- Phần lời khai này, ngoài hai quan chủ thẩm, Sư tướng là người thứ tư nhìn thấy, Hoàng Thượng và Trần lão công công không muốn làm lớn chuyện, Sư tướng và đệ tử cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần Dương Dự Thụ và Hải Thụy có thể giữ im lặng, thì không ai có thể làm lớn chuyện.
Thái độ kiên quyết như thế, Từ Giai đương nhiên vừa lòng, ông tỉ mỉ xem xét Thẩm Mặc, ánh mắt tuy mờ, nhưng lộ ra thần sắc nhìn thấu được thật giả, chậm rãi nói:
- Dương Dự Thụ còn dễ nói, đó là sư huynh của ngươi, nhưng cái tên Hải Thụy kia, tuy rằng có chút giao tình với ngươi, e là cũng không có tác dụng gì.
Từ Giai thật ra sớm chuẩn bị phục bút, chỉ cần Hải Thụy làm lớn vụ án, sẽ có người miêu tả Thẩm Mặc trở thành độc thủ sau màn, nhưng Thẩm Mặc thể hiện thái độ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, ai còn tin tưởng y và Hải Thụy là một hội?
Hải Thụy lần này biểu hiện mạnh mẽ như thế, liền ngay cả Từ các lão cũng hoàn toàn tin tưởng, lưỡi dao sắc bén như thiên sát cô tinh như thế, sợ là chẳng ai có đủ khả năng thu về sử dụng.
- Đệ tử sẽ hết sức khuyên bọn họ.
Thẩm Mặc nhẹ giọng nói:
- Đều là quan lớn rồi, phải hiểu thế nào là đại cục.
- Chỉ hy vọng như vậy, có điều oan khuất cho ngươi rồi.
Từ Giai than thở:
- Nhiều người hoá trang lên sân khấu như vậy, hóa ra chỉ có ngươi là một lòng vì triều đình.
- Thầy quá khen rồi. Đệ tử là học theo thầy thôi.
- Hổ thẹn
Từ Giai lau khóe mắt nói:
- Mau ăn cơm đi, đều nguội cả rồi.
Tuy rằng cách âm trong phòng ăn rất tốt, nhưng dù sao phòng ăn chỉ cách một bức tường với bên ngoài. Hơn nữa hôm nay tất cả mọi người ở bên ngoài cũng đều biết giữ im lặng, cho nên nghe được, từ trong phòng truyền ra tiếng khóc, đặc biệt là mấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thẩm các lão như tiếng than của chim đỗ quyên làm cho người ta rơi lệ. Ti trực lang và mọi người nghe được như vậy, tất cả đều trong lòng nghĩ thầm " Nguyên phụ với Thẩm các lão rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại làm cho ông ấy thương tâm như vậy?”
Tin tức thông qua mọi ngả không cánh mà bay, chỉ trong thời gian một buổi sáng, liền truyền khắp phong bát nha môn của kinh thành, làm cho các đại quan tiểu lại không lòng dạ nào làm việc, tất cả đều bê trễ công việc, tụ lại châu đầu ghé tai, bàn luận chuyện hôm nay phát sinh ở trong cung và nội các.
Các quan lại quan tâm nhất là việc, sau khi hoàng đế xem hồ sơ vụ án Hồ Tông Hiến, vì sao vào giờ dần lại triệu Thẩm các lão vào cung? Tình hình bất thường này tất nhiên có liên quan đến vụ án, hơn nữa người liên quan đến vụ án khẳng định cấp bậc cực cao, quan hệ với hoàng đế quá gần... Vì sao? Bởi vì các loại quan lại đều biết đương kim Thánh Thượng, là vị chủ nhân được chăng hay chớ, lục bộ cửu khanh xảy ra vấn đề, cũng không thể kinh động đến ông ta mất ăn mất ngủ.
Trong trí nhớ của các quan lại, đương kim biểu hiện như thế chỉ từng có hai lần, một lần là năm ngoái người Mông Cổ tàn sát Thạch Châu thành, khi tới gần thành Bắc Kinh, một lần nữa là năm ngoái lúc Cao Củng bại cục đã định, kiên quyết đòi đi. Cho nên bọn họ có lý do để tin, lần này lại có cánh tay tâm phúc của hoàng đế bị liên lụy đến vụ án này.
Thật ra quay đi quay lại cũng chỉ có vài người có thể đoán được, chỉ là tạm thời không biết hướng gió trong cung và mây trong nội các, rốt cuộc sẽ thổi về đâu. Trăm quan lại lo lắng họa từ miệng mà ra, cho nên không hẹn mà cùng nói là "Vị kia”, hoặc là “tiên sinh nào đó” để thay thế, còn chỉ về ai thì thật ra là lòng đã hiểu lòng.
Các quan lại bàn luận sôi nổi nhất là sáng sớm hôm nay hoàng đế xuống chỉ, mệnh lễ bộ lập tức tổ chức lễ tang, thụy hào trọng thể cho Hồ Tông Hiến,... Là một nhân vật cực phức tạp, trên người Hồ Tông Hiến có đủ kháng uy anh hùng và vây cánh, làm cho ông từ ngày đi lên sân khấu lịch sử, liền chịu đủ tranh luận, thậm chí thị phi. Đương nhiên, khi ông và Triệu Văn Hoa liên hợp hãm hại Trương Kinh, Lí Thiên Sủng, tuy rằng trong triều giận không dám nói, nhưng dân gian và sĩ đại phu cầm quyền đều mắng ông là tiểu nhân nối giáo cho giặc; nhưng mà khi ông vừa gánh vác được bảy tỉnh, mười năm kháng chiến, ngăn cơn sóng dữ, tiếng ca ngợi với ông dần dần áp đảo. Sau khi đông nam khôi phục yên ổn, danh dự của ông cũng đạt tới đỉnh huy hoàng. Thời kì đó, thị phi với ông tựa như điểm đen của thái dương, hoàn toàn bị ánh sáng vạn trượng che dấu.
Nhưng mà điểm cực thịnh này đột nhiên mãnh liệt cũng sẽ có hậu quả tất yếu... sau khi bình định uy loạn, triều đình đã không cần một đông nam vương uy vọng cực cao, nắm trong tay trọng binh, để tránh chuyện xưa có mới nới cũ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm lại tái diễn. Đương nhiên sở dĩ việc bị phanh phui nhanh như vậy, có quan hệ rất lớn với việc ông và Nghiêm Bồ câu kết với nhau.
Hồ Tông Hiến bị các đối thủ coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cần phải diệt trừ, tiếng xấu rất mau nổi lên bốn phía, nghi ngờ và thị phi nhanh chóng nổi lên, khiến cho công lao của ông cũng dần dần ảm đạm. Hồ Tông Hiến cũng ảm đạm về vườn, ra khỏi tầm nhìn của mọi người.
Nhưng mấy năm sau án giả tạo thánh chỉ bùng nổ, ông lại một lần bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, vận mệnh và danh dự của cá nhân, cũng chìm nổi như kinh đào hải lãng. Đầu tiên là bị Đông Xưởng bắt, áp vào kinh chịu thẩm, rồi đến bị các nhân sĩ dùng ngòi bút làm vũ khí. Rồi sau đó ở Sơn Đông ly kỳ chịu thẩm, chịu đủ mọi tra tấn mà chết. Thẩm các lão từ ngàn dặm vào kinh thành kêu oan, thấy dung nhan người chết đau lòng hộc máu, tất cả đều nhận được sự đồng tình lớn của sĩ lâm và dân gian... người Trung Quốc xưa nay có truyền thống người chết là việc lớn, đối với người chết chỉ đánh giá việc công không nói việc dở, huống chi quốc sĩ có công với xã tắc, lại bị Đông Xưởng và tiểu nhân xiểm nịnh liên thủ tra tấn đến chết? Dư luận rất nhanh đổi hướng, khẳng định lại công tích của Hồ Tông Hiến, và những người đồng tình dần chiếm thế thượng phong!
Nhưng cũng vẫn tồn tại thanh âm không hài hòa, dù sao vẫn có người hợp mưu hãm hại Hồ Tông Hiến, không muốn nhìn thấy Hồ Tông Hiến đi lên thần thám, vẫn hết sức tiếp tục bôi đen ông.
Một sự thật là, trong bốn mươi ngày sau khi tin Hồ Tông Hiến chết truyền ra đến nay, thông chính ti đã thu được hơn bảy mươi phong thư, hơn ba mươi người buộc tội tố cáo ông, tuy rằng Long Khánh hoàng đế không để lộ ra, nhưng vẫn thông qua các con đường mà đồn ầm ĩ lên.
Mọi người đều nói may mà lần này Đô Sát viện hãm sâu thị phi, các Ngự Sử không mặt mũi nào mà hé răng, chỉ còn lại lục khoa một cây làm chẳng nên non.
Bây giờ hoàng đế ra lệnh tổ chức lễ tang trọng thể và thụy hào Hồ Tông Hiến, đây đương nhiên là biểu hiện hoàng đế chuẩn bị khoan thứ cho lỗi lầm của ông, khẳng định và bồi thường. Nhưng cũng không có nghĩa, việc tranh luận thị phi của Hồ Tông Hiến có thể chấm dứt như vậy... Bởi vì ở thời Đại Minh, thụy hào của quan viên tuy rằng trên danh nghĩa là do lễ bộ mệnh cho Hàn Lâm Viện, nhưng nghe quần chúng bàn bạc, là do hoàng đế đích thân trao tặng.
Nhưng trên thực tế, bởi vì việc tiến cử tấu chương nằm trong tay nội các, mà không có tình huống cực đặc thù, hoàng đế sẽ không bác bỏ quyết định của phụ thần mình, cho nên việc cấp một thụy hào gì, thậm chí có cấp thụy hào hay không, cũng không phải là chuyện một hai người quyết định được.
Về phần lễ tang trọng thể, phong ấm cũng là như vậy, quyền lực thực tế ở trong tay nội các, hoặc nói chính xác, là ở trong tay Từ các lão, mà Từ các lão lại rất dứt khoát với Hồ Tông Hiến, thậm chí còn bị cho rằng là chủ mưu phía sau một loạt bi kịch. Cho nên rốt cuộc là kết quả gì, các quan viên vừa nghị luận, vừa mỏi mắt mong chờ.
Cách nhìn chủ yếu là, có thể cuối cùng sẽ ra một quyết định trung dung, không để ý ưu khuyết điểm của Hồ Tông Hiến, cho ông ra một cái thụy hào có bao có biện, như vậy vừa không coi là vi phạm thánh ý, cũng có thể được Từ các lão tiếp nhận.
Cho dù đến lúc này, trăm quan vẫn ôm cái nhìn này... Thánh ý tuy rằng khó phạm, nhưng hoàng đế dù sao vẫn muốn nghe Từ các lão! Đây chính là uy vọng khủng bố mà Từ các lão một gạch một ngói tích góp lên từ nhiều năm trước tới nay,.
Nhưng việc trăm quan nói chuyện say sưa nhất, vẫn là từng trận tiếng khóc từ trong phòng ăn nội các truyền ra. Tư liệu sống thông qua gia công, truyền đạt càng có mũi có mắt, càng thần kỳ, thậm chí khác xa với chân tướng...
《 Thái tổ thực lục 》 không phải là văn kiện cơ mật gì, ít nhất các tài tử ở Hàn Lâm Viện này, đều có thể đọc làu làu. Cho nên vừa sáng sớm Từ Giai cùng với Thẩm Mặc uống rượu, tự nhiên sẽ làm bọn họ liên tưởng đến trường đoạn kinh điển kia, vì thế dẫn đến bọn họ nói Thẩm Mặc là tài tử Trạng Nguyên, 《 thái tổ thực lục 》 y không biết đã đọc bao nhiêu lần, đều thuộc lòng ở trong bụng. Khi nhìn thấy chén rượu đã sớm nhớ tới hai câu nói của thái tổ kia: Kim Bôi cộng nhữ ẩm, dao sắc không tương tha.
Điều này buộc Thẩm Mặc tỏ thái độ, Thẩm Mặc lúc này sợ hãi, quỳ xuống đất dập đầu không ngừng, hỏi:
- Đệ tử rốt cuộc đắc tội với thầy ở chỗ nào?
Từ các lão nói:
- Ngươi vẫn không buông tha vụ án này, làm cho Hải Cương Phong giống như chó điên loạn cắn người, ngươi rốt cuộc còn có tính toán gì? Hay là muốn một lưới bắt hết người của lão phu, để ngươi dễ thay thế?
Lời nói ý tứ như vậy, đương nhiên làm cho Thẩm Mặc nước mắt giàn giụa dập đầu mong lão Từ tha thứ. Sau đó đầu tiên là kiểm điểm lại những hành vi không bình tĩnh trong thời gian gần đây, sau đó lại thề độc, đảm bảo sẽ làm vụ án lớn biến thành chuyện nhỏ, mới được Từ Tướng tha thứ.
Ngoài ra trên phố còn nghe đồn, nói Từ Giai trước dùng rượu ngon dao sắc với Thẩm Mặc, hù dọa cho y thông suốt, sau đó sư sinh lại ôm đầu khóc rống một hồi, mới hòa hợp được như lúc ban đầu. Đây không phải là bọn quan viên hy vọng câu chuyện có kết cục viên mãn, mà là bọn họ đều nhìn thấy, hai vị đệ tử khác của Từ các lão lần này bùn rơi đến đũng quần rồi, dù sao không phải phân cũng là phân, cho dù may mắn tránh thoát kiếp này, nhưng cũng phải rút bài, sao lại dám đảm đương ngai vàng thủ phụ?
Lại thấy Từ Giai không có khả năng gây chuyện cho Thẩm Mặc, dù sao cũng phải lưu lại đệ tử còn nguyên râu nguyên đuôi để chuẩn bị cho tương lai chứ?
Bọn quan viên sở dĩ có thể đoán dược, thật ra đạo lý rất đơn giản, bởi vì bọn họ đều tin tưởng, dựa vào danh vọng địa vị của Từ các lão, vậy thì người thuận thì thuận, kẻ nghịch thì chết, ngay cả hoàng đế cũng phải nhượng bộ ba phần. Cho nên ở trước mặt ông, Thẩm các lão cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, cho dù coi như đã chiếm được toàn bộ thiên hạ, cũng không dám tạo phản với Từ các lão.
Cái gọi là, cây có bóng, người có tên, đây là uy vọng của Từ các lão. Thứ uy vọng này, nhìn như là vô hình vô tướng, nhưng tích lũy đến trình độ nhất định, lại có thể vô địch khắp thiên hạ. Vương Mãng dưỡng vọng hai mươi năm, liền có thể nhảy lên hán đại mà hầu như không ai phản đối; Vương An Thạch dưỡng vọng hai mươi năm, vừa thông qua biến pháp đã gây sức ép cho quốc gia, quan lại muốn tấu lên, cũng không ai dám đối nghịch cùng ông ta, đây là uy lực sau khi danh vọng lên tới mức độ nhất định.
Mà điều Từ Giai trông cậy nhất, không phải là môn sinh khắp thiên hạ, không phải dựa vào 《 Gia Tĩnh di chiếu 》 thu nạp lòng người, cũng không phải quyền binh trong tay Tể tướng, mà là uy vọng của bản thân ông. Uy vọng to lớn này, làm cho tất cả kẻ địch không dám đối kháng trước mặt ông, làm cho người ta tin tưởng vững chắc ông là vô địch, dù cho đối thủ là hoàng đế cũng không làm gì ông được.
Chỉ có nhận thức được uy vọng lớn mạnh của Từ Giai, mới có thể lý giải vì sao Thẩm Mặc trong trường hợp xác lập ưu thế cục diện, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà tiếp tục kiên trì con đường khổ tình không dao động. Chính là bởi vì y biết một khi bùng nổ xung đột trước mặt, dưới uy vọng của Từ Giai, ưu thế của mình sẽ giống như canh sôi giội tuyết vậy, khoảng cách hóa thành hư ảo.
Đây không phải là chuyện giật gân, trước mặt y chính là sư phụ của mình, hơn nữa là Tể tướng đế quốc lớn mạnh không thể chiến thắng được, ngoài số ít đáng tin ra, không ai ủng hộ y, tất cả mọi người sẽ rời bỏ y mà đi. Cái kết của trận chiến này, chỉ có thể biến thành một mình y chiến đấu, kết cục đương nhiên đã định.
Vẫn là câu chuyện tài hèn trí mọn, đối mặt với kẻ địch lớn mạnh, tùy tiện ra chiêu có nghĩa là tự chịu diệt vong...... Điều này phải do Thẩm Mặc quyết định, từ ngày kéo Từ Giai xuống ngựa, y phải luôn giữ gìn suy nghĩ tỉnh táo.
Nhưng mà nỗi oán hận của Thẩm Mặc với Từ Giai chất chứa đã lâu, chuyện của Hồ Tông Hiến càng là ngòi nổ của thùng thuốc nổ này. Sau khi ý niệm khi sư diệt tổ điên cuồng nổi lên trong đầu chiếm cứ chi phối y, y nhất định phải làm đến điểm này...... Bằng không sao có thể xứng đáng với câu của Dương Bác kia, lời nói của kẻ điên là có lí trí nhất?
Cái gọi là, kẻ điên lí trí nhất chính là phải dùng hành động lí trí nhất, thực hiện ý niệm điên cuồng nhất. Đối với Thẩm Mặc mà nói "Làm sao đánh bại được Từ Giai”, nan đề lớn này, y đã lặp lại vô số phép thử ở trong lòng, sớm đã có kế trọn vẹn!
Cũng phải thừa nhận, Từ các lão thật sự vô địch thiên hạ..., nhưng ông ta dù sao cũng có nhược điểm của mình!
Nhược điểm của ông chính là quá mạnh mẽ! Trong vô tri vô giác, đã vượt qua quy tắc cho phép của xã hội quân chủ này, Triều Đại Minh này chỉ có một bầu trời là của hoàng đế mà không phải là của Từ Giai ông. Cho dù mây đen có che lấp mặt trời, nếu muốn mưa tạnh mây tan, chẳng qua chỉ cần một trận gió.