Đây là thú hạch của linh thú! Một dạng giống như buồng tim loài người, không có thú hạch, linh thú liền không sống được!
Vượn Bạo Phong bị lấy đi thú hạch nên trên người vô số linh lực phong tứ tán đi, mạnh hơn cả gió bão gấp mấy lần.
Thân thể Vi Ngưng lay động một cái trên đầu con vượn mới ngã xuống.
Lần đầu tiên phát ra linh lực mạnh mẽ như vậy, tiêu hao kịch liệt, tự nhiên không nhịn được.
Mặc Vô Cực bước chân vừa động, di chuyển tốc độ đến bên người nàng, ở giữa không trung tiếp lấy Vi Ngưng.
Sau lưng hắn, thân thể khổng lồ của Vượn Bạo Phong kia giống như một tòa núi nhỏ ầm ầm ngã xuống đất, văng lên vô số bụi bậm.
Ý thức chìm vào bóng tối từ từ khôi phục như cũ, Vi Ngưng mở mắt, đầu tiên đập vào mi mắt là một sắc mặt màu bạc tinh tuyệt đến để cho người ta thở dài, nụ cười yêu nghiệt treo ở bên khóe miệng.
“Bảo bối a, ngươi thật là lợi hại!” Mặc Vô Cực không nhịn được kéo nàng thật chặt vào trong ngực, vừa rồi một màn chiến đấu của nàng thật sự là quá đẹp!
Không ngờ chỉ thoáng kích thích liền dẫn toàn bộ linh lực biến thái cường đại trong thân thể tiểu tử này ra.
Hắn thật sự rất thích biểu lộ lãnh khốc lúc nàng chiến đấu, người nào chọc sẽ chết, ánh mắt sắp đem hắn mê chết…
Mặc Vô Cực cúi đầu, muốn thừa dịp lúc ý thức Vi Ngưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục mà len lén chiếm chút tiện nghi, trước trộm hôn một cái!
Nhưng hắn không ngờ tinh thần ý thức của Vi Ngưng còn biến thái hơn linh lực cường hãn của nàng! không chỉ sớm khôi phục như cũ, còn mắt lạnh nhìn hắn nở nụ cười đã lâu rồi!
thấy hắn cúi đầu, Vi Ngưng trực tiếp giơ lên hai ngón tay, nửa điểm không khách khí trực tiếp đào vào trong ánh mắt hắn!
”áaaa” Mặc Vô Cực kêu thảm một tiếng, che ánh mắt đau nhức yên lặng rơi lệ…
tiểu nha đầu tay đủ ngoan a…
Vi Ngưng tránh khỏi ngực của hắn, tự mình đứng lên nhưng chân mềm nhũn, nàng lung lay một cái, tất cả linh lực kịch liệt tiêu hao quả thật làm người ta rất thống khổ.
Nhưng vừa rồi trong nháy mắt cảm giác nguyên khí trong cơ thể tăng vọt lại vô cùng phong phú, hơn nữa, vào giờ phút này nàng đứng ở dưới trời sao, cư nhiên có thể cảm giác được giữa thiên địa linh khí lưu động.
Nói như vậy thoại thì Mộ Thanh Ninh cũng không phải là phế vật, chỉ vì nguyên do nào đó không có cách nào cảm giác linh lực, cho nên không thể tu luyện, mới có thể trở thành phế vật nổi tiếng trên đời.
Người đàn ông này cư nhiên dùng biện pháp kích thích linh lực nàng ra, mặc dù quá trình thật ghê tởm, nhưng trong lòng nàng vẫn dâng lên lòng cảm kích.
Nhưng hai chữ ‘cám ơn’ nàng mới sẽ không nói ra khỏi miệng với hắn, tránh cho hắn được voi đòi tiên.
”Bảo bối a, đừng nóng giận có được không? ta cũng là vì tốt cho ngươi a.” sau lưng Mặc Vô Cực che mắt giả bộ đáng thương, “trong thân thể ngươi phong ấn, không có ở tình huống sống chết trước mắt tự mình nghĩ cách đột phá thì vĩnh viễn không có biện pháp phá vỡ.”
Vi Ngưng lạnh lùng hừ một tiếng bước về phía trước.
Mặc Vô Cực vội vàng đuổi theo đi, bày ra nụ cười đẹp nhất đối với nàng “nếu như ngươi không tức giận, chỗ ta có một quyển công pháp giúp đạt tới cấp 7 sẽ đưa cho ngươi.”
Vi Ngưng dừng bước lại, mặt không biểu tình xoay người đưa tay ra với hắn: “lấy tới xem một chút.”
Mặc Vô Cực hoài nghi, nàng vừa rồi thật đang tức giận sao? nha đầu này, quả thật không phải là chỉ phúc hắc một chút!
Nhưng hắn há lại là người nuốt lời? một quyển công pháp cấp 7 đối với hắn mà nói cũng không là cái gì.
Trên tay ánh sáng chợt lóe, một quyển trục màu lửa đỏ xuất hiện trong tay hắn, trên quyển trục có hoa văn tinh sảo là 7 ngôi sao.