Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1234: Thời Buổi Rối Ren(4)

Chương 1234: Thời Buổi Rối Ren(4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ta biết rồi.

Từ Giai nói rồi như đang suy nghĩ, có phải còn muốn nói tiếp nữa không. Một lát sau ông ta giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới chậm rãi nói:

- Ngươi cứ nói với hắn là vi sư nói, nếu hắn có ý nghĩ tái hôn thì cứ tìm từ quê quán mới tốt...Thúc Đại thông minh tuyệt đỉnh, sẽ hiểu nỗi khổ tâm của vi sư.

- Vâng.

Thẩm Mặc nhẹ giọng đáp ứng.

※※※

Đi ra từ Văn Uyên các, Trương Cư Chính quả nhiên đang đợi ở đó, vừa thấy Thẩm Mặc đi ra liền cười nói:

- Trưa rồi, đến chỗ lần trước ăn cơm đi?

- Nơi đó sang trọng quá, ta không chịu nổi đâu. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Tìm đại chỗ nào ăn chút gì đi.

- Vậy được rồi. - Trương Cư Chính liền nói: - Phụ cận cửa trước có một gian cũng không tệ đâu.

Thế là Trương Cư Chính dẫn Thẩm Mặc đến "Tửu Tiên các" ở ngoài cửa trước, mặc dù khí phái có vẻ kém hơn Hậu Hải gì kia, nhưng thảm len mành che cẩm tú trùng trùng, chạm trổ rất khéo léo, thiết bị nguy nga lộng lẫy... Có lẽ là duyên cớ xuất thân bần hàn, chỉ có tửu lâu như vậy mới phù hợp với thẩm mỹ của Trương Cư Chính.

Mặc dù cũng xuất thân bần hàn, nhưng Thẩm Mặc chung quy là làm người hai thế hệ, nhìn những thứ vật chất có vẻ rất hờ hững. Tuy nhiên tính tình y hiền hoà, cũng không có dị nghị gì, liền theo Trương Cư Chính vào tửu lâu. Chủ quán hiển nhiên nhận ra Trương Cư Chính, bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện, cung kính mời hai người lên nhã gian trên lầu.

Trong khi đợi trà, Thẩm Mặc bảo chủ quán đừng đưa món ăn lên trước. Thấy y trịnh trọng như thế, Trương Cư Chính cười nói:

- Có chuyện gì vậy, không thể vừa ăn vừa nói sao?

- Có chuyện, huynh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. - Thẩm Mặc uống một ngụm trà, rồi nhìn Trương Cư Chính nói.

Trương Cư Chính cảm thấy có chút không được tự nhiên, cười gượng hai tiếng:

- Chuyện gì...

- Từ Ly đính hôn rồi. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Là lão sư bảo ta nói cho huynh.

Nụ cười trên mặt Trương Cư Chính nháy mắt cứng lại, nhưng sau một lúc lâu lại cười rộ lên:

- Huynh nói cái này với ta làm gì?

Rồi lại kích động không thể kiềm chế nói:

- Là ai có vận tốt như vậy?

Thẩm Mặc biết trong lòng Trương Cư Chính đang rối loạn, nhỏ nhẹ nói:

- Từ các lão tuyển định vị hôn phu cho cô ấy là Bồ Châu Trương Tứ Duy.

- Hắn có xứng không? - Nét mặt Trương Cư Chính hiện lên một tia lệ khí, nắm chặt tay lại buông ra, cười ha ha nói: - Chắc là xứng đôi...

Rồi hắn vỗ vai Thẩm Mặc:

- Trưa hôm nay chúng ta phải uống chúc mừng cho tiểu sư muội mới được, chúc mừng cô ấy...

Hơi thở của hắn trở nên rất ngắc ngứ, tràn ngập thất lạc và bi phẫn khó có thể nói nên lời, cơ hồ là mỗi chữ mỗi câu nói:

- Lên...xe...hoa...với...người...tốt...

Nói xong cầm lấy bầu rượu trên bàn rót cho Thẩm Mặc một ly, lại rót cho mình, nhưng tay hắn run lẩy bẩy làm đổ rượu tùm lum. Vừa đặt bầu rượu xuống liền cầm ly ngửa mặt uống cạn một chung, sau đó nghiêng đầu phun ra đất, mắng:

- Rượu chó gì thế này, nhạt toẹt, tiểu nhị đổi rượu mạnh hơn.

Tiểu nhị bên ngoài sớm nghe thấy được, vội vàng đi vào nói:

- Đây là rượu mơ lần trước ngài từng khen qua đó ạ.

- Một chút vị cũng không có mà bảo rượu ngon hả. - Trương Cư Chính mắng: - Đổi lại rượu mạnh hơn đi.

Tiểu nhị đành phải thu lại bầu rượu trên bàn và thay bằng rượu Lão Bạch Kiền của Hành Thủy mạnh nhất.

- Đây là rượu của lão bách tính, phải dùng bát uống.

Trương Cư Chính cũng rất hiểu biết, mình cầm lấy một cái bát, rót đầy rồi giơ nó qua Thẩm Mặc:

- Ta uống trước coi như là kính.

Rồi bưng ly uống ừng ực hết bát rượu, rót hết cả vào bụng, thoáng chốc mặt đỏ đến cổ, còn gân cổ la:

- Thống khoái, đây mới gọi là rượu chứ.

Thẩm Mặc vốn dự định khuyên nhủ hắn, nhưng nhìn cái dạng này thì chắc không thể nghe vào tai rồi. y liền phân phó đưa món ăn lên, không thể để hắn chỉ uống rượu không.

Người ta nói, nhìn một người uống rượu thế nào thì sẽ biết tính nết thật của hắn. Thấy Trương Cư Chính chỉ uống hết chén này đến chén khác, nhưng không có chút ý nào muốn thổ lộ hết, cho dù uống đến sau cùng, mắt say lờ đờ cũng chỉ cười ha ha, cũng không có ý "tửu hậu thổ chân ngôn", làm cho Thẩm Mặc rất thất vọng, y vốn đang có ý chuẩn bị nghe kịch.

Một vò ba cân Lão Bạch Kiền, Thẩm Mặc chỉ hơi nhấp môi, còn lại toàn nằm vào bụng Trương Cư Chính. Cuối cùng hắn nhe răng cười nói với Thẩm Mặc:

- Chê cười rồi...

Nói hết câu liền gục mặt lên bàn ngủ say.

- Thật là...

Thẩm Mặc chỉ lắc đầu cười khổ. Y có thể nhìn ra Trương Cư Chính chịu phải đả kích rất lớn, nhưng hiển nhiên cũng không muốn nói hết với mình. Lúc này, có một người tri kỷ bạn tốt bên người, có thể hắn sẽ được thoải mái hơn. Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận, Trương Cư Chính là người mặt ngoài hiền hoà, nhưng tính tình cao ngạo, mặc dù có rất nhiều người nịnh bợ hắn, nhưng có thể tính là hảo bằng hữu thì hình như không có mấy người...Hoặc là nói, một người cũng không có.

Ngẫm lại mình còn có Từ Vị, có Chư Đại Thụ, có Ngô Đoái...Những người bằng hữu này có thể thổ lộ hết, có thể chia sẻ, Thẩm Mặc cảm thấy mình hạnh phúc hơn hắn nhiều.

Đưa Trương Cư Chính say như chết về nhà, trong nhà hắn có ba người con trai, Kính Tu, Tự Tu, Mậu Tu, đứa lớn đã 17 tuổi. Họ vội vàng cùng quản gia Du Thất đỡ lấy phụ thân, lại biểu thị cảm tạ Thẩm Mặc, rồi mời y đến tiền sảnh dùng trà. Thẩm Mặc nói nha môn còn có việc, sau đó quay lại.

※※※

Ngày hôm sau, Thẩm Mặc đang ở trong phòng Thiêm áp duyệt công văn thì thấy Vương tiến đến bẩm báo:

- Hộ bộ Trương thị lang tới.

Thẩm Mặc có chút bất ngờ, vội vàng gác lại công việc trong tay rồi đi ra ngoài gặp.

Trương Cư Chính đang ngồi uống trà, dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ, thần thái như thường, hồn nhiên nhìn không ra ngày hôm qua còn từng say như chết.

Vừa thấy Thẩm Mặc đến hắn đứng dậy ôm quyền, cười nói:

- Ngày hôm qua thất lễ rồi, đến bồi tội với Giang Nam đây.

Thẩm Mặc bảo người lui ra, cười nói:

- Chúng ta ai với ai chứ, thấy Thái Nhạc huynh khôi phục như thường, ta cũng rất vui.

- Đầu còn đau như búa bổ đây. - Trương Cư Chính cười khổ nói: - Con cóc dưới chân giường cũng nghẻo vì no rồi.

- Ha ha...

Thẩm Mặc cười nói:

- Biết nói đùa thì ta không cần lo lắng rồi.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Lão sư có chuyện muốn nhờ ta nói cho huynh, nhưng ngày hôm qua thấy huynh như vậy hiển nhiên nghe không vào.

Trương Cư Chính tới chính là vì hỏi chuyện này, hắn cảm thấy lão sư đã rõ ràng tâm ý của mình, bất kể như thế nào cũng phải cho mình một lời giải thích, nếu như không nhận được đáp án ở chỗ Thẩm Mặc, hắn sẽ trực tiếp đi tìm lão sư để hỏi cho rõ.

- Lão sư nói, Từ Ly cũng không phải lương phối của huynh, Thái Nhạc huynh muốn tái giá thì cần phải tại nguyên quán, tìm một nữ tử hôn phối có tri thức hiểu lễ nghĩa, môn đăng hộ đối, như vậy mới sẽ không hại huynh. - Thẩm Mặc khẽ nói.

Nghe xong lời nói của Thẩm Mặc, Trương Cư Chính trầm mặc hồi lâu không nói.

Thẩm Mặc đành phải lại khuyên nhủ:

- Thái Nhạc chớ có hiểu lầm hàm ý của lão sư. Lấy ngu kiến của đệ, nếu như huynh và sư muội thành thân, trong tương lai dự kiến sẽ không có ngày xuất đầu. Điều này đối với huynh bất công thế nào chứ? Huynh ôm hoài bão rộng lớn, có thể tiếp nhận được không?

Lão sư đề bạt học sinh, mặc dù không tính là thiên kinh địa nghĩa, nhưng cũng là quy tắc trò chơi người người ngầm thừa nhận. Nhưng một khi Trương Cư Chính thành con rể của Từ Giai, Từ Giai nhất định phải đế ý tị hiềm, không thể cất nhắc thêm được nữa....Đương nhiên đây chỉ là giải mã của bản thân Thẩm Mặc, Từ Giai tới cùng nghĩ như thế nào thì chỉ có Từ Giai mới biết.

Trương Cư Chính ngẩng đầu lên, nở nụ cười bình thản nói:

- Giang Nam không cần lo lắng, ta đã đem nỗi buồn để lại hết ngày hôm qua rồi. "Phong trần hỗn loạn, đường đời hiểm nguy", khổ tâm của lão sư ta hiểu mà, ta sẽ không bị khốn khổ bởi chút tư tình nhi nữ này.

- Không nói những điều này nữa. - Trương Cư Chính thở sâu nói: - Nói chuyện chính sự đi.

Đây vốn là điều ngày hôm qua hắn muốn nói với Thẩm Mặc, kết quả xảy ra bất ngờ, chỉ có thể nói vào ngày hôm nay.

- Nói đi. - Thẩm Mặc hơi gật đầu, y biết Trương Cư Chính muốn nói chuyện gì.

- Ta muốn phổ biến cải cách chế độ tiền tệ.

Nói tới chính sự, trên mặt Trương Cư Chính đã không còn thấy vẻ chán nản, thất lạc, cùng nhi nữ tình trường nữa.

- Đây là một đại đề mục. - Thẩm Mặc thản nhiên nói.

- Hiện tại Giang Tây, Quảng Đông, đều đang phổ biến Nhất điều tiên pháp, đó là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. - Trương Cư Chính gằn từng chữ: - Mượn cơn gió đông của Nhất điều tiên pháp, ta chuẩn bị làm chuyện này.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch