WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1457: Tiễn Năm Cũ (2)

Chương 1457: Tiễn Năm Cũ (2)




Dịch: changshan

Văn Uyên các, trị phòng thủ phụ.

Trương Cư Chính đang báo cáo kết quả điều tra cho Từ Giai, từ khi bị giam lỏng tới nay, chỉ có Trâu Ứng Long bảy ngày trước tới nhà Vương Đình Tương, tuy lấy cớ việc công. Nhưng loại chuyện này tùy tiện phái một ngự sử là được, cần gì tới phó đô ngự sử?

- Ngươi nói xem, có phải hắn nói gì làm Vương Đình Tương phán đoán sai lầm nên tự sảt?

Đứng là Từ Giai có khác, tức thì đoán ngay ra được.

- Tám phần là thế, nhưng lời nói gió bay, hỏi hắn cũng chỉ nói, đi lấy ấn, sau đó hỏi thăm bệnh, không có gì khác.

Trương Cư Chính lạnh lùng nói:

- Vậy cần gì phải đuổi lui người khác, nói không chừng hắn đã quy thuận kẻ nào đó rồi.

- Bỏ đi...

Từ Giai lúc này tâm trạng đâu là thanh lý môn hộ nữa:

- Ngày mai lục khoa tới nội các, lão phu sẽ tham gia, ngươi bảo bọn chúng tới hết.

- Vâng.

- Mai là 30 rồi.

Tử Giai ngửa mặt dựa vào ghế, mỏi mệt nói:

- Chỉ cần qua được ngày cuối cùng mọi việc sẽ tốt lên.

Trương Cư Chính nghĩ, chỉ mong được thế.

Trương Cư Chính đi rồi, Từ Giai nghỉ một lúc, lấy tấu chương trong ngăn kéo ra, châm chước từ ngữ viết tiếp..

Chỉ thấy tiêu đề là " khất hài cốt thư"

*

xin đem xương về quê, ý nói xin nghỉ.

~~~~~~o0o~~~~~~

Mỗi năm tới ngày 30, người lục khoa đều rảnh rỗi chẳng có gì để làm, cho nên các cấp sự trung cũng nở nụ cười hiếm hoi, thoải mái tán gẫu, thậm chí đánh mã điếu. Nhiều năm qua năm nào cũng thế, đã thành thông lệ.

Nhưng giao thừa năm nay tỏ ra hết sức khác biệt.

Các cấp sự trung lục khoa, ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, ai nấy mặt mày nghiêm túc, chẳng hề phù hợp với không khí năm mới. Không ai nói gì, trong sảnh chỉ có tiếng đồng hồ tíc tắc.

Tới 8 giờ 15, lại khoa đô cấp sự trung Tân Tự Tu mới đội mũ ấm lên nói:

- Xuất phát thôi.

Năm khao trưởng khác cùng mười mấy khoa viên nối nhau theo hắn rời đại sảnh, tới tham gia hội ấp của nội các.

Theo thông lệ, mỗi tháng mùng một và mười lăm hàng tháng các cấp sự trung phải tới gặp mặt vái lạy (tác ấp) với phụ thần, nên gọi là hội ấp.

Nhưng hội ấp hôm nay vào ngày 30 là lần đầu, mà thứ phụ Lý Xuân Phương bị cảm, Trần Dĩ Cần xin về quê ăn tết, chỉ có Từ Giai và Trương Cư Chính.

Thế nên mọi người nói lén với nhau, đây không phải hộp ấp, mà là hội động viên, hội tuyên thệ...

Vừa tụ tập lại với nhau, liền xôn xao chủ để mấy ngày qua vẫn thường thảo luận:

- Lần này triều chính hung hiểm, nhìn tựa như dân ý, thực chất có kẻ giật dây đằng sau, muốn ép Từ các lão về quê đây...

- Đúng thế, có kẻ lấy cái chết Hồ Tôn Hiến làm rùm beng lên, muốn đón họ Cao về.

- Dư nghiệt Cao đảng chưa chịu yên, muốn báo thù Từ các lão, báo thủ lục khoa chúng ta.

Đám cấp sự chúng mặt lộ vẻ bi tráng, giọng nhỏ nhưng kích động:

- Chuyện này sợ còn ầm ĩ hơn đầu năm, Từ các lão không thể lơ là.

- Từ các lão luôn bảo vệ chúng ta, trong ngoài triều cũng luôn coi chúng ta là người của Từ các lão. Nếu họ Cao về thì chúng ta thảm mất.

- Đô sát viện hỏng rồi, chúng ta không phản kích thì ai bảo vệ Từ các lão?

Tất cả đều lọt vào mắt Trương Cư Chính đứng sau bình phong:" Quả nhiên bọn chúng bị tin đồn do mình tung ra làm hết sức bất an, nhưng chưa mất đấu chí." Rồi gật đầu lùi ra ngoài.

Hắn tới trị phòng thủ phụ, khẽ gõ cửa:

- Sư tướng, người đến đủ rồi.

Từ Giai không đáp ngay, viết xong tấu từ chức kia mới đặt bút xuống, thổi khô mực, cất vào ngăn kéo, khóa lại rồi trầm giọng nói:

- Ta tới đây.

- Thủ phụ giá đáo.

Ti trị lang ở cửa hô truyền.

Đám ngôn quan ngưng bặt, đứng dậy hướng về phía cửa hành lễ.

Từ Gai đi vào phất tay bảo mọi người ngồi xuống, đám ngôn quan len lén nhìn Từ Giai, thấy Từ các lão thường ngày tươi cười thân thiện, lúc này mặt nghiêm nghị nặng nề... Điều này càng chứng thực suy đoán của bọn chúng.

Trương Cư Chính ngồi xuống bên Từ Giai, mở màn:

- Vừa rồi ở hành lang ta nghe thấy ầm ĩ lắm mà, sao giờ im lặng hết thế?

Tân Tự Tu cung kính nói:

- Đám hạ quan vừa rồi nghị luận thời cuộc.

Từ Giai vuốt râu nói:

- Để ta nghe cao kiến Tân khoa trưởng nào.

- Thủ phụ không cần cố tỏ ra nhẹ nhõm.

Tân Tự Tu kỳ thực là kẻ được ủy thác trước, khảng khái nói:

- Hiệu giờ triều đình phong ba hiểm ác, dụng tâm càng hiểm ác, cố ý bêu xấu thanh danh của ngài. Đám học sinh hận không thể đuổi tận giết sạch kẻ ngầm làm loạn kia, giải nỗi lo cho sư tướng.

Hắn là tiến sĩ khoa Bính Thìn, có thể dùng cách xưng hô này.

Từ Giai hơi khó chịu, lời này tuy phải nói, nhưng không thể nói quá thẳng, nếu không hiệu quả rất kém.

Có điều ông ta quá lo, tin đồn Trương Cư Chính tung ra có hiệu quả rất tốt, vừa nghe Cao Củng đứng sau giở trò, đám ngôn quan chẳng cần động viên, dù liều mạng chúng không để Cao Củng về.

- Đúng thế, cấp sự trung nhận hoàng ân, nắm thiên hiến. Gặp triều chính bại hoại, kẻ gian kết đảng làm loạn, phải vỗ bàn đứng dậy, can đảm trực gián, đây không chỉ là trách nhiệm, còn là đạo nghĩa, nếu không làm người thiên hạ chê cười.

Cấp sự trung Vương Nhạc lớn tiếng nói, không ít ngôn quan nhao nhao ủng hộ.

Thấy thế Từ Giai rất được an ủi, đưa hai tay bảo đám ngôn quan yên tĩnh, nói đầy tỉnh cảm:

- Chư vị vì công nghĩa, bất chấp bản thân, lão phu rất cảm động... Hai trăm năm qua không biết bao nhiêu cấp sự trung vì bảo vệ triều cương pháp độ mà rơi đầu, bãi quan, đình trượng. Nói một cách không hề khoa trương rằng, các vị là xương sống của triều đình, là lương tâm của Đại Minh.

Được Từ Giai thổi phòng, đám cấp sự trung càng kích động quên lý trí, lúc này bảo bọn chúng đi chết, chúng cũng không do dự.

- Thủ phụ nói rất đúng, nếu như không có các vị, chỉ e hiện nay Nghiêm đảng còn đang hoành hành hại dân hại nước.

Trương Cư Chính tiếp lời:

- Hiện giờ trong ngoài triều sóng cả cuộn trào, nhìn tựa như lòng dân, thực tế có kẻ mang mưu đồ khác đang xúi bẩy đâm chọc, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Giọng trở nên phẫn nộ:

- Đây là dòng nghịch lưu, mưu đồ đánh đổ nội các, ép thủ phủ xuống đời. Chư vị là cột trụ của Đại Minh, nội các cần các vị, triều đình cần các vị, thủ phụ cần các vị....

Đám ngôn quan nhiệt huyết sục sôi, đứng bật hết dậy:

- Khổng bảo thành nhân, Mạnh bảo thủ nghĩa, chúng hạ quan nghe thủ phụ sai bảo.

- Tốt, tốt.

Từ Giai cũng bị cảm nhiễm, tâm tình rõ ràng trở nên phấn khích:

- Hôm nay mời chư vị tới đây, chính là vì chuyện này. Kỳ thực trước đó, lão phu thấy tính thế khó lường, muốn đợi quan sát vài ngày hẵng tính. Giờ xem ra nếu không ra tay thì đại sự hỏng mất, chư vị vì ổn định triều chính, lại phải làm phiền tới các vị rồi.

- Chúng tôi lập tức đàn hặc Cao lão tặc, không cho lão ta thực hiện được mưu đồ.

Đám cấp sự trung nhao nhao nói.

- Chư vị hiểu lầm rồi, đàn hặc phải có chứng cứ xác thực.

Trương Cư Chính mặt lạnh như tiền nói:

- Cao Túc Khanh là một kẻ thôn phu, cách kinh thành ngàn dặm, không có chứng cứ, tùy tiện đàn hoặc không thể làm hoàng thượng, triều đình tin được.

- Vậy chúng tôi phải làm sao, thế nào cũng phải có mục tiêu chứ.

- Hiện giờ ta ngoài sáng, địch trong tối. Binh pháp nói, trước tiên phải đứng ở thế bất bại rồi mới tính cách giành thắng lợi.

Trương Cư Chính trầm giọng nói:

- Tạm thời chúng ta không công kích ai mà hô hào kết thúc hỗn loạn ổn định triều cục.

- Kết thúc hỗn loạn ổn định triều cục?

- Đúng, đối phương muốn đục nước béo cò, chúng ta phải làm nước trong trở lại, khiến chúng không chỗ trốn tránh, thành mục tiêu cho mọi người công kích.

Thì ra không phải là đàn hặc, đám ngôn quan thất vọng, lập tức lại thở phào, dù sao không phải liều mạng, dâng mấy bản tấu đường hoàng, vừa có thể diện lại an toàn, tội gì không làm.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.