Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Trương Cư Chính, Từ Giai khẽ quát một tiếng:
- Người muốn thành đại sự, thái sơn sụp đổ cũng không thay đổi, lưỡi rìu kề vào người cũng không hoảng loạn. Cuống qua cuống quýt như vậy, sao ta có thể yên tâm giao trọng trách cho ngươi!
- Đệ tử sai lầm rồi...
Trương Cư Chính sợ nhất là Từ Giai dùng nước "Thí xe giữ tướng", thí ngay cả mình. Bây giờ thấy ông ta không có ý tứ này, mới hơi yên tâm nói:
- Về sau đệ tử sẽ không như thế nữa.
Nói xong quỳ gối trước mặt Từ Giai:
- Mong thầy cứu đệ tử một lần cuối cùng...
- Để ta nghĩ đã...
Từ Giai không nhìn hắn, chỉ dựa vào ghế, cảm giác mỏi mệt.
- Cho người tìm Trần công công đi, lúc này chỉ có ông ta mới có thể giúp được.
Còn chưa nghe rõ rốt cuộc là dừng lại, hay là vẫn đang nghĩ, nhưng Trương Cư Chính biết, tình hình của mình không lạc quan lắm. Người trong nhà biết việc nhà mình, một khi Mạnh Hướng, Đằng Tường thật sự đã khai rồi, thì việc đại sự của mình cũng không ổn. Nếu không cũng sẽ không vừa nghe thấy tin tức, liền đi tìm Từ Giai xin giúp đỡ...
- Tìm ông ấy cũng không có tác dụng, Trần Hoành dù có lớn mật, cũng không dám bóp méo bản cung khai.
Từ Giai chậm rãi lắc đầu nói:
- Ông ta còn thiếu ta một tấm chân tình, nhưng còn chưa đến lúc dùng.
- Vậy...
Trương Cư Chính trong lòng lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ cứ chờ như vậy?
- Không phải còn có một đêm sao? Để ta nghỉ ngơi trước một chút, suy nghĩ đã...
Từ Giai chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đây là khâm án, cho nên hồ sơ vụ án đã vượt qua nội các, trực tiếp đưa đến ti lễ giám. Nhưng Long Khánh là một hoàng đế cũng không quá tận lực, hôm nay đã tiếp kiến Từ các lão, còn hạ khẩu dụ, vậy coi như là thực hiện xong nghĩa vụ rồi, trong ngày sẽ quyết không để cho quốc sự làm phiền lòng nữa. Làm cận thần thiên tử, người trong nội các tự nhiên là hiểu thiết luật này.
Thấy Từ lão giả chết, Trương Cư Chính đành phải nén tâm tình trầm trọng phức tạp, rón ra rón rén rời khỏi, trở lại phòng trực của mình.
Vào phòng, Trương An bưng lên nước ấm mời lão gia rửa mặt rửa tay... Trương Cư Chính là người rất chú trọng, mỗi lần từ bên ngoài về, việc đầu tiên là rửa sạch mặt và tay, nếu không có việc đi ra ngoài nữa, có thể còn gội đầu.
Cho nên Trương An theo lệ thường, cho nước vào bồn, cung kính nói:
- Mời lão gia rửa tay.
Ai ngờ trả lời hắn, Trương Cư Chính lại gầm lên:
- Ai cho ngươi vào!
Trương An bưng nước sửng sờ đứng ở nơi đó, nhất thời không biết làm sao.
- Cút!
Trương Cư Chính khẽ quát một tiếng, một cước đá bay chậu rửa mặt, trong tiếng binh binh bang bang, toàn bộ người hắn bị ướt mèm.
Trương An muốn tới lau cho hắn, nhưng thấy trên mặt lão gia không có vẻ bình tĩnh như xưa nữa, vẻ dữ tợn chưa từng gặp, hắn sợ tới mức cũng không dám nhiều chuyện, liền đi ra ngoài, cũng may còn không quên đóng cửa.
Trương Cư Chính cũng không nhìn đống bừa bãi trên mặt đất, lui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích. Hai mắt hắn giống như đang nhìn đèn trên nóc nhà, nhưng nhìn kỹ một chút, thật ra ánh mắt không hề có tiêu cự, ngay cả chính hắn cũng không biết đang nhìn cái gì.
Chuyện hôm nay xảy ra, với Trương Cư Chính đang sụp đổ niềm tin, là vô cùng tàn khốc... Tuy rằng trước đó hắn đã ý thức được sự nhỏ yếu của mình, nhưng sau khi thật sự gặp đối thủ, mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật này.
Hóa ra mình luôn coi mình cũng là một nhân vật; Hóa ra đối thủ muốn đùa giỡn mình, đơn giản như bóp chết con kiến vậy; Hóa ra mình chưa bao giờ là diễn viên chính, chỉ là một quân cờ đáng thương trên bàn cờ mà thôi... Cho dù nếu không tin tưởng số phận, không cam chịu số mệnh, cho dù giãy dụa phản kháng, cũng không thoát khỏi vận mệnh trớ trêu.
Đối với một người kiêu ngạo như vậy, nhận ra sự hèn mọn của mình còn thống khổ hơn so với mất đi vận mệnh của mình. Sự thống khổ không lời nào có thể diễn tả được này, có thể khiến người ta không còn thiết sống, hoặc là suy đồi, hoặc là hoàn toàn bị thay đổi... Giờ khắc này, ai cũng không biết hắn sẽ đi con đường nào.
Nhưng nước mắt, nước mắt nóng bỏng, lại vô cùng rõ ràng từ trên hai gò má hắn chảy xuống cổ, thẳng đến ngực.
Ngõ nhỏ Bàn cờ, thư phòng trước Thẩm phủ, nơi này không khí lại khác hẳn với nội các.
- Ta không thể không ca ngợi Hải Thụy.
Sau khi biết được kết quả thẩm vấn, Thẩm Minh Thần trút được hết lo lắng, mặt mày hớn hở nói:
- Nhưng lại sợ tài hoa của mình không đủ để hình dung sự lợi hại của ông ấy! Cho nên ta quyết định dùng thơ ngũ tuyệt thay thế.
Nói xong hắn không nhịn được nhìn về phía Thẩm Mặc và Vương Dần nói:
- Hai vị đoán là bài thơ nào?
- Còn cần phải đoán sao?
Vương Dần có vẻ am hiểu nói:
- Mười năm mài một kiếm.
- Đúng, chính là bài thơ đó!
Thẩm Minh Thần không để ý tới sự cười nhạo của hắn, đứng lên dạt dào cảm hứng, cao giọng đọc:
- Mười năm mài một kiếm- Lưỡi sắc chưa thử dùng- Hôm nay đem tặng bạn, dẹp tan nỗi bất bình. Ông ta chính là lưỡi dao sắc bén của triều Đại Minh ta!
Nói xong cảm xúc dạt dào nói:
- Triều Đại Minh nhiều tiến sĩ hàn lâm như vậy, tất cả đều không bằng cử nhân chân trời góc biển này! Lúc trước Từ Giai lão nhân tiến cử ông ta, ta còn có lo lắng, bây giờ rốt cục phục rồi, đại nhân quả thật là biết nhìn người!
Thẩm Mặc mới vừa mở nắp chén chuẩn bị bưng chén uống trà, thấy hắn hưng phấn như thế, lại nhẹ nhàng buông bát trà xuống, nhìn Thẩm Minh Thần nói:
- Câu Chương, ngươi không cần kích động như thế, kết quả cuối cùng như thế nào, không phải chúng ta nói là xong.
- Đây đâu phải chỉ hai ta nói?
Thẩm Minh Thần cũng nhìn Thẩm Mặc nói:
- Cho dù không có chứng cớ về Trương Cư Chính, nhưng bây giờ Lí Xuân Phương tội danh đã định, chỉ cần thừa thắng xông lên, kéo Trương Cư Chính ra là được thôi.
- Ngươi đã quên đại nhân mới vừa bảo vệ Lí Xuân Phương sao?
Vương Dần cũng lên tiếng:
- Bây giờ sao có thể trở mặt đâm hắn một đao?
- Nhưng có chứng cớ!
Thẩm Minh Thần vội la lên.
- Ngân phiếu đó sao?
Vương Dần cười lạnh nói:
- Hắn chỉ qua tay mà thôi. Thậm chí ta hoài nghi, đây là cái hố do hắn và Nhật Thăng Long đào, chờ Trương Cư Chính nhảy vào.
- Dù gì hắn cũng không phải là thứ gì tốt! Đại soái bị tra tấn thảm như vậy, hắn chắc chắn không thoát khỏi can hệ.
- Phải, lần này tham dự vào, không có kẻ nào ra gì, tất cả mọi người sẽ phải chịu trách nhiệm với cái chết của đại soái. - Thẩm Mặc thấp giọng nói - Đương nhiên cũng gồm cả ta.
- Đại nhân...
Thẩm Minh Thần sắc mặt phức tạp cúi đầu nói:
- Là ngài bị bức mà thôi.
- Đều là người một nhà, không cần tô son trát phấn cho ta.
Thẩm Mặc giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Ta còn có thể nói cho ngươi, thư của Vương Đình Tướng và Lí Xuân Phương hai người giao cho Vạn Luân, ngay từ đầu đã vào trong tay ta...
- A...
Thẩm Minh Thần trừng lớn mắt nói:
- Vậy sao còn trắc trở làm gì?
Trong phút chốc, công lao của Hải Thụy phai nhạt trong lòng hắn, làm cho hắn có cảm giác bị lường gạt, nói:
- Trực tiếp lấy ra là được rồi, còn phải để Hải Thụy bọn họ hao tâm tổn trí đi thẩm làm chi?
- Đây là hai chuyện khác nhau.
Vương Dần lên tiếng:
- Nếu trong tay Đại nhân không có hai phong thư này, Hải Thụy bọn họ sẽ không thẩm được thuận lợi như vậy. Hai phong thư này, tựa như đại sát khí, kinh sợ bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể bị động chờ đợi đại nhân ra chiêu. Cái gọi là lực uy hiếp, không có sức đánh không ra, nếu đánh hai con bài này ra, sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn.
Thẩm Minh Thần cũng không phải người ngu, chỉ là ánh mắt bị cừu hận che mất, Vương Dần vừa nói, liền hiểu được... Đúng vậy, Thẩm Mặc cầm trong tay bằng chứng, giương cung mà không bắn, không thể nghi ngờ cho đối thủ một tín hiệu, y không muốn hoàn toàn đoạn tuyệt. Cũng bởi vì có sự may mắn này, cho nên đám người Từ Giai mới sinh ra ảo tưởng có thể giải quyết hòa bình, mới có thể có vẻ chậm chạp bị động như vậy, thật ra là đang chờ Thẩm Mặc ra giá!
Binh pháp có câu "Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương", phương pháp của Thẩm Mặc lại trái ngược, sử dụng cách "Hư mà thực, thực mà hư ", khi đối phương nhận định y sẽ lén giải quyết vấn đề, y lại thông qua chiến trường của Hải Thụy để hoàn thành mục tiêu, làm cho tất cả mọi người không phỏng đoán được... Khi y bảo vệ Lí Xuân Phương, lại để cho Mạnh Hướng, Đằng Tường chịu thẩm ở ngoài cung, mới xem như bại lộ cơ mưu. Lúc này Từ Giai mới phản ứng lại, hóa ra mục đích thực sự của Thẩm Mặc, là muốn Trương Cư Chính xong đời!
Từ Giai phản ứng có thể nói là rất nhanh, nếu không phải ông ta vẫn quá tự tin, lửa cháy đến nơi còn muốn " nấu chim ưng", chỉ sợ Hải Thụy bọn họ không đủ thời gian hỏi ra khẩu cung. Nhưng lịch sử không có giả thiết, Hải Thụy đã hoàn thành thẩm vấn với tốc độ kì diệu, rốt cục làm cho Từ Giai không thể không nuốt quả đắng này!
- Ngươi tức giận cũng là đúng, ta quả thật có làm trò với đại soái...
Nói xong nghiêm mặt nói:
- Còn nhớ ta viết hai chữ kia không? Vì hoàn thành nhiệm vụ, ta phải làm rất nhiều chuyện trái lương tâm. Còn phải dựa vào ngươi giúp đỡ ta, ta mới có thể không đến mức vi thuật sở mê, rơi vào bên trong tà đạo.
Làm cho Thẩm Minh Thần càng ngượng ngùng, đỏ mặt nói:
- Ngài chỉ cần chưa quên ước nguyện ban đầu, đừng nói buông tha Lí Xuân Phương, cho dù buông tha họ Trương, ta cũng không oán hận.
- Sao lại quên chứ? Từ đầu đến cuối, tất cả những gì ta làm, đều là vì một mục tiêu kia!
Tập thể đã thống nhất nhận thức, xóa bỏ mọi xúc động và hiểu lầm, khôi phục lại hòa khí.
- Nói như vậy, trước không động đến Lí Xuân Phương?
Thẩm Minh Thần lần này tâm bình khí hòa hỏi.
- Động hay không, còn phải xem thái độ của hoàng đế, nếu hoàng đế bảo vệ Trương Cư Chính, ta liền bảo vệ Lí Xuân Phương... Nếu Hoàng Thượng khó bảo vệ được họ Trương, ta cũng không quan tâm đến họ Lí.
- Vậy sau khi hoàng đế xem hồ sơ vụ án, khả năng bảo vệ họ Trương được bao nhiêu?
- Rất lớn...
Thẩm Mặc nhẹ giọng nói:
- Trương Cư Chính khi vào Dụ vương phủ trước ta, sau khi ta, Trần Dĩ Cần, Ân Sĩ Chiêm rời khỏi vương phủ, hắn vẫn đang làm giảng quan của vương phủ, làm bạn với đương kim hoàng thượng thời gian lâu nhất. Triều Long Khánh lên, Trương Cư Chính thăng vượt cấp, nhập các theo diện đặc biệt, tuy là kết quả từ lực kéo của Từ các lão, nhưng cũng là lợi dụng cảm tình của đương kim hoàng thượng với hắn.
Thẩm Minh Thần nhíu mày nói:
- Không bắt Trương Cư Chính, sao lại vạch ra người ở sau lưng hắn?
- Đây là nguyên nhân ta phải bảo vệ Lí Xuân Phương.
Thẩm Mặc bưng chén trà lên, uống một ngụm nói:
- Không chỉ có bảo vệ Lí Xuân Phương, ta còn muốn bảo vệ Vương Đình Tướng, Hoàng Quang Thăng. Những thứ đồ bỏ đi do Từ các lão đẩy ra, một người ta cũng không cần, cứ để cho bọn họ ở trên bàn cờ.
- Đó chẳng phải là bận rộn vô ích sao?
Thẩm Minh Thần khó hiểu nói, may mà lần này không nhảy dựng lên.
- Sao lại bận rộn vô ích chứ?
Vương Dần thản nhiên nói:
- Công đạo tự trong lòng người... Hoàng đế nghĩ như thế nào, trăm quan nghĩ như thế nào, thậm chí dân chúng nghĩ như thế nào, đều vô cùng quan trọng.
- Đúng.
Thẩm Mặc đặt chén trà xuống nói:
- Cái cần chính là lòng người. Lòng người hướng về đâu đó mới là thiên mệnh! Điều ta muốn làm chính là lòng người hướng về ta, nếu không cho dù tìm đến cái chết... Cũng không phải là chết kiểu này.
- Nói trắng ra là, chính đại nhân đã nắm giữ thế chủ động.
Thẩm Minh Thần trầm ngâm nói:
- Ông bên này buồn một phần, Từ Giai bên kia đen một tấc, cho đến khi hắn đen thành than Tây Sơn, là có thể không chiến mà thắng... là ý này phải không?
- Thông minh không qua được Câu Chương!
Vương Dần vỗ tay khen:
- Nói thô mà không hề thô chút nào.
- Đừng làm tổn thương ta, ta toàn là người biết sau, còn thông minh gì chứ.
Thẩm Minh Thần đang buồn bực, đột nhiên lại vui vẻ nhìn Thẩm Mặc nói:
- Vai diễn của đại nhân thật là thử thách.
- Đừng lo.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Ta đã đọc cuốn “Diễn viên tự mình tu dưỡng” rồi.
- Đại nhân đọc sách thật là lung tung.
Lập kế hoạch chính là bước đầu tiên, toàn bộ kế sách như thế nào, biến thành hành động như thế nào, mỗi một mắt xích đều phải cẩn thận cân nhắc, đó chính là cái gọi là " Tính nhiều bại ít, tính ít bại nhiều", nếu muốn nâng cao xác xuất thành công của kế sách, chỉ có thể làm công phu này.
Thẩm Mặc mỗi một bước đều đi như vậy, các mưu sĩ cũng đã sớm quen với việc tốn thời gian tốn sức này, ba người ăn cơm chiều xong đều ở trong thư phòng, bận đến nửa đêm, mới xem như đại công cáo thành.
Mở hai mắt đỏ lựng, Thẩm Minh Thần mỏi mệt duỗi eo nói:
- Mau trở về nghỉ ngơi đi, mọi người đều đã kiệt sức rồi.
Vương Dần nhìn Thẩm Mặc, đột nhiên cười nói:
- Đại nhân thấy mình có thể nghỉ không.
- Tám phần là không nghỉ được, ta ở đây nhắm mắt một lát.
Thẩm Mặc lại nói với Thẩm Minh Thần:
- Khi đi ra ngoài nói với bọn họ, chuẩn bị cho ta một bình nước nóng, bố trí sẵn kiệu ấm.
- Đại nhân muốn đi đâu
Thẩm Minh Thần kỳ quái nói.
- Chuẩn bị đi, có lẽ phải vào cung.
Thẩm Mặc mỉm cười nói.
Lời hắn còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bẩm báo:
- Đại nhân, trong cung có người đến, mời ngài lập tức vào cung!