Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1444: Lễ Tang Và Chuông Báo Tang (2 )

Chương 1444: Lễ Tang Và Chuông Báo Tang (2 )




Dịch: changshan

Ai cũng đều biết Từ các lão tất có ngày dưỡng già. Nhưng buổi trưa còn cách cuối ngày nửa ngày, trăng tròn đến trăng khuyết còn nửa tháng, hơn nữa còn có ví dụ của Nghiêm các lão làm đến tám mươi lăm tuổi mới về hưu ở phía trước, Từ các lão mới sáu mươi năm tuổi, lại tinh thông dưỡng sinh, mọi người xem ra, còn có thể làm mười năm tám năm nữa, nếu là bình thường. Cho nên tất cả mọi người đều tập trung ở dưới tầng mây Từ Giai này cầu mưa, tạm thời không mấy người coi trọng trận gió Long Khánh hoàng đế này.

Đương nhiên tất cả mọi người không coi hoàng đế ra gì, đều có lý của mọi người, bởi vì so sánh với tiên đế như Long Quyển Phong, lượng gió của đương kim Long Khánh hoàng đế, đại khái chỉ đến mức gió xuân quất vào mặt... Hơn nữa hình như từ ngày đăng cơ làm hoàng đế, ông đã ý thức được, tài năng của mình không thể gánh vác được trọng trách trị quốc, nếu phải nhúng tay lung tung, khẳng định là càng giúp càng bận, càng làm càng loạn, cho nên vẫn giao việc quốc gia đại sự cho đại thần, chính mình chuyên tâm vui chơi qua ngày là được rồi.

Đứng đầu là một kẻ nhu nhược... Đây là điều các đại thần của triều Long Khánh đánh giá với hoàng đế của mình. Cho nên tất cả mọi người đều tin tưởng, trông cậy vào khả năng thần uy đại phát của vị hoàng đế này để giải quyết Từ các lão, không bằng tự mình cầm đao, ngăn Từ Giai trên đường vào triều, xác xuất thành công của việc ám sát đó còn lớn hơn.

Nhưng mà Thẩm Mặc không thấy như vậy, là một đại thần quan hệ chặt chẽ với Long Khánh, y càng thêm hiểu biết vị hoàng đế này. Thật ra Long Khánh không ngu ngốc chút nào, thậm chí có thể nói là đại trí giả ngu, chính là loại trí tuệ này có chút quá mức dung tục... Nghiên cứu kỹ lãnh đạo và lãnh đạo tương lai, là kiến thức cơ bản bắt buộc với mỗi nhân viên văn phòng, Thẩm Mặc kiếp trước hai mươi chín tuổi có thể không dựa vào đề bạt của cha mà làm phó phòng, phải dựa vào trình độ điêu luyện của bài học này... Nói ra cũng là một loại trí tuệ dung tục, nhưng so với Long Khánh trên tầng cao, đại khái chính là chênh lệch giữa tiểu thị dân và tiểu cán bộ.

Nghiên cứu tính cách của Long Khánh hoàng đế, đương nhiên phải nghiên cứu sự trưởng thành của hắn, vị hoàng tử đau buồn này vẫn phải chịu sự nghi kỵ và đề phòng của phụ hoàng, cho tới bây giờ cũng không được hưởng tình thương của cha, sau khi hắn đã lớn, lại truyền trên người Cao Củng, coi Củng như cha, cũng không tùy tiện nói.

Bởi vì hoàng đế cố ý coi thường hắn, đoạt mất cơ hội từ nhỏ được hưởng thụ giáo dục hoàng thất của hắn, thậm chí mãi cho đến lúc hơn mười tuổi, mới được Cao Củng dạy dỗ, bắt đầu đọc sách biết chữ... Được giáo dục muộn, dẫn đến trí lực của Long Khánh khai phá quá muộn, tiếp nhận tri thức chậm, thậm chí phản ứng cũng chậm hơn so với người thường. Nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng hơn lên Long Khánh, không phải cái này, mà là không thể làm cho hắn dưỡng thành một tính cách tốt sau này.

Tính cách phân ngày trước và ngày sau, thật ra vẫn là ngày sau chiếm địa vị chủ đạo, mà tính cách của ngày sau, lại được dưỡng thành từ thơ ấu. Giống như hai vị tiên đế Chính Đức và Gia Tĩnh, nếu ngươi lo lắng đến thân phận con một của bọn họ, sẽ không khó lý giải về hành vi hoang đường với huynh đệ ruột. Long Khánh không có may mắn được gọi cha và ông, có cha cũng như không có cha, có mẹ cũng như không có mẹ, có huynh đệ cũng như không có huynh đệ. Hắn không chỉ không được hưởng thụ tình thương của cha, còn bị đoạt lấy người mẹ yêu của hắn, giữa huynh đệ cũng không có thân tình, cho nên Long Khánh với khát vọng tình cảm, cùng với cảm giác không an toàn ở sâu trong nội tâm giống với cô nhi vậy. Bình thường cô nhi hướng về hai cái cực đoan, hoặc là trở nên cực kỳ kiên cường, theo đuổi thành công, để vượt qua cảm giác không an toàn trong lòng; hoặc là bị cảm giác không an toàn cầm tù, trở nên nhu nhược không có ý chí tiến lên.

Khi Cao Củng đi đến bên người Long Khánh, lúc ấy vẫn là Chu Tái Li của Dụ vương, tính cách đã hoàn toàn thành hình. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù là Cao túc khanh cũng chỉ có thể làm cho hắn cảm thấy ấm áp, nhưng muốn thay đổi tính cách của hắn là không có khả năng.

Sau khi hiểu biết tính cách hình thành của hoàng đế, lại nhìn kỹ hắn sẽ hiểu được đằng sau việc hắn sa vào hưởng lạc, thật ra là để trốn tránh trách nhiệm...... Thứ nhất là không có động lực thực hiện nghĩa vụ làm hoàng đế, hai là không có lòng tin với bản thân mình, không dám gánh vác trách nhiệm thống trị quốc gia. Nhưng đồng thời với việc buông tay không quản quốc sự, cảm giác không an toàn giấu ở đáy lòng cũng bắt đầu bành trướng.

Nhất là sau khi Cao Củng bị đuổi đi, sự thống khổ này, càng tăng thêm cảm giác không an toàn cho Long Khánh. Lại nói thêm đám quan lại ỷ vào Từ Giai che chở, thông qua việc Cao Củng bị đuổi đi, nhận định hắn hoàn toàn không giống với tiên đế, chỉ là mặt hàng yếu đuối đáng khinh.

Trong những tranh luận này, có một phần can gián hợp lý, như là ước thúc việc hoạn quan chuyên quyền; nhưng mà quá đáng hơn, là can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của hoàng đế. Tỷ như, cấm hắn nhớ đến chuyện xưa, cấm hắn đi ra khỏi kinh giải sầu du ngoạn, cấm đi thái sơn bái tế vân vân, hận không thể đưa hoàng đế vào tình thế kìm kẹp. Thậm chí, ngay cả việc tư cung đình cũng phải bàn luận ở đại đình, làm cho hoàng đế mất mặt.

Mà Từ Giai thiên vị với ngôn quan, cho nên họ cũng dần dần mất đi nguyên tắc, ông ta thậm chí không ngại đối kháng với hoàng đế, để bảo vệ ích lợi của ngôn quan. Tháng bảy năm nay, hoàng đế xuống chỉ nội các, tiến hành kiểm tra với khoa đạo. Quan viên chính trực vô tư sẽ không sợ hãi bị kiểm tra, đây vốn không phải yêu cầu quá đáng, nhưng Từ Giai vì bảo vệ ngôn quan mà can gián hoàng đế.

Những việc bới vết tìm lông này, thậm chí cố tình hóa việc nhỏ thành việc lớn, dần dần làm hao mòn sự kiên nhẫn của hoàng đế, làm cho hắn sợ hãi vô cùng, tăng cảm giác không an toàn trong lòng. Nói như vậy là có căn cứ...... Tháng chín, vì việc nội quan mở hoàng điếm, khoa đạo lại nghị luận ầm ĩ, Từ Giai trước sau như một tỏ vẻ ủng hộ thay cho nội các. Khoa đạo ngôn luận đã tới mức quá khích, hoàng đế không chấp nhận nổi, phát thủ dụ oán giận nội các, trong lời nói hết sức oan khuất: một chút sự việc như vậy, ngôn quan cũng nói ta không phải, nội các các ngươi cũng nói ta không phải, các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

Từ Giai lại bởi vậy càng đánh giá là hoàng đế yếu đuối, càng làm tệ hại hơn, sinh sự từ những việc không đâu, hoàn toàn công kích hoàng đế, muốn dồn vào đường cùng.

Nhiều lần mượn đề tài phát huy công kích, hoàng đế thật ra đã nhẫn nại cực điểm, nhưng mà tới lúc hắn không nhịn được nữa cũng sẽ không nhịn nữa. Làm một vị hoàng đế biết quốc sự làm trọng, hắn sẽ không bởi vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến sự vận hành của quốc gia. Hắn thậm chí có thể suy nghĩ vì đại cục, mà thà rằng làm oan khuất chính mình. Từ việc không giữ lại Cao Củng, đến việc lần lượt nén giận, trong đó cố nhiên có nguyên nhân là do tính cách nhu nhược mà thuận theo, nhưng nếu không phải là một quân chủ trưởng thành, sao có thể có lý trí và phong độ như thế?

Muốn cho một hoàng đế thiếu quả quyết, thiếu tính đàn ông như vậy hạ quyết tâm khống chế quyền thần của triều đình, thật sự là việc nhìn tưởng đơn giản nhưng khó như lên trời, nhưng hắn là cơ hội thắng duy nhất của Thẩm Mặc, nếu hắn trước sau vẫn không dám nói từ ‘không’, thì Thẩm Mặc cũng chỉ có thể thu thập hành lý về nhà.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Mặc luôn làm hai việc, thứ nhất là thúc giục hoàng đế hạ quyết tâm lật đổ họ Từ, một việc khác là, giữ gìn thanh danh của mình, không rơi vào kết cục khi sư diệt tổ, vạn người phỉ nhổ. Hai việc này lại là một việc, đó là không ngừng yêu ma hóa Từ sư phụ.

Về phần làm thế nào làm được, thật ra Vương Dần đã sớm dạy cho Thẩm Mặc, cho nên Thẩm Mặc từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn, biểu thị là kẻ yếu, nguyên tắc không tranh là không tranh, kế hoạch đặt ra từng cái hoàn thành từng cái, từng bước đều thuận lợi, dẫn Từ Giai từng bước vào tròng, cho đến nay, đã không thể bứt ra.

Bây giờ tất cả đã sẵn sàng ở hậu trường, chờ ngày đó đến, vở tuồng đã sắp bắt đầu!

Nhưng mà trước khi mở màn, y không thể không đối mặt với lửa giận của một người, nếu không thể trấn an được vị nhân huynh này, khẳng định sẽ bị hắn phá hỏng, vở diễn này cũng sẽ không cần diễn nữa.

Chính là sau khi nghe nói y cố ý biến vụ án lớn Hồ Tông Hiến thành chuyện nhỏ, Hải Thụy Hải Cương Phong đã tới để nói phải trái với y...

Thẩm Mặc vốn là một đêm không chợp mắt, vốn dĩ tính ăn xong điểm tâm liền chớp mắt trong chốc lát, nhưng mà y đã vài tháng không trở về văn phòng, công văn đợi y ký tên đã sớm chồng chất như núi, trong đó những cái lửa cháy đến nơi, vừa nhanh lại gấp cũng không phải ít.

Khởi động tinh thần bận rộn nửa ngày, ngay cả cơm trưa cũng ăn luôn trong phòng, Thẩm Mặc rốt cục chống đỡ không nổi, đuổi ma quỷ đang vây quanh mình đòi mạng, ngủ trước một giấc rồi nói sau.

Ai ngờ sau khi nằm xuống, đầu óc còn chuyển động không ngừng giống như đèn kéo quân, loại cảm giác cực kỳ mệt mỏi rồi lại khó ngủ thật sự không phải dễ chịu. Thẩm Mặc lăn qua lộn lại hồi lâu, mới dần dần mơ màng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, y nghe thấy bên ngoài có tiếng người cãi nhau, liền chùm chăn kín đầu, ngăn cản tạp âm, để tiếp tục ngủ.

Ngủ thì ngủ, nhưng đang là thời gian làm việc, sau hai tiếng, y liền tỉnh lại, kéo chăn chùm đầu xuống, liền nhìn thấy hai quan viên mặc phi bào, ngồi ở ghế đối diện... Thẩm Mặc lúc ấy thật sửng sốt.

Nhìn thấy y đã tỉnh, hai tên quan viên đứng lên, cùng nhau thi lễ nói:

- Tham kiến Trung Đường...

Trong đó một tên quan tam phẩm, còn vẻ mặt hối lỗi nói:

- Thật sự rất đường đột, Trung Đường thứ tội.

Còn tên quan tứ phẩm, mặt không chút thay đổi đứng ở đó, không có vẻ áy náy.

Cái gọi là “ Trung Đường" chính là ý tứ ngồi ở giữa đại đường, là từ kính xưng của Tể tướng có từ thời Đường. Tới triều đại này, tự nhiên lại được sử dụng cho đại học sĩ, nhưng cũng không phải là gọi linh tinh, bình thường chỉ có khi đại học sĩ đốc sát bộ vụ nào đó, quan viên của bộ vụ này, mới có thể xưng hô như vậy, còn lại các bộ khác, vẫn gọi là "Các lão hoặc là mỗ tướng.”

Thẩm Mặc là đại học sĩ phân công quản lý quân sự và hình sự, hai vị chánh phó đường quan của Đại Lý tự này, xưng y là Trung Đường, cũng không có gì sai.

Tên thư lại giờ phút này đã ở trong phòng, quỳ trên mặt đất nói:

- Các lão thứ tội, hai người này xông thẳng vào, tiểu nhân không ngăn được......

Thẩm Mặc rạng sáng vào cung yết kiến, sau đó đến nội các, cho nên cũng không mang theo người nhà, mà là để thư lại của nội các phục vụ.

- Người này ngươi có thể ngăn được sao?

Thẩm Mặc nhìn Hải Cương Phong biệt lai vô dạng, vén chăn ngồi dậy nói:

- Vì sao không bẩm báo?

- Ngài nói trời sập xuống cũng không được quấy rầy...

Tên thư lại nhỏ giọng nói:

- Hơn nữa tiểu nhân nghe nói ngài đã lâu mới ngủ.

- Lần này cho qua, lần sau nhớ phải bẩm báo.

Thẩm Mặc trong lòng nghĩ ngủ một giấc quan trọng, hay là hình tượng của ta quan trọng? Chỉ là không thể nói với tên thư lại kia, chỉ có thể làm bộ như rộng lượng nói:

- Đi ra ngoài đi.

Đợi thư lại lui ra ngoài, Thẩm Mặc cũng đứng dậy, đeo hài vào nói:

- Hoàn cảnh đơn sơ, để cho các ngươi chê cười rồi.

Gian phòng của y ngủ, là hai gian trong ngoài. Thẩm Mặc tặng phòng trong cho người lớn tuổi chính là Trần Dĩ Cần ở, mình ở gian ngoài, vừa vào cửa đã nhìn thấy giường... Vốn dĩ cũng không ngại, dù sao hắn tiếp khách làm việc đều ở chính sảnh, nơi này là chỗ ngủ. Chỉ là không ngờ, Hải Thụy có thể xông vào, lúc này mới thấy hơi nhếch nhác.

Dương Dự Thụ và Hải Thụy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phòng của đại học sĩ, cảm thấy bất ngờ với vẻ đơn sơ này, vốn dĩ cảm nhận thấy nội các đại học sĩ cao cao tại thượng như vậy, nơi làm việc lại tiết kiệm dè sẻn như thế, khiến cho oán hận trong lòng bọn hắn hơi giảm, lui ra bên ngoài chờ Thẩm Mặc rửa mặt chải đầu xong.

Thẩm Các lão khôi phục lại thể diện, khoác áo da hắc điêu đi ra, giơ tay mời khách nói:

- Mời ra phòng khách ngồi.

Nội các có vô số gian tịnh thất trang hoàng thanh lịch, dùng để các đại học sĩ gặp gỡ quan viên các bộ, Thẩm Mặc liền mang hai người đi tới một gian giữa lớn nhất. Sau khi mời hai người ngồi xuống, thư lại dâng trà, Thẩm Mặc liền để hắn lui ra ngoài, đóng cửa lại.

- Nhị vị dắt tay nhau mà đến, không biết có việc gì sao?

Thẩm Mặc bưng chén trà lên, uống một ngụm hỏi.

- Xin hỏi Trung Đường, khi nào tiếp tục thẩm vấn?

Hải Thụy đã sớm phải chờ đợi hết tính nhẫn nại, vừa mở miệng liền hỏi luôn.

- Gấp cái gì? Ngày hôm qua mới vừa thẩm xong Mạnh Hướng và Đằng Tường.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Dù sao cũng phải cho ta một chút thời gian, cho ngươi trêu người qua đường đi.

Nghe y có ý kéo dài, Dương Dự Thụ cũng lo lắng nói:

- Xin hỏi Trung Đường, khẩu cung chúng ta trình lên hôm qua, Hoàng Thượng đã xem chưa?

- Xem rồi.

Thẩm Mặc gật đầu nói.

- Vậy Hoàng Thượng...... có ý kiến gì?

Cái này ngay cả Hải Thụy cũng nín thở chờ y trả lời.

- Hoàng Thượng đánh giá rất cao đối với thành tích của các ngươi.

Thẩm Mặc đầu tiên là trả lời, sau đó dùng một loại ngữ khí bình thản, nói cho hai người:

- Hai người các ngươi không tị quyền quý, thành thực ban sai, rất có công lao và thành tích. Sau khi trở về, mau chóng trình báo kết quả vụ án này cho triều đình, nội các sẽ luận công ban thưởng.

- Vụ án mới thẩm bên ngoài.

Mặt Hải Thụy lúc ấy kéo dài xuống. Dương Dự Thụ nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, ý bảo hắn không cần xúc động, Hải Thụy lại không chút biến sắc nói:

- Công lao và thành tích ở đâu tới, dựa vào cái gì ban thưởng?


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch