WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1259: Quyển Bình Cương(3)

Chương 1259: Quyển Bình Cương(3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thật là quá buồn cười mà, Tấn thương chỉ có chút tiền đồ đó sao? Dựa vào mấy thứ hàng giả, ăn gian cân đo kiếm chút tiền vặt là có thể trở thành thiên hạ đệ nhất Thương Bang được à? Trừ phi Đại Minh cũng chỉ này một cái bang này.

Tấn thương thành công, dựa vào là thành tín kinh doanh, là tầm nhìn lâu dài, là cùng quan phủ bảo trì quan hệ tốt đẹp, sao có thể động tay chân vào quân nhu của Binh bộ được? Đây chính là dưới chân thiên tử, cái gì cũng giấu diếm không được, một khi gặp chuyện không may, họ còn có muốn chiêu bài của mình nữa không? Còn có muốn quan hệ với quan phủ nữa không? Chuyện ánh mắt thiển cận như vậy, dùng ngón chân nghĩ cũng không thể là Tấn thương làm được.

Nhưng bởi vì thượng thư Binh bộ hắn là người Sơn Tây, cho nên đám Ngôn quan, dư luận liền nhận định đây là do Tấn thương giở trò quỷ. Chẳng mấy chốc lời đồn nổi lên bốn phía, mà còn nói được như thật. Cũng để cho lão Dương Bác kiến thức được cái gì gọi là "Nhân ngôn đáng sợ".

Hắn vừa mới sai người niêm phong cất vào kho số quân nhu chưa phát, thanh tra lại sổ sách trước kia, để gạt bỏ hiềm nghi của Binh bộ, nhưng lại nhận được bẩm báo của Vương Chi Cáo nói là Mã Phương tới binh doanh của hắn móc người, nói muốn dẫn họ đi đánh thát tử, ai ngờ quan binh cả nửa doanh quyết tâm muốn đi cùng hắn, chúng tôi đang cố ngăn cản. Bước tiếp theo nên làm cái gì, xin bộ đường đại nhân nhanh chóng định đoạt.

Đây quả thật là thiên hạ kỳ văn mới nghe lần đầu. Dương Bác không thể tưởng tượng được, quân tâm của binh Tuyên Đại đã bị lỏng lẻo tới trình độ nào mới có thể để cho một tướng quân đã rời khỏi 10 năm đơn giản dẫn đi được.

- Mau, đi xem.

Không để ý đến công việc trong tay, Dương Bác vội vàng sai người chuẩn bị ngựa.

- Bộ đường, cửa thành đã bị khóa rồi. - Thủ hạ nhỏ giọng nhắc nhở: - Phải cầm cái chìa khóa đi mới được.

Sau khi cửu môn của kinh thành khóa lại, trước khi đến hừng đông thì không ai mở cửa được. Chỉ có hai loại tình huống là ngoại lệ. Một là hoàng đế có đặc chỉ, hai chính là hắn Binh bộ thượng thư chưởng quản phòng ngự kinh thành tự mình cầm chìa khóa mở ra... Đương nhiên loại đặc quyền này không thể đơn giản sử dụng, trừ phi gặp phải quân tình khẩn cấp.

- Đi đi.

Dương Bác gật đầu, hắn cho rằng lần này coi như là "quân tình cấp tốc" rồi.

Ngay sau đó đoàn người vội vã cưỡi ngựa rời khỏi Binh bộ, bởi vì trên đường không có người, cho nên rất nhanh đến An Định môn. Dương Bác mới xuất ra lệnh bài, gọi thiên hộ trị thủ mở cửa thành, chợt nghe phía sau có người gọi mình:

- Ha ha, Bồ Châu công trùng hợp thế nhỉ? ông cũng muốn ra ngoài hả?

Vừa nghe giọng nói này sắc mặt Dương Bác càng khó coi, cũng may cảnh tối lửa tắt đèn, hắn lại ngồi trên lưng ngựa nên cũng không sợ bị đối phương thấy:

- Thì ra là Thẩm bộ đường, đã trễ thế này còn phải bôn ba nhỉ...

- Chẳng phải lúc này ngài cũng vậy sao.

Thẩm Mặc cưỡi ngựa từ trong bóng mờ đi ra, đi tới bên người Dương Bác:

- Lão tiền bối còn như vậy, mấy người thanh niên chúng tôi nào dám lười biếng chứ?

Hai người thân thiết chào hỏi, nhưng trong lời nói lại có đối chọi gay gắt. Dương Bác nói:

- Xem ra, Thẩm đại nhân là muốn ra khỏi thành rồi?

- Đúng vậy. - Thẩm Mặc cười gật đầu nói.

- Không bảo mở cửa được chứ gì? - Dương Bác cười nói: - Nếu như ta không đến, chẳng phải là Thẩm đại nhân phải chờ đến sáng rồi sao?

- Thật ra tại hạ cũng chỉ tới sớm hơn lão đại nhân chốc lát thôi mà.

Thẩm Mặc cười tủm tỉm nói:

- Biết ngài sẽ tới đưa chìa khóa, đâu thể không biết xấu hổ để ngài chờ được chứ?

- Ha ha...

Dương Bác thầm nghĩ, được, ta thành người tới đưa chìa khóa rồi. Hắn chưa thấy qua kẻ vô sỉ như thế, liền lên tiếng cười nói:

- Chính sự của Thẩm đại nhân sao có thể làm lỡ được, mau mở cửa nhanh.

Tiếng dây thừng vang lên kẽo kẹt, cửa thành nặng nề từ từ mở ra, hai người cũng cưỡi ngựa ra ngoài, lại cũng không cấp thiết như cứu hỏa, trái lại thả chậm móng ngựa.

Gió Bắc lạnh thấu xương, ánh trăng như sương, móng ngựa phá vở vẻ an tĩnh ngoài thành, bọn thị vệ đều đi rất xa, tự giác để lại không gian cho nhị vị đại nhân.

- Trẻ tuổi tốt thật đấy...

Dương Bác đột nhiên cười rộ lên:

- Thấy Thẩm đại nhân, lão phu lại nghĩ tới bản thân mình, tình cảnh năm đó hộ tống các lão tuần biên cảnh... Ta lúc đó cũng độ tuổi giống như Thẩm đại nhân, phong nhã hào hoa.

Tuần biên ở đây là thị sát biên giới, chính là Binh bộ thượng thư, hoặc là Đại học sĩ chủ quản quân sự đại biểu thiên tử thị sát biên giới, an ủi quan binh, lý giải biên phòng. Biên cảnh phần lớn tại vùng khỉ ho cò gáy, dưới điều kiện lúc đó thì đây là một chuyện khổ sai, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm.

- Gian khổ dọc theo đường đi thì không cần nói rồi, khi đến Túc Châu còn bị Man phiên bao vây nữa.

Dương Bác tựa như một lão tiền bối đang giảng cố sự quá khứ cho hậu sinh:

- Đám Man phiên này dựa vào núi ăn của núi, không phục vương hóa, biết rõ là đội ngũ quan lớn của triều đình còn ngăn cản không cho đi, nhất định phải trả tiền mãi lộ.

Hắn còn kiên trì giải thích:

- Cái gọi là tiền mãi lộ chẳng qua là cướp bóc gọi cho trang nhã mà thôi, nếu như không cho thì chúng sẽ trực tiếp giết người cướp của.

Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị lý giải, y tại Cán Nam cũng gặp phải loại tình huống này, tuy nhiên tên tuổi của Hà Tâm Ẩn quá lớn, vừa nói ra thân phận đối phương lập tức thu binh, còn có thể nhiệt tình mời khách ăn cơm. Cho nên y vẫn chưa vì việc này mà tổn thương trí não.

- Địch các lão thay mặt thiên tử tuần mục, sao có thể tiếp thu loại áp chế này? Liền hạ lệnh động võ, nhưng bị các võ sĩ cự tuyệt, bởi vì đối phương rất nhiều người.

Dương Bác dùng một loại giọng điệu tưởng nhớ lại giảng giải:

- Vừa không thể đánh, lại không thể cầu hoà, thế mới phiền phức.

- Lúc đó Bồ Châu công đứng dậy và nói: "Có ta ở đây, nhất định bảo vệ đại nhân không việc gì". - Thẩm Mặc tiếp nối câu chuyện.

- Thì ra Thẩm đại nhân đã nghe nói qua? - Dương Bác nhìn Thẩm Mặc nói.

- Sự tích quang huy của nâm lão vãn bối chúng ta đã sớm nghe nhiều nên thuộc rồi.

Thẩm Mặc cười nói. Thì ra ngay tại thời khắc Địch Loan tiến thối lưỡng nan đó, Dương Bác đã triệu tập toàn bộ thị vệ, bảo họ mặc chỉnh tề, mang theo nguyên nghi trượng uy vũ hùng tráng ra khỏi doanh trại, cũng vênh váo tự đắc lệnh đám Man phiên xếp hàng nghênh tiếp.

Lần này thì làm cho đám Man phiên hồ đồ rồi, tựa như cọp Quý Châu lần đầu tiên thấy con lừa, thoáng cái bị trấn trụ. Dương Bác càng thêm ra sức biểu diễn:

- Địch các lão của Nội các Đại học sĩ suất lĩnh đại quân đến tận đây, chúng tôi là quân tiên phong của các lão, các ngươi dám mang chút người thế này ra nghênh tiếp hả? Người còn lại đi đâu hết rồi? Nếu như chờ đại quân hộ vệ của các lão đến, các ngươi còn dám khinh nhờn thì bắt hết các ngươi lại.

Đám Man phiên vốn có dự định làm một cú liền trợn tròn mắt, đây vẫn là lần đầu tiên có người bị cướp ngại họ ít người, nhất thời trở nên lưỡng lự.

Lúc này Dương Bác mới nói chậm lại:

- Nhưng người không biết không có tội, nể mặt các ngươi đi ra nghênh tiếp nên sẽ ban thưởng cho các ngươi một ít, lần sau chờ các lão tới đây thì phải nhớ kỹ nhiều người hơn mới được đấy.

Đám Man phiên triệt để bị sự phô trương thanh thế của hắn đánh lừa, cho rằng phía sau thật có đại quân sắp tới, đâu còn dám lỗ mãng nữa? Lại nói ban tưởng cũng rất dày, hà tất cần phải đánh đánh giết giết chứ? Kết quả đám Man phiên thu hồi đao thương, còn giết trâu giết dê dùng mỹ tửu mỹ thực khoản đãi bọn Dương Bác, vui vẻ đưa tiễn bọn họ xuất cảnh.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.