng chỉ nghĩ đến em.” Thẩm Hoài trơ mặt, muốn đem Trần Đan ôm vào lòng, thử xem thái độ nàng thế nào, Trần Đan lại cười, nhanh nhẹn lách tránh ra cửa, đứng ngoài cửa rồi mới ngoái đầu lại nói: “Anh giữ đầu óc sạch sẽ chút, còn phải giúp tiểu Lê giảng bài nữa đấy…”
Tâm lý Thẩm Hoài cười khổ, biết trong đầu Trần Đan hắn căn bản chỉ là một tên háo sắc, may mà trừ háo sắc ra, chắc những ấn tượng khác không đến nỗi nào…
**************************
Muốn cải tổ trấn chính phủ khó khăn hơn trong xưởng thép nhiều. Rốt cuộc ủy viên đảng ủy trấn và những lãnh đạo chủ chốt đều là cán bộ thuộc huyện quản, không đến lượt Thẩm Hoài muốn đá ai thì đá.
Trong quá trình cải chế xí nghiệp quốc doanh và tập thể, trung ương tung ra rất nhiều chính sách, mấy năm nay cũng đẩy mạnh cải cách thể chế kinh tế cả về lực độ lẫn phạm vi.
Cho dù trong quá trình chỉnh đốn xưởng thép, Thẩm Hoài có hơi làm quá một chút, Đàm Khải Bình còn có thể chống chế, nói đây là “sờ lên tảng đá qua sông”. Trong lĩnh vực kinh tế, “sờ lên tảng đá qua sông” cho dù có bị thế lực bảo thủ ngăn trở, nhưng từ sau năm 92, khi Đặng Tiểu Bình Nam tuần về sau, xu hướng chủ lưu vẫn là ủng hộ.
Nhưng trong thể chế chính trị, đặc biệt là từ sau năm 89, tưởng muốn “sờ lên tảng đá qua sông” đã thành cấm kỵ.
Tạm thời Thẩm Hoài còn chưa có dã tâm lớn thế kia, hắn chỉ muốn ổn định lại tình hình tài chính của Mai Khê thôi.
Tăng thêm thu nhập tài chính, khếch đại nguồn thu thuế, làm tốt công tác dân sinh, bất luận ra sao, cũng tuyệt đối không có gì phải thẹn với lòng.
Bước thứ nhất, chính là tất phải hạ thủ với trạm tiếp đãi.
Sau sự kiện đâm xe, Đỗ Kiến đã mất đi quyền khống chế hội nghị đảng chính.
Cho dù Đỗ Kiến còn ngồi trên ghế bí thư đảng ủy trấn, nhưng Hà Thanh Xã lôi những vấn đề trọng đại ra tiến hành biểu quyết tập thể trong hội nghị đảng chính, liền không đến lượt Đỗ Kiến tùy ý chỉ tay nói hươi nói vượn nữa rồi.
Lúc này ai nắm quyền chủ đạo trong hội nghị đảng chính, kẻ đó mới có thể khống chế được cục diện.
Phương án tăng phí nhận thầu trạm tiếp đãi và phân phối lợi nhuận của xưởng thép vừa đưa lên hội nghị đảng chính liền không chút nghi vấn được tập thể biểu quyết thông qua.
Trong hội nghị đảng chính trung tuần tháng 12, Thẩm Hoài còn đề ra một kiến nghị mới:
“Trạm tiếp đãi, nhà văn hóa, xưởng cát và những xí nghiệp thuộc trấn, bộ phận đấu thầu ra ngoài thì đã đấu thầu rồi, về cơ bản ban quản lý xí nghiệp của thị trấn cũng không đạt được tác dụng chỉ đạo kinh doanh của mình nữa.”
Thẩm Hoài vẫn ngồi bên tay phải Đỗ Kiến, biểu thị vị trí thứ ba của mình trong hệ thống Đảng ủy thị trấn. Có điều lúc hắn nói chuyện, ánh mắt đám cán bộ trấn đều đổ dồn qua, mà lại có ý tránh miễn nhìn sang Đỗ Kiến, tựa hồ nghe ra kỳ tư diệu tưởng gì trong lời nói của Thẩm Hoài vậy.
“Tham khảo một số kinh nghiệm ngoài nước, thì những xí nghiệp thuộc thị trấn được tư nhân nhận thầu này, nói chính xác hơn, phải là tư sản mà dân chúng toàn thị trấn ủy thác cho trấn chính phủ quản lý, đây cũng phù hợp với khái niệm mà nhà nước đặt cho xí nghiệp tập thể. Mà trách nhiệm của ban quản lý xí nghiệp thực tế là quản lý tư sản thuộc trấn, bảo đảm khoản tài sản ấy được phát triển và tăng trưởng ổn định. Tôi kiến nghị, xin phía huyện ủy triệt tiêu ban quản lý xí nghiệp thị trấn, thành lập ban quản lý tư sản công Mai Khê. Đương nhiên phía huyện ủy chưa thể đáp ứng ngay, có điều chức năng tương ứng của ban quản lý xí nghiệp chúng ta có thể bắt đầu thử thay đổi từ phương hướng chỉ đạo kinh doanh…”
“Ban quản lý tư sản công?”
Hà Thanh Xã nghiền ngẫm danh từ mới được Thẩm Hoài đề ra này, hắn chưa từng ra nước ngoài, là cán bộ hương trấn, đối với những diễn biến kinh tế mới nhất trong nước chưa hẳn đã cập nhật kịp, chợt nghe thấy từ ngữ lạ lẫm, tất nhiên không tránh khỏi nghi vấn…
Những cán bộ ngồi dưới đài cũng cảm thấy khá lạ tai, dồn dập giao đầu tiếp tai thảo luận.
“Hiện tại trung ương đều nói phải dũng cảm thử nghiệm, coi xí nghiệp thuộc trấn thành tư sản thuộc trấn để quản lý, cũng không có gì không thể. Đỗ bí thư, anh nói đi?” Hà Thanh Xã hỏi Đỗ Kiến.
Mỗi lần họp, Đỗ Kiến là bí thư đảng ủy, tất nhiên phải ngồi ghế chủ tọa.
Tả vi thượng, bên trái là Hà Thanh Xã; hữu vi hạ, Thẩm Hoài đứng hàng thứ ba nên chỗ ngồi của hắn ở bên trái.
Ngay cả chuyện nhấc phí đầu thầu lên cao gấp bốn mức cũ hắn còn không cách nào ngăn trở, huống hồ Thẩm Hoài chỉ đổi tên ban quản lý xí nghiệp, hòng thừa cơ nắm giữ thêm càng nhiều thực quyền?
“Thử nghiệm thì không sao, có điều phải được huyện ủy phê chuẩn mới được. Ngoài ra biên chế nhân viên thì sao?” Đỗ Kiến hỏi lại.
“Phải đổi mới một chút, tôi qua đây là để phân quản kinh tế, nhưng trừ xưởng thép ra, đối với những hạng mục kinh tế khác trong thị trấn lại chẳng có tác dụng gì, trách nhiệm này tôi không thể thoái thác.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Cho dù cái tên không đổi, nhưng ghế chủ nhiệm ban quản lý xí nghiệp vẫn để tôi kiêm nhiệm thì hơn, làm thế mới thể hiện được mức độ coi trọng của thị trấn dành cho công tác này.”
Những người dưới đài đều nhìn Đỗ Quý bằng ánh mắt đồng tình, Thẩm Hoài lấy tư cách phó bí thư đảng ủy kiêm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý xí nghiệp, tất nhiên trong này không còn phần của hắn nữa rồi…
Trừ mấy tay phó xưởng trưởng bị đá ra khỏi xưởng thép, bên phía trấn chính phủ, bao gồm cả Đỗ Quý, số thân tín của Đỗ Quý sắp bị Thẩm Hoài đá khỏi ghế gồm ba người: Một người trong đó chính là trưởng ban bảo an được bổ nhiệm cùng thời điểm với Thẩm Hoài, nhưng thủy chung không có gan tới xưởng thép trình diện, Vương Cương.
Ở thị trấn, Hà Thanh Xã cũng giải trừ luôn chức đội phó đội dân phòng của y. Hắn không đến xưởng thép trình diện, bị trừ tên khỏi biên chế, thị trấn không có lý do gì nhận hắn trở lại cả…
Giờ thì đến lượt Hà Nguyệt Liên và Đỗ Quý.
Đỗ Quý nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên chằng chịt, hắn không phải chưa từng giá rỗng người khác, có điều không ngờ đến sẽ có lúc tới phiên mình bị treo lên như thế nào, cảm giác đúng là không dễ chịu chút nào!
“Danh xưng có lẽ không cần vội đổi, nhưng chức năng tất phải thay đổi… Vậy chuyện nâng mức phí nhận thầu hẳn nên chuyển sang giao cho ban quản lý xí nghiệp...” Hà Thanh Xã làm như không thấy biểu hiện của Đỗ Kiến, những ngày bị chèn ép thế này hắn chịu lâu hơn Đỗ Kiến nhiều lắm, sao có thể quay sang đồng tình với y? Hà Thanh Xã rướn người lên, đứng cách giữa Đỗ Kiến, mở miệng thương nghị cùng Thẩm Hoài.
“Thế này chắc ổn rồi đúng không?”
“Không sai, phân chia quản lý là như thế, nhưng mà mảng tài vụ vẫn thuộc quyền quản giám của ban tài chính và hội nghị đảng chính, cũng cần cả ban kiểm toán độc lập riêng ra nữa. Như thế, đến cuối năm, tư sản công thuộc thị trấn có tăng giá trị không, hiệu ích là bao nhiêu, công tác quản lý đạt hiệu quả thế nào, mọi người mới thể biết càng chuẩn xác. Nếu tôi làm không tốt, mọi người cũng có cớ để đá tôi xuống…” Thẩm Hoài cười nói.
Mỗi năm phí nhận thầu của các xí nghiệp thuộc trấn tầm hơn 1 triệu rưỡi, con số này nghe qua không lớn, song lại là bộ phận thu nhập chủ yếu của chính quyền, cũng là khoản tiền mà thị trấn có thể tự do chi dùng.
Chỉ có nắm giữ mảnh thu nhập không phải từ thuế mới chân chính được tính là chưởng khống quyền tài chính, khoản thuế thu mỗi năm đều được dự toán cố định, ai cũng không dám tự tiện chuyển dùng sai mục đích.
Đương nhiên buổi đầu Thẩm Hoài cự tuyệt quyền phân quản ban tài chính kinh tế, lúc này hắn chỉ lấy lại thứ vốn dĩ thuộc và mình là ban quản lý xí nghiệp, tương tự, hắn cầm quyền của ban quản lý tư sản công sắp sửa thành lập vơ về phía mình, Hà Thanh Xã cũng không tiện chõ mõm vào.