WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Phong Khí Quan Trường

Chương 76: Đã đến lúc tan đàn sẻ nghé

Chương 76: Đã đến lúc tan đàn sẻ nghé


Trong phòng tiệc trạm tiếp đãi, trước mặt anh họ Đỗ Kiến, Đỗ Quý nuốt không nổi cục tức, vỗ mạnh lên bàn mắng: “Đúng là khinh người quá lắm. Em thì không sao, nhưng đùng một cái phí nhận thầu trạm tiếp đãi tăng lên 240.000, thằng súc sinh kia muốn chuyển nơi này sang tay ai đây?”

Đỗ Kiến lặng yên uống rượi, Hà Nguyệt Liên mặt lạnh tanh khoanh tay ngồi bên cạnh.

Việc này đã được hội nghị đảng chính thông qua, không có cơ hội để lật ngược nữa rồi. Đến cuối tháng, nếu nàng không muốn giao quyền kinh doanh trạm ra, tất phải tiếp nhận mức phí nhận thầu mới này.

“Hai tháng nay, mỗi tháng em phải đổ vào trạm tiếp đãi hơn 10.000 bù lỗ, nếu tiếp tục thế này, chắc em cũng chẳng trụ được mấy hồi.” Hà Nguyệt Liên ngửa cổ uống cạn ly bia trên bàn, nói: “Thôi được rồi, người khác muốn nhận cứ để họ nhận, em chẳng còn hơi sức nào nữa đâu…”

Nhìn Hà Nguyệt Liên ngồi cách mình hai hàng ghế, nội tâm Đỗ Kiến càng lạnh xuống.

Hắn biết con đàn bà này rất hiện thực, biết hắn thất thế, đoạn thời gian này cũng chẳng xum xoe phục vụ như trước. Giờ cô ta chỉ muốn thoát thân, rất thức thời không chịu đứng ra đấu với Thẩm Hoài.

Hiện tại hình thế đã rõ như ban ngày, chỗ dựa sau lưng Thẩm Hoài chính là tân bí thư thị ủy.

Đám cán bộ trên trấn, kể cả Hà Thanh Xã đều rất khôn ngoan tuyển chọn phía chiến tuyến thích hợp chứ đừng nói Hà Nguyệt Liên. Một tên bí thư trấn ủy bị ô dù vứt bỏ như hắn, lại có tư cách gì đấu với Thẩm Hoài?

Đỗ Kiến không oán trách gì thái độ không nghe không hỏi của Đào Kế Hưng, hắn cũng tin tưởng Đào Kế Hưng có thể nhìn ra sự kiện đâm xe là do mình giở trò. Sau chuyện đó Đào Kế Hưng không tống cho một đạp, đã là nể tình mấy năm nay hắn không ngừng “thượng cống” lên trên rồi.

Nếu Đào Kế Hưng còn muốn giữ ghế bí thư huyện ủy của mình, vậy không thể không nhìn sắc mặt tân bí thư thị ủy Đàm Khải Bình mà làm việc. Hồi trước, khi tự thân đến Mai Khê chủ trì một hội nghị dân sinh, hắn còn mở miệng xưng huynh gọi đệ với Thẩm Hoài. Đỗ Kiến biết, đầm nước Mai Khê này không có chỗ cho mình nữa rồi.

Nói thực, giờ Đỗ Kiến chỉ cầu được an toàn điều khỏi Mai Khê, trước mắt mới chỉ Hà Nguyệt Liên và Đỗ Quý bị đá khỏi cục, hắn thực không có gan, cũng không cảm thấy cần thiết đi trở mặt với Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã.

Một triều thiên tử một triều thần, Hà Nguyệt Liên phải nhả trạm tiếp đãi ra, Đỗ Quý bị chèn lên ghế lạnh, đây không phải chuyện bình thường chốn quan trường ư?

Không lẽ bức Thẩm Hoài phải dùng đến “kỷ luật Đảng” để ép Đỗ Kiến vào khuôn khổ?

Sự thế lợi của Hà Nguyệt Liên khiến Đỗ Kiến hơi thất vọng, cũng chỉ biết an ủi Đỗ Quý, nói: “Không phải mấy năm nay cậu luôn phàn nàn làm ở thị trấn quá khuất tài sao? Thế này cũng tốt, có thể giúp cậu hạ quyết tâm. Nếu muốn điều đến hương trấn khác, hoặc về lại huyện ủy, tôi còn có thể giúp cậu như nguyện…”

Đỗ Quý hơi do dự, mấy năm nay kiêm chức chủ nhiệm văn phòng xưởng thép, hắn vét được không ít chỗ tốt, cũng chẳng để 4-5000 ngàn tiền lương kia vào mắt. Nhưng sâu trong nội tâm, hắn biết, số tiền mà mình vét được đều đến từ quyền lực nắm trong tay.

Thời buổi này, dù chỉ dính chút quyền lực thôi, muốn làm gì cũng tiện hơn người bình thường nhiều lắm.

Có điều, nghĩ đến chuyện cái ghế bí thư trấn ủy của anh họ không biết còn giữ được mấy ngày, hắn ở lại chỉ có nước ngồi văn phòng uống trà, cả đời này đường sĩ đồ đừng hòng nhìn thấy hy vọng, không bằng sơm sớm nhảy ra, đỡ phải chịu nhục mà không làm gì được.

Đỗ Quý vẻ mặt đau khổ nói: “Em muốn học người khác “xuống biển”, em không tin năng lực mình thua đám người kia, nhưng “xuống biển” buôn bán không thể không có vốn. Em lại chẳng được như chị Hà, hai năm nay nhận thầu trạm tiếp đãi, góp được không ít vốn liếng…”

Không nghĩ đến Đỗ Quý sẽ mặt dày đến mức quay mũi giáo sang mình, mặt Hà Nguyệt Liên lạnh xuống, nói: “Tôi bị Thẩm Hoài chèn ép thành dạng này, mỗi tháng còn phải đổ tiền vào đây bù lỗ, vốn liếng được có bao nhiêu? Đỗ Quý cậu cười nhạo chị Hà này đúng không?”

“Thằng ranh Thẩm Hoài tới Mai Khê chưa đến hai tháng, chị Hà có bù lỗ, lại phải bù là bao?” Đỗ Quý trơ mặt nói: “Hay là chị cho em mượn một ít, ta cùng làm ăn, lỗ lã em chịu cũng được…”

“Đỗ Quý muốn làm ăn, cần chút tiền vốn, em dư dả thì giúp cậu ta một ít.” Đỗ Kiến nói.

“Vài chục ngàn thì em có, nhiều thì không đào đâu ra.” Hà Nguyệt Liên trả lời.

“Vậy 200 ngàn đi, em cho Đỗ Quý mượn 200 ngàn. Chỉ mượn thôi, về sau nếu có lỗ hắn cũng phải còng lưng mà trả cho em.” Đỗ Kiến chém đinh chặt sắt nói.

Hắn biết trong đầu Hà Nguyệt Liên đang có ý gì, cũng biết con đàn bà này không phải hạng vừa. Nếu không bởi không dụ được Thẩm Hoài lên giường, nói không chừng cô ta đã quay sang giúp Thẩm Hoài cắn bọn hắn một phát rồi. Giờ phút này không phải là lúc để nhân từ, hắn cũng không sợ con đàn bà này vì 200 ngàn mà xé phá da mặt.

“Tối đa 100 ngàn, nếu được, ngày mai Đỗ Quý cầm giấy nợ sang đây.” Hà Nguyệt Liên cũng ngửa bài: “Tôi hơi mệt rồi, không hầu mấy người được nữa…” Nói xong liền đứng dậy, cầm áo khoác lên, đi thẳng ra khỏi phòng.

“Con ** này, coi anh em ta là ăn mày chắc!” Đỗ Quý bực đến xịt khói, chửi: “Hí tử vô tình, biểu tử vô nghĩa, không thử nghĩ lại xem nhờ ai mới được nhận thầu nơi này, hai ba năm nay, ít nhất cô ta phải kiếm được hơn 1 triệu.”

“Không nhiều thế đâu, có thể lấy được 100 ngàn, đừng có trách người ta.” Đỗ Kiến hơi mệt mỏi, tâm lực tiều tụy nói.

Trước đây, ở Mai Khê hắn là Đỗ lão hổ, nhưng sau sự kiện đâm xe, tinh khí thần của hắn đã bị đánh gục rồi. Nói thật, để đến mức xé phá da mặt, hắn cũng không làm gì được con này, giờ không cần thiết phải liều ngươi chết ta sống làm gì…

Nghĩ đến chuyện bị Đỗ Kiến, Đỗ Quý cứ thế này cướp trắng 100 ngàn, Hà Nguyệt Liên không khỏi ổ lửa, ra khỏi phòng cũng không xuống lầu ngay mà đi lên sân thượng, muốn xả bớt cục tức trong lòng. Lại không ngờ bắt gặp Thẩm Hoài đang cầm máy ảnh, đứng trên sân thượng bấm máy lia lịa…

Nghĩ đến Thẩm Hoài mềm rắn không ăn, Hà Nguyệt Liên lại càng phiền, không muốn chuốc thêm nhục trước mặt y, bèn quay người đi xuống, đến góc cầu thang thì bắt gặp Trần Đan đang bước lên.

Hà Nguyệt Liên tưởng Trần Đan thấy nàng lên sân thượng lên theo lên, nhịn không nổi chế nhạo: “Người đàn ông trên sân thượng kia em gái nhớ để ý cho chặt, kẻo có ngày không giữ nổi đâu…”

“…” Đối với Hà Nguyệt Liên, trong lòng Trần Đan hơi có thẹn ý, bởi thế không để ý đến lời lẽ sâu cay của nàng, còn tưởng nàng muốn khuyến cáo mình, mới cười khổ nói: “Chị Hà, không phải em muốn tranh đoạt chỗ này với chị, Thẩm bí thư ngang lắm, ai khuyên đều không nổi…”

Hà Nguyệt Liên nhớ tới những thủ đoạn chỉnh người của Đỗ Kiến trước kia, tâm biết Thẩm Hoài cũng tuyệt đối là kẻ ngoan lạt, liền cảm giác những lời vừa rồi của mình quá kích động rồi. Đỗ Kiến thì đã thất thế, trước tiên nàng hẳn cầu tự bảo, chứ không phải tranh đoạt gì cả, liền cố chen ra nụ cười, than thở một hơi, nói: “Em gái, mấy năm nay chị đổ không ít tâm huyết vào đây, cái này em cũng rõ ràng. Nói thực, trong lòng chị rất tiếc. Nếu nói có gì để an ủi, thì chính là biết người tiếp nhận là em, may mà là em, chứ không để người khác, không khéo sẽ chà đạp hư nơi này mất…”

“Chuyện còn chưa đâu vào đâu cả.” Trần Đan nói: “Phí nhận thầu đùng một cái đẩy lên 240.000, ai có thể chắc chắn kinh doanh không lỗ vốn? Trong lòng em còn đang thấp thỏm đây.”

“Nếu không có ai tiếp nhận, phía thị trấn chẳng lẽ không hạ thấp yêu cầu?” Hà Nguyệt Liên tự cho là nhìn thấu huyền cơ bên trong, cười nói: “Chị không tin Thẩm bí thư sẽ để em lấy mức giá đó tiếp nhận trạm tiếp đãi đâu…”

“…” Trần Đan cười khổ nói: “Nếu em thực sự tiếp nhận, tiêu chuẩn cũng sẽ không hạ…”

Hà Nguyệt Liên thấy Trần Đan không giống như đang nói dối, nội tâm không khỏi kỳ quái.

Có điều sự thật đặt ở trước mặt, nàng không tin cũng không được.

Đầu tháng 12, ban quản lý xí nghiệp lấy tốc độ nhanh nhất công bố phương án nhận thầu mới ra ngoài.

Phí nhận thầu trạm tiếp đãi nhấc lên 240.000, mỗi năm tăng thêm 10%, cũng triệt luôn danh xưng “trạm tiếp đãi thị trấn”, điều kiện bồi thường là trở thành trụ sở chiêu đãi duy nhất trong trấn được chính quyền chỉ định, cũng đem nó xem là nhà hàng trọng điểm, không cần phụ thuộc chỉ đạo của văn phòng chính phủ nữa mà có quyền độc lập, tự chủ kinh doanh…

Phương án được chính thức công bố, cho dù phí nhận thầu tăng lên gấp 4 mức cũ, nhưng điều kiện phụ trợ khá dụ hoặc, Hà Nguyệt Liên cảm thấy tiếp tục hoạt động vẫn có khả năng kiếm lời.

Nhưng mà, nàng cũng tự hiểu đây là điều kiện Thẩm Hoài tự đặt ra ưu ái cho Trần Đan, không đến lượt nàng hay bất kỳ người nào khác chõ mõm. Dù trong lòng còn tiếc rẻ, Hà Nguyệt Liên đành buông tay, nhả quyền nhận thầu, Trần Đan liền đứng ra nộp hồ sơ lên thị trấn…

Thẩm Hoài triệu tập Hà Thanh Xã và một số quan viên văn phòng trấn chính phủ, ban tài chính, ban quản lý xí nghiệp tới, đưa hồ sơ nhận thầu của Trần Đan ra thảo luận trước tập thể.

Bởi bức độ tăng phí quá nhanh khiến ngoài Trần Đan ra không có ai dám vươn tay tiếp nhận.

Kỳ hạn nhận hồ sơ kể từ lúc đưa ra phương án chỉ có mười ngày, thời buổi này đại đa số người còn chưa biết cái gì gọi là tin tức công khai. Mười ngày qua đi, bên nhận thầu trước đó buông bỏ quyền kinh doanh, Trần Đan nguyện ý đứng ra, cho dù hồ sơ nhận thầu có nhiều chỗ còn chưa đủ, nhưng thị trấn chỉ có thể tạm thời để nàng thử thử.

Ngày 15 cùng tháng, Thẩm Hoài triệu tập Hà Nguyệt Liên, Trần Đan tới phòng làm việc ký hợp đồng nhận thầu và làm công tác bàn giao.

Đứng trong phòng làm việc, Hà Nguyệt Liên cúi đầu ký vào hợp đồng chuyển giao, vuốt vuốt tóc nói với Trần Đan: “Hợp đồng nói đến cuối tháng mới bàn giao, nhưng mà chị với em không phải người ngoài, thôi thì mấy ngày nay ta bàn giao luôn vậy. Mấy năm qua chị có chỗ nào bạc đãi thì em bỏ quá cho…”

“Chị Hà, xem chị nói kìa, mấy năm nay may nhờ chị chiếu cố, em cảm ơn còn không kịp nữa là.”

“Vậy thôi, không quấy rầy Thẩm bí thư ngài làm việc nữa, để tôi về trạm xem xem còn có chỗ nào cần thu thập. Đảm bảo sẽ bàn giao hoàn chỉnh cho Trần Đan.”

“Được rồi!” Thẩm Hoài đưa một bản hợp đồng cho Trần Đan, cười nói: “Về sau phải gọi em là giám đốc Trần rồi!”

Trần Đan tiếp lấy hợp đồng, ngớ người ra một lúc, lại nhớ về 3 tháng trước, lần đầu tiên gặp được Thẩm Hoài trong xưởng thép thành phố.

Lúc đó tiểu Lê vừa bị người của xưởng thép thành phố thô bạo đẩy ra cửa, nàng và Triệu Đông còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hoài đã như Từ Hải, nộ mục trợn tròn xông tới, tựa hồ muốn xé xác người vừa đẩy tiểu Lê ra cửa vậy.

Lần thứ hai là ở trên Mai Khê. Lúc đó mình còn nhận định anh ta là tên háo sắc chuyên vờn hoa bắt bướm, nhưng vẫn không cự tuyệt anh ta trợ giúp. Rồi đến lúc nội tâm bị hình ảnh ôm Kim tử khóc vật vã đâm xuyên…

Những vướng víu tiếp đó chỉ khiến mình càng lún càng sâu, cho dù nhìn thấy xấp ảnh kia dưới đáy rương, biết bản thân có khi chỉ là một mục tiêu cho anh ta tiêu khiển, nhưng lúc đó nàng mới phát hiện mình đã không cách nào giãy dụa…

Có đôi lúc Trần Đan không hiểu nổi: Bên thân Thẩm Hoài chắc không thiếu phụ nữ xinh đẹp, thông minh, vì sao anh ta cứ phải xông vào trong cuộc đời mình thế này?

“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Hoài vươn tay vẫy vẫy trước mặt Trần Đan, nói: “Triệu Đông nói cậu ấy và Tiêu Minh Hà muốn mời anh và em ăn cơm, anh đã nói cậu ấy đặt chỗ trong Nam viên. Giờ không còn sớm nữa, chúng ta qua đó thôi…”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.