“Đây là công pháp thuộc tính Hỏa cấp 7, được đặt tên là ‘ Phá Viêm Chi Nguyệt’, lực công kích rất mạnh, theo bản thân linh lực mà tăng trưởng cấp bâc. Trước linh lực cấp mười hai cũng coi như công pháp vô cùng lợi hại.”
Vi Ngưng nhận lấy, tay vừa đụng đến quyển trục liền có thể cảm giác được một cỗ linh lực Hỏa dư thừa lượn quanh ở mặt ngoài quyển trục.
Theo nàng biết, Huyễn Linh Sư trên Đại lục Già Lam đột phá cấp một sẽ lựa chọn một loại công pháp đối ứng với thuộc tính của mình mà tu luyện. Công pháp cấp bậc từ một sao đến chín sao, giống nhau có năm loại thuộc tính phong, lôi, thủy, mộc, hỏa.
Trên đại lục thường thấy một loại công pháp đều ở 3 sao trở xuống, 4 sao trở lên chỉ có một ít gia tộc thế lực khổng lồ mới có thể có, mà 7 sao trở lên, đó là thuộc về cấp bậc công pháp đại quốc! kể cả nước Thanh Long là siêu cấp cường quốc, công pháp bảy sao trở lên cũng sẽ không vượt qua mười ngón tay!
Mỗi loại thuộc tính công pháp chỉ có Huyễn Linh Sư đối ứng thuộc tính mới có thể mở ra, tỷ như nàng bây giờ có thể mở ra cuốn ‘Phá Viêm Chi Nguyệt’thuộc tính Hỏa, đã chứng tỏ linh lực trong cơ thể nàng là thuộc tính Hỏa.
”uy,” Vi Ngưng nhìn chữ viết phía trên quyển trục, chợt thờ ơ hỏi, “có phải mỗi Huyễn Linh Sư trong cơ thể chỉ có một loại linh lực thuộc tính hay không?”
Trên đại lục pháp tắc đúng là như vậy, năm loại thuộc tính khắc chế lẫn nhau, nếu như đồng thời tồn tại với một thân thể con người không chỉ không phải là chuyện tốt, sẽ còn vì thuộc tính tương khắc mà chết.”
“không có ngoại lệ sao?”
“đương nhiên là có, trên Đại lục Già Lam đã từng xuất hiện thiên tài đồng thời tu luyện 2 thuộc tính, vô cùng lợi hại. Nhưng một loại thuộc tính cường đại, một loại thuộc tính khác sẽ tương đối yếu. Thí dụ như đại đa số luyện dược sư đều là Linh lực thuộc tính Mộc, mà trong cơ thể lại xen lẫn một phần linh lực Hỏa, đây là thiên phú.”
“Vậy nếu trong cơ thể có ba loại thuộc tính thì sao?”
“Vậy hẳn là quái vật đi.” Mặc Vô Cực vừa nói, mâu quang liễm diễm, ngay sau đó nhàn nhạt cười lên.
Vi Ngưng gật đầu một cái, không hỏi thêm nữa, cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu cuốn ‘ Phá Viêm Chi Nguyệt ’ kia.
Vừa rồi lúc linh lực từ trong cơ thể hiện ra, nàng phát hiện không chỉ có có linh lực Hỏa, tựa hồ còn có loáng thoáng những linh lực khác, không những chỉ hai loại, còn nhiều hơn.
Chẳng lẽ nàng chính là quái vật trong truyền thuyết?
Đêm khuya, ngoài đô thành nước Thanh Long, tại đại doanh hắc kỳ quân, lửa trong chậu than bốc lên, chiếu thân ảnh hai người nói chuyền ngoài chủ trướng.
“Hắn thật sự nói như vậy?” một nam tử thanh âm thanh lãng vang lên, mang theo vài phần cười nhạo.
“Không sai, lúc ta nghe được đơn giản thất kinh đây.” cô gái nói chuyện ngẩng đầu lên, bị cây đuốc soi sáng khuôn mặt, là cung nữ Thiền Quyên.
Nếu như Đoan Mộc tiểu Hầu gia không xảy ra chuyện, nàng căn bản sẽ không để lời nói của phế vật kia ở trong lòng, cũng sẽ không giúp hắn chuyển đạt.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thái tử hạ lệnh xử trí Đoan Mộc Lỗi, khí độ ung dung chợt làm lòng của Thiền Quyên bất an, cho nên mới nửa đêm quyết định tới hắc kỳ quân cầu kiến Nhiếp Chính Vương.
“Cho dù một buổi sáng móng nhọn bẻ gảy, vảy lật nghịch, rơi vào nước cạn, nhưng rồng vẫn là rồng! ha ha ha, cái phế vật đó không phải là đầu óc xảy ra vấn đề chứ?” thân là hộ vệ tâm phúc đắc lực nhất bên người Nhiếp Chính Vương, Tần Phong luôn luôn đều không che giấu khinh bỉ đối với phế vật Thái tử.
“Tần Phong đại ca, chuyện này có muốn bẩm báo Nhiếp Chính Vương hay không?” Thiền Quyên không xác định hỏi.
“Loại chuyện nhỏ này cần gì làm phiền chủ công?” Tần Phong cười lắc đầu một cái, chỉ coi là nghe một chuyện buồn cười mà thôi.
Đang nói, rèm chủ trướng chợt bị vén lên, dưới ánh trăng, thân ảnh lãnh đạm còn hơn cả trăng sáng đi ra, bạch y phiên nhiên, vạt áo như mây trôi, êm ái lưu tả bên cạnh, ánh trăng nhuộm gò má cơ hồ đoạt hết thảy tốt đẹp trong cuộc sống.
Hai tròng mắt hẹp dài nhàn nhạt đảo qua, Tần Phong lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, đứng ngay ngắn, trên nét mặt lộ ra cung kính tuyệt đối.
Thiền Quyên vội vàng quỳ xuống, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn lâu một cái, Nhiếp Chính Vương nước Thanh Long ở trong mắt vô số người, ngay cả tên của hắn đều là cấm kỵ, căn bản không ai dám nhắc tới, chớ nói chi là dùng ánh mắt dơ bẩn của các nàng nhìn khuôn mặt cao quý của hắn.
“Nô tỳ Thiền Quyên, tham kiến Nhiếp Chính Vương.” Thiền Quyên cúi đầu, tim đập bịch.
“Bổn vương không có ở đây, trong cung đã xảy ra chuyện gì?” thanh âm nhàn nhạt không mang theo chút tình cảm nào, ánh sáng trong con ngươi lưu ly bị ngăn ở bóng đen.
Tần Phong nói: “hồi bẩm Nhiếp Chính Vương, Công chúa Hợp Khánh nước Huyền Vũ ở trong cung bị đâm giết, nghi phạm hình như là Đoan Mộc Lỗi, hôm nay Thái tử đã hạ lệnh giao Đoan Mộc Lỗi cho An vương nước Huyền Vũ trông coi cùng thẩm vấn.”
“Vậy sao?” Mộ Tử Hàn nhàn nhạt đáp lại, quang ảnh tụ hợp, trên mặt hắn biểu lộ thần thái mê ly, vậy mà một đôi mắt lại làm người nín thở.
”Vương gia, chuyện này xử trí như thế nào?” Tần Phong vẫn luôn không thèm liếc tới tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như Đoan Mộc Lỗi, chỉ biết cậy mạnh hiêp yếu.
Trên Đại lục Già Lam người mạnh là vua, nhưng cao thủ chỉ biết bắt nạt người yếu lại làm người xem thường!
Lần này kể cả Đoan Mộc Lỗi bị hãm hại cũng đáng đời hắn.
“Hồi kinh.” Mộ Tử Hàn nói lạnh băng, một bộ bạch y, trong ánh trăng thanh lạnh tựa như trích tiên, không nhiễm bụi trần.
Không ai có thế sánh được vẻ cao quý như thần cùng cường quyền lãnh khốc của nước Thanh Long như Nhiếp Chính Vương khí phách bễ nghễ thiên hạ.
Hắn tung hoành tứ hải, một thân độc lập luyện đao quang kiếm ảnh dưới trăng sáng.
Trên Đại lục Già Lam, bạch y chiến thần khiến vô số người trở nên điên cuồng chính là Nhiếp Chính Vương Mộ Tử Hàn tuổi gần hai mươi ba.