- Loại tấu chương này không dễ viết, phải lấy ra khí thế chính tà không đội trời chung, để thiên hạ biết kẻ nào dám phá hoại cục diện ổn định, kẻ nào dám làm loạn thành kẻ địch chung cho mọi người.
- Quyết không để kẻ gian tà phá hoại cục diện tốt đẹp.
Tân Tự Tu đứng dậy hô khẩu hiệu:
- Tấu mừng năm mới còn chưa đưa lên, chúng tôi về viết lại ngay.
- Không cần vội.
Từ Giai cuối cùng cũng mỉm cười:
- Hôm nay là 30 rồi, chúng ta không gây thêm phiền phức cho hoàng thượng nữa.
- Trí quân Nghiêu Thuấn không thể trì hoãn.
Đám cấp sự trung kích động nói:
- Huống hồ đây không phải là phiền phức.
*
làm cho vua giỏi như vua Nghiêu vua Thuấn.
- Vẫn nên chú ý tới ngữ khí.
Từ Giai dặn:
- Năm mới là lúc cát tường, lời quá lửa gác lại năm sau hãy nói.
- Vâng.
Đám cấp sự trung đồng thanh, về nha môn sửa bản tấu.
Đợi tất cả đi hết, Trương Cư Chính nói:
- Sư tướng, ngoại trừ đáp cấp sự trung này, học sinh còn liên lạc với mấy chục quan viên các cấp, những người này cùng dâng tấu, ắt trấn áp được bọn chúng.
- Mong là như thế.
Từ Giai gật đầu:
- Cái chết của Vương Đình Tương dù không ai muốn, nhưng ít nhất giải vây cho chúng ta.
Từ Giai nhận được tin từ phía Trần công công, hoàng đế đã mệt mỏi ghét bỏ chuyện lằng nhằng này, mong mọi thứ mau chóng kết thúc.
Từ Giai tiếp tục:
- Sau loạn tới yên, đó là điều mọi người khao khát, lúc này bách quan dâng thư yêu cầu ổn định, hẳn hoàng thượng sẽ tán thành... Qua năm mới, ta sẽ xin từ chức..
- Sư tướng.
Trương Cư Chính cả kinh.
- Đừng lo.
Từ Giai xua tay:
- Lão phu chỉ muốn tăng thêm chút áp lực cho hoàng thượng thôi. Như vậy gần như sẽ qua được cửa ải này rồi.
- Trần Hoành có đáng tin không?
Trương Cư Chính lập tức ý thức được, Từ Giai muốn lấy lui làm tiền, lão thái giám đó là nhân vật quan trọng.
Từ Giai không chắc lắm:
- Ta thử gặp ông ta hai lần, kết quả không tệ. Yên tâm dù ông ta không nói giúp, hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý đâu.
- Không nên đùa với lửa là hơn.
Trương Cư Chính như thành con người khác, trở nên vô cùng cẩn thận.
Từ Giai tưởng hắn sợ, không để ý lắm.
Mỗi năm tới Nguyên Đán, kinh quan đều dâng tấu chúc tết hoàng đế, năm nay cũng không ngoại lệ.
Có điều năm nay tới tận khi trời tối, người nội các mới đẩy xe, đem hơn ngàn bản tấu tới chỗ ti lễ giám.
Người ti lễ giám tất nhiên bực mình:
- Sao muộn thế, sắp nổi pháo tới nơi ròi.
- Họ đưa tới muộn, đành chịu thôi.
Ti trị lang rất bực bội, tất cả bản tấu phải xem, xem tới buồn nôn, đưa tới được là kỳ tích rồi.
Năm mới, thái giám không muốn sinh sự, làu bàu vài câu rồi đẩy xe vào.
Bình bút thái giám Thạch công công cũng đợi tới sốt ruột, giục:
- Mau mau đưa tới cho hoàng thượng.
Đám tiểu thái giám vội bọc bản tấu vào vải vàng, không ai chú ý thấy Thạch công công lén nhét một bản tấu vào trong đó.
~~~~~o0o~~~~~~
Đêm 30, trong cung rất tĩnh lặng, chẳng phải hoàng đế không thích náo nhiệt, ngược lại, thường ngày hắn thích đốt pháo nhất.
Hiện giờ nghe thấy bên ngoài tiếng pháo đì đùng, hắn ngứa ngáy lắm rồi, nhưng hắn đang kỳ chịu tang, không dám vượt quá giới hạn, sợ đám ngôn quan làm phiền đành cố nhẫn nhịn.
Lúc này trong đại sảnh cung Càn Thanh đang bày đại yến, cả nhà hoàng đế tới đây tụ tập, nhưng không thể đợi xuông được, nên các phi tần cùng hoàng hậu tới tây noãn các uống trà tán gẫu.
Long Khánh đế mặc dù thích nữ nhân, nhưng chẳng phải là bạn của phụ nữ, chịu không nổi nữ nhân tụ lại om sòm, liền dẫn thái tử Chu Dực Quân tạm lánh tới đông noãn các.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn vì nữ nhân, tuy Long Khánh chẳng phải là hoàng đế xứng chứng, nhưng hi vọng con mình tương lai thành hoàng đế tốt, cho nên rất coi trọng giáo dục con cái. Tận dụng chút thời gian trước bữa ăn, để thái tử cảm thụ chút không khí ngự thư phòng.
Chỉ là thư phòng tuy sách chất đầy kệ, có điều nhìn qua có vẻ rất ít đụng vào, Long Khánh xấu hổ với ánh mắt sùng bái của con.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Trần Hoành:
- Chủ nhân, biểu năm mới của quần thần đã tới.
Long Khánh cảm thấy đây là cơ hội thể hiện sự chăm chỉ của mình, dựng lên hình tượng cao lớn trong lòng thái tử, cố ý dùng giọng trầm hùng:
- Mang vào đây.
Hai tên thái giám dùng gậy vén rèm lên, rồi Trần Hoành đích thân ôm một bọc tấu chương vào, đằng sau còn có chín tên thái giám, tên nào tên nấy cũng ôm đống tấu chương như tòa núi nhỏ.
Trần Hoành chỉ huy đám thái giám xếp bản tấu màu đỏ chỉnh tề trên bàn, đợi tiểu thái giám lui hết, Trần Hoành lấy ra một bản tầu màu lam trình lên:
- Không ngờ có tên gia hỏa sơ xuất như thế, dám dùng phong bì màu lam, xem ra là ngứa da rồi.
- Bỏ đi, năm mới ai cũng vội vàng, khó tránh khỏi có người sơ ý.
Long Khánh muốn thể hiện lòng khoan dung nhân hậu của đế vương, cười nói:
- Bỏ qua bên, trẫm xem cái khác là được, đọc vài bản đi.
- Vâng.
Trần Hoành bỏ bản tấu đó qua một bên, thuận tay cầm bản tấu lên đọc:
- Vi thần hình khoa tả cấp sự trung Điền Quân chúc hoàng thượng năm mới...
Long Khánh vừa nghe loại văn chương kiểu này đã muốn ngủ gật, nhưng vì làm mẫu cho con, nên cố chịu nghe tiếp, ai ngờ nghe một nửa thì biến sắc, đây đâu phải là chúc mừng năm mới?
Từ mờ đầu có vài câu chúc mừng tiếp đó là, hoàng thượng đăng cơ hơn một năm dưới sự lãnh đạo anh minh của ngài và vất vả sớm hôm của Từ các lão, mới có cục diện tốt đẹp ngày nay. Nhưng hiện giờ có kẻ chỉ mong thiên hạ rối loạn, để đục nước béo cò. Mong hoàng thượng quý trọng cục diện trước mắt, không nghe những kẻ kia mê hoặc, phải tín nhiệm đại thần hiện tại, cùng bảo vệ an ninh triều đường. Cuối cùng còn chửi mắng "phần tử âm mưu", quyết không đội trời chúng...
"Cái quái quỷ gì thế?" Long Khánh miễn cưỡng nghe xong một bản, vừa đổi tâm tình nghe bản mới, ai ngờ giọng điệu y hệt, làm Long Khánh tức tím mặt.
- Đổi.
Chưa nghe xong Long Khánh đã quát.
Trần Hoành vội cẩm bản khác lên, vẫn như thế, không chỉ luận điệu giống nhau, mà ba người này đều tới cục một nơi, lục khoa... Vì lục khoa tới muộn nhất nên tấu để trên cùng.
- Đổi sang nha môn khác.
Mặt Long Khánh âm trầm như trời sắp mưa, cùng lúc ba bản tấu luận điệu như nhau, đầu óc hắn có chậm chạp hơn nữa cũng đã nghĩ ra. Đây chẳng phải gây áp lực với mình, bảo mình khách khí với Từ các lão một chút, đừng tin tưởng người khác sao?
Lời này chẳng hề quá đáng, nếu bình thường Long Khánh chỉ cười xòa cho qua, nói không chừng còn suy nghĩ kỹ. Nhưng giờ hắn đang đầy một bụng lửa giận... Đây là chúc năm mới vui vẻ hả?! Các ngươi có ý gì? Cố ý không cho ta ăn mừng năm mới yên lành.
Nên mới nói, thái giám hại người đáng sợ nhất? Vì Trần Hoành, Phùng Bảo lừa cho, làm Từ Giai đưa ra phán đoán sai lầm, khéo quá hóa vụng.
Trần Hoành lại đọc một bản của hộ bộ, không có gì khác biệt.
Long Khánh mặt đen hẳn lại, không bày ra vẻ thánh quân nữa, phất tay nói:
- Đừng đọc nữa.
Rồi bế thái tử lên:
- Đi ăn cơm, nếu không bị tức tới no mất.
Đi tới cửa hắn quay đầu lại:
- Xem hết tất cả cho ta, xem xem có phải đều giống nhau hay không.
Bị chuyện này phá đám, bữa cơm tất niên của Long Khánh chẳng ngon lành gì, mấy ngày năm mới quyết định bỏ luôn mấy chuyện chán ngán đó, chuyên tâm cùng nhi tử, phi tần chơi đùa, nói chung là chơi thống khoái nửa tháng.
Kỳ thực trong thời gian này còn rất nhiều hoạt động như, quần thần tới chúc tết hoàng đế, hoàng đế phát phong bao cho quần thần, bái tế thiên địa, thái miếu...v..v..v.. Nhưng gặp phải hoàng đế siêu lười như Long Khánh, hô hô hô, năm ngoái hắn mới đăng cơ, các đại thần còn dụ dỗ được, chứ năm nay cánh hắn cứng rồi, tâm lý nổi loạn cũng mạnh lên, không nghe Từ Giai làm nhảm, đóng cửa lại tự ăn tết...
Tới ngay cả mùng một quần thần khấu đầu ở ngoài Hoàng Cực môn mừng năm mới hoàn toàn không thấy bóng dáng hoàng đế đâu, càng chẳng nói tới ban thưởng... Làm những bậc thanh lưu háo hức đợi phong bao rất thất lạc, thầm hạ quyết tâm, qua năm mới nhất định dâng tấu, chửi tên keo kiệt.. À không hoàng đế hoang đường này.