Lúc này sắc trời đã tối, chân trời mảnh trăng sáng đang từ từ dâng lên, ánh trăng thanh lạnh chiếu tới lầu các hoang phế trong cung điện càng tạo nên cảm giác lương, thần bí.
Cung yến nghênh đón sứ giả nước Huyền Vũ sắp bắt đầu, nàng cũng nên đi, đây là cơ hội gặp Nhiếp Chính vương theo lời đồn là kinh tài tuyệt diễm, lãnh khốc vô tình, cười một tiếng tươi đẹp thiên hạ!
Mới đi được hai bước, chợt thấy một tòa cung điện hoang phế trước mặt lóe ra ánh sáng màu tím ánh.
Vi Ngưng đột nhiên dừng bước chân lại
Linh lực?
Mặc dù Mộ Thanh Ninh là một phế vật, nhưng không hề xa lạ đối với Linh lực mà người người trên Đại lục Già Lam này sùng bái.
Màu tím linh lực kia nhất định là của một vị cao thủ tuyệt thế có thể triệu hồi linh thú.
Nghĩ tới đây, Vi Ngưng vòng vo phương hướng, chạy thật nhanh hướng tòa cung điện kia.
Dưới ánh trăng, tầng tầng hơi nước lượn lờ tràn ngập ở trong sân, tạo thành màn sương mông lung khiến mọi vật trong sân đều mơ hồ.
Tòa cung điện này phòng đổ ngói thủng, phía sau tòa hoàng cung yên tĩnh, không hề có khí tức của vật gì.
Vi Ngưng cẩn thận cảm thụ một cái, đúng là không có người nào, chẳng lẽ vừa rồi vị cao thủ tản mát ra màu tím linh lực kia chỉ đi ngang qua một cái liền biến mất sao?
Nàng đạp cỏ khô đầy đất, xuyên qua sân, đẩy cửa lớn của cung điện ra, lập tức càng nhiều hơi nước đập vào mặt, nàng thật sâu hít thở một cái.
Trong hơi nước xen lẫn linh lực dung nhập nhanh vào trong thân thể, nhất thời nàng thấy toàn thân cũng thoải mái .
Quả thật là địa phương tốt!
Vi Ngưng sãi bước đi vào, quả nhiên ở trong cung điện nhìn thấy một ao chứa nước nóng tràn đầy, hơi nước từ ao bốc lên.
Chẳng lẽ nơi này là một ao linh lực?
Nàng đi tới ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay phất vào trong ao nước nóng một cái, nước gợn đung đưa, nhè nhẹ linh lực theo tay nàng lan tràn đi lên .
Nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ linh lực biến hóa, linh lực trong thân thể Mộ Thanh Ninh rất ít ỏi, mà linh lực trong ao nước nóng lại rất cường đại, một chút xíu chảy vào trong thân thể liền cảm giác linh lực dư thừa.
Vi Ngưng không nhúc nhích, đưa tay đặt ở trong ao nước, nhắm mắt lại mặc cho linh lực từ từ chui vào trong thân thể.
Nàng không biết, từ lúc nàng tiến vào liền kinh động một con dã thú núp ở chỗ tối.
Trong đại điện vốn không đốt đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ thẩm thấu đi vào, điểm sáng chiếu trên mặt ao.
Mà ánh trăng không chiếu tới một góc nhỏ, một mảnh rèm cũ rách rũ xuống, vừa lúc che chắn góc tối.
Sau rèm màn, một đôi mắt từ từ mở ra, trong tròng mắt đen âm u lóe lên vẻ yêu dị nguy hiểm!
Lại có người dám lặng yên không một tiếng động đến gần hắn, hơi thở kia cơ hồ khó có thể phát hiện.
Thế nào? biết hắn đang bế quan tu luyện khâu đột phá, lại bị thương nên muốn thừa dịp suy yếu mà vào sao ?
Mặc Vô Cực chuyển mắt nhìn, mặt lạnh lùng u ám sau rèm nhìn chăm chú vào người bên ngoài.
Sợi tóc đen nhánh được cột bằng bạch ngọc, khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát gọn gàng, da thịt tuyết trắng như ngọc, bởi vì hơi nước mà lộ ra một tầng ửng đỏ, trán nàng trắng muốt, cặp mắt trắng đen rõ ràng, đôi môi kiều diễm như hoa đào, cách một tầng sương mù mà vẫn động lòng người.
Một bộ trường bào bạch nguyệt nha tinh mỹ đắt tiền, dưới ánh trăng lộ ra mấy phần cao quý lãnh ngạo.
Mờ tối, căn bản không thể phán đoán nàng là nam hay nữ.
Hơi nước ngưng tụ thành bọt nước nhẹ nhàng chảy qua cằm xuống xương quai xanh, chui vào trong cổ áo.