Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1233: Thời Buổi Rối Ren(3)

Chương 1233: Thời Buổi Rối Ren(3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Xem xong hai bản [Nghi chú], Từ Giai thật lâu không nói.

Thẩm Mặc biết ông ta bị khó xử, bèn nhỏ nhẹ nói:

- Lão sư, học sinh không phải muốn gây khó dễ cho ngài, chỉ là vì chặn cái miệng của mọi người thôi.

Ánh mắt Từ Giai trở nên nhu hòa, lên tiếng:

- Nhưng nan đề này vẫn phải do nội các giải quyết.

Thẩm Mặc thấp giọng nói.

- Lão sư không cần phí tâm. Học sinh cho rằng, việc này hẳn là cung thỉnh thánh tài(quyết định của hoàng thượng).

- Thánh tài?

Từ Giai khẽ ơ một tiếng, mặc dù Long Khánh là một kẻ chỉ tay năm ngón, nhưng mọi việc liên quan đến mình hắn sẽ quyết định:

- Ngươi cho rằng, hoàng thượng sẽ quyết đoán thế nào?

- Giản lược.

Thẩm Mặc tự tin nói:

- Mắt thấy tai nghe, học sinh cho rằng, đương kim hoàng thượng là vị vua thích đơn giản, tôn trọng thanh tĩnh vô vi, du nhiên nhi trì, trên vấn đề tiết kiệm có di phong của hán văn. Sau khi thấy hai phần nghi chú này hoàng thượng tất không đành lòng hao tài tốn của như vậy, ân xuất vu thượng, chung quy tốt hơn những người làm thần tử chúng ta nhiều.

Từ Giai nghe được liên tục gật đầu, khen:

- Chuyết Ngôn nói những lời quả lão luyện, lão sư hiểu ý của ngươi rồi.

Ông ta hoàn toàn lĩnh hội ý tại ngôn ngoại của Thẩm Mặc. Long Khánh là một hoàng đế cực kỳ thiếu nhiệt huyết, chỉ cần đem việc kinh diên rườm rà dài dòng đặt trước mặt hắn, -- hàng năm cử hành xuân thu hai lần, xuân từ tháng 2 tới tháng 4, thu từ tháng 8 tới tháng 10. Mỗi tháng đại giảng ba lần, gặp hai thì tiến giảng, gọi là đại kinh diên; mỗi ngày còn có nhật giảng, gọi là tiểu kinh diên. Khi mỗi lần kinh diên, hoàng đế phải tại giờ Mẹo canh ba khởi giá từ Càn Thanh cung, suốt đường minh tiên(1), tới Tả Thuận môn thay đổi triều phục, sau đó vào Văn Hoa môn tiến Văn Hoa điện. Sau khi cùng bách quan cộng diễn một loạt nghi thức phức tạp, do giảng quan giở ra tứ thư giảng chương để giảng thư.

(1) minh tiên: một loại nghi thức của hoàng đế, khi rung lên phát ra tiếng vang bảo người yên lặng.

Mà Long Khánh hoàng đế của họ ngay cả tảo triều cơ bản nhất cũng không nguyện tham gia, thì sao có khả năng tiếp nhận thêm loại dằn vặt này chứ?

Huống hồ sở dĩ phía sau còn có một chữ "diên", là bởi vì sau khi giảng hết thư, hoàng đế còn phải ban thưởng một bữa tiệc rượu phong phú cho giảng quan và các đại thần bên cạnh -- bữa cơm này khác với tiệc ban thưởng bình thường, không chỉ quan viên tham dự có thể ăn, thậm chí kiệu phu theo hầu họ cũng có thể ngồi vào vị trí. Không chỉ có thể ăn, còn có thể cầm, không chỉ có thể cầm thức ăn, thậm chí còn có thể cầm bộ đồ ăn đồ uống rượu. Cho nên các kinh quan có một câu thiền ngoài miệng là "Ăn kinh diên", đã sớm đợi như hổ đói rồi...Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, mức độ lãng phí của nó và tham ô bởi vậy nảy sinh đều vượt quá tưởng tượng. Vừa lúc có thể mượn cơ hội này để than nghèo với hoàng đế, lấy tính cách của Long Khánh hoàng đế, khả năng giản lược vẫn là khá lớn.

Đây là chỗ tốt khi để cho hoàng đế làm quyết định, bách quan chỉ có thể tán thưởng hoàng đế tiết kiệm, không có câu oán hận nào. Nhưng nếu đại thần đề xuất, sẽ phải bị người khác mắng cho té tát.

Về phần điển lễ sắc phong thái tử thì không thể tránh rồi. Từ Giai cũng đã nhìn ra, hiện tại Long Khánh là muốn bồi thường tâm lý. Những gì năm đó mình không hưởng thụ thì nhất định phải để cho con trai mình hưởng thụ mới được, cho nên tại phương diện này có chút cố chấp thì cũng là có thể lý giải. Nhưng chỉ cần giải thích rõ tiêu phí, tin tưởng mặc dù hoàng đế nổi nóng, nói muốn gia tăng xử lý, nhưng lấy tính cách của hoàng đế thì vẫn sẽ tiết kiệm được thì tiết kiệm.

Đợi kết luận việc này rồi, Từ Giai lại nói với Thẩm Mặc và Trương Cư Chính:

- Phan Quý Thuần đó là các ngươi đề cử với triều đình phải không?

- Vâng ạ.

Hai người cùng nhau gật đầu nói. Thẩm Mặc là sau khi nghe lời nói của Từ Vị, tại Nam Kinh bình định phản loạn cố ý gặp mặt Phan Quý Thuần một lần, lúc nói chuyện với hắn đã phát hiện quả thật là một nhân tài thuỷ lợi hiếm thấy, liền dẫn tiến cho triều đình. Mà sớm hơn trước đó, Trương Cư Chính đã từ chỗ Lâm Nhuận biết được cái tên này, thấy Thẩm Mặc đề cử cũng thượng tấu phụ họa. Chính là có hai người này cùng đề cử, Phan Quý Thuần mới có thể trổ hết tài năng, từ một người rảnh rỗi của Nam Kinh Quốc Tử Giám nhảy một phát trở thành Công bộ lang trung, tổng đốc tham nghị hà đạo, đạt được sân khấu để thi triển tài hoa.

- Ta hy vọng các ngươi có thể nói chuyện với hắn một chút. - Từ Giai ra chiều thương lượng: - Chu trấn sơn là một quan tốt, điều này các ngươi cũng biết, nhưng hiện tại hắn đã gặp phải phiền toái lớn, chỉ có Phan Quý Thuần có thể cứu hắn.

Hai người thống khoái đáp ứng, đều nói trở lại sẽ viết thơ khuyên bảo.

Còn nói thêm vài chuyện quan trọng, thời gian không còn sớm, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính đứng dậy cáo từ. Từ Giai nói:

- Chuyết Ngôn ở lại thêm một lát, lão phu có chút chuyện muốn nói với ngươi.

Trương Cư Chính liền nhẹ giọng nói với Thẩm Mặc:

- Ta ở bên ngoài chờ ngươi.

Ngay sau đó thi lễ lui ra trước.

※※※

Trong trị phòng của Thủ phụ, chỉ còn lại Thẩm Mặc và Từ Giai, đôi sư sinh phức tạp trên cảm tình.

Từ Giai quan sát Thẩm Mặc rồi nói:

- Chúng ta bao lâu rồi chưa ngồi nói chuyện riêng với nhau.

- Gần một năm rồi.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Năm nay nhiều việc, đầu tiên là học sinh hạ ngục, sau là tiên đế băng hà, hiện tại lão sư lại đã thành nguyên lão phụ chính, ngày trăm công nghìn việc, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó.

- Nói bậy.

Từ Giai cười mắng:

- Vi sư ở chỗ này, ngươi muốn đến thì ai dám cản? Là chính ngươi không muốn tới mà thôi.

Tuy là nói vậy nhưng ông ta vẫn rất hưởng thụ. Ngược lại, nếu như Thẩm Mặc làm bộ dạng không hề gì, Từ Giai mới khó chịu trong lòng chứ.

- Sau đó phải sửa đổi, lão sư tuổi đã cao, mặc dù môn sinh vô số, nhưng chân chính thân cận chỉ có ngươi và Thái Nhạc thôi. Các ngươi phải thường qua đây để giải buồn cho vi sư, xuất chủ ý, đỡ phải lão sư bị người ta khi dễ.

- Học sinh nhất định sửa. - Thẩm Mặc cười nói.

- Đương nhiên phải sửa, không thể chỉ nói miệng không. - Từ Giai cười nói: - Tháng sau, tiểu sư muội của ngươi phải đính hôn rồi, ca ca nó không có ở kinh thành, đành làm phiền người làm sư huynh ngươi rồi...

- Phải làm mà. Cứ đặt lên người học sinh đi. - Thẩm Mặc gật đầu nói.

"Tiểu sư muội" ở đây chính là con gái duy nhất của Từ Giai, bốn đứa con dưới gối của Từ Giai, trung niên mới được một nữ, rất sủng ái nó, thậm chí cũng cho lấy quý danh, gọi Từ Ly. Năm gần đây thói đời thay đổi, nữ lưu vùng Tô Tùng đã không còn đại môn không ra cổng trong không bước nữa, mà đi ra khuê phòng, thậm chí chẳng kiêng nể lui tới với người khác. Đây đã là chuyện thường. Từ Ly vốn lớn lên tại Tô Tùng, đã quen không hề cố kỵ ra vào trong viện, cho nên Thẩm Mặc cũng biết.

Nhưng vì việc này có cần thiết bảo Trương Cư Chính đi mới đơn độc nói với mình không? Chẳng lẽ là muốn ám chỉ cái gì? Thẩm Mặc liền nhỏ giọng hỏi:

- Không biết thanh niên nhà ai có được phúc khí này. Có thể trở thành con rể cưng của lão sư?

- Người đó ngươi cũng biết, là Ti trực lang trước kia của nội các, gọi Trương Tứ Duy. - Từ Giai thản nhiên nói, khi nói lời này nụ cười trên mặt cũng không rạng rỡ, có thể phụ thân thiên hạ đều là như thế này.

- A...

Thẩm Mặc thay đổi tâm niệm thật nhanh, lập tức nghĩ tới Dương Bác, Tấn thương, Nhật Thăng Long, không khỏi nghĩ thầm: "Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi, cái này mà qua mặt được mình, người ta cũng đạt được mục đích rồi."

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. - Thấy vẻ mặt y khác thường, Từ Giai nhỏ nhẹ nói: - Chỉ là việc hôn sự một nhà mà thôi, ngươi không cần thay đổi lập trường gì.

Thẩm Mặc gật đầu, nhưng trong lòng cười khổ: "Then chốt là người khác đã thay đổi, một mình ta không đổi thì có ý nghĩa gì không?"

Biết y không có khả năng tin tưởng, Từ Giai cũng không thanh minh nữa, ngược lại nói:

- Biết vì sao bảo Thúc Đại đi trước không?

Thấy Thẩm Mặc lắc đầu, Từ Giai liền tiết lộ đáp án:

- Hắn đã từng ám chỉ qua với ta, cũng nhờ Từ Phan đề cập qua với ta... muốn cưới Từ Ly làm kế thất.

- A...

Thẩm Mặc có chút giật mình, y biết Trương Cư Chính đã làm quan tới ba năm rồi, cũng hỏi qua hắn, vì sao không tìm một người mẹ cho hài tử, mỗi lần hắn đều cười mà không nói, thì ra là để ý đến khuê nữ của lão Từ rồi. Tuy nhiên cũng khó trách, Từ Ly yểu điệu thướt tha, có tri thức hiểu lễ nghĩa, càng đáng quý là tính tình lanh lẹ, cân quắc bất nhượng tu mi, lực hấp dẫn đối với nam tử ưu tú tuyệt đối không bình thường.

- Lão phu cũng không biết nên mở miệng với Thúc Đại thế nào.

Ánh mắt Từ Giai đầy phức tạp:

- Không nói gạt ngươi, tiểu nữ cũng rất có hảo cảm với Thúc Đại, lấy tài hoa nhân phẩm của Thúc Đại, tuyệt đối là một nhân tuyển con rể nhất đẳng, lão phu sao lại không muốn chu toàn việc này? Nhưng chúng nó đã định trước không có đoạn nhân duyên này, chỉ có thể mời Chuyết Ngôn giúp đỡ khuyên nhủ hắn, chân trời có chỗ nào không có cỏ thơm, là Từ Ly không có phúc phận này.

- Tuân mệnh...

Thẩm Mặc cười khổ nói:

- Nhưng học sinh cũng chỉ có thể trước tiên nói chuyện này một chút với Thái Nhạc, nhưng lão sư tốt nhất vẫn là tự mình nói chuyện với hắn đi, để tránh khỏi nảy sinh ngăn cách không cần thiết.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch