Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1488: Bằng Hữu (2)

Chương 1488: Bằng Hữu (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái ba tháng đã qua, mùa xuân ngắn ngủi của Bắc Kinh đã thành mà hè nóng nực.

Thẩm Mặc ngồi trong trị phòng, cầm bút viết thư, chiếc bút này cực có lai lịch là bộ văn phong tứ bảo lần đầu tiên y bái kiến Nghiêm Tung được tặng.

Đúng, Thẩm Mặc đang dùng bút Nghiêm Thế Phiên tặng viết thư cho Từ Giai.

Bất kể trong lòng có nghĩ gì, trong thư Thẩm Mặc dùng ngôn ngữ khiêm nhường nhất biểu đạt cảm kích với Từ Giai, đồng thời dùng giấy trắng mực đen viết ra thỉnh cầu của Từ Giai, biểu thị mình nhất định sẽ làm được.

Viết xong chữ cuối cùng, Thẩm Mặc cười khổ, nếu như có thể, y thực sự không muốn viết lá thư hỏi thăm có lệ này, lại phải viết toàn lời sởn gai ốc, thực sự là bất đắc dĩ...

Hậu quả xấu sau khi Từ Giai bị ép rời đi dần thể hiện ra, mặc dù không có một chút sơ hở nào lộ ra, nhưng bị kẻ cố ý dẫn dắt, tin đồn y là kẻ đứng sau lưng đuổi Từ các lão đi để sớm ngày lên thủ phụ vẫn lan ra.

Nhất là sau khi Lý Xuân Phương phát biểu "sẵn sàng thoái vị nhượng hiền", thì loại tin đồn này càng có thị trường, rất nhiều người thì thầm, một khi Lý các lão nhượng hiền, lên bảo tọa thủ phụ chẳng phải Thẩm các lão thì ai?

Theo nguyên tắc kẻ được lợi là kẻ chủ mưu, xem ra trong quá trình Từ Giai rớt đài, Thẩm Mặc mặc khó tránh khỏi đóng một vai chẳng vẻ vang gì.

Đám nanh vuốt Từ đảng thất thế ra sức truyền bá, dù không dám công khai bàn luận, nhưng không ai không biết, làm tình cảnh của Thẩm Mặc không được mỹ diệu như người ta tưởng tượng.

Cách làm này ở trong quan trường gọi là "phản chế", ta biết ngươi muốn đúng tới ta, ta liền tranh thủ trước khi ngươi ra tay, tóm lấy vấn đề của ngươi làm lớn lên, phơi bày ra thiên hạ. Lúc này nếu như ngươi lợi dụng quyền lực trong ta xử trí ta, ắt khiến thiên hạ phẫn nộ, ném chuột sợ vỡ đồ.

Dưới tình huống bình thường đa phần sách lược "phản chế" đều thu được hiệu quả.

Chiêu này tựa hồ có hiệu quả rồi, ít nhất sau ba tháng Thẩm Mặc về nội các không hề có hành vi bài trừ kẻ khác phái, bổ nhiệm thân tín, chỉ vùi đầu vào đống công văn chất như núi.

"Tin rằng lá thư này vừa truyền đi, đám phần tử Từ đảng sẽ dương dương đắc ý, cho rằng nắm được thóp của mình rồi." Thẩm Mặc cười lạnh, y bấm thời gian, lá thư này sẽ tới Tùng Giang vào ngày Từ Giai về quê, khẳng định Từ Giai sẽ "vô tình" tiết lộ ra nội dung bức thư này, để đám người chuẩn bị ném đá xuống giếng thấy... Thẩm các lão vẫn nhận ta là sư phụ.

Nhưng Thẩm Mặc không ngây thơ tới mức chỉ cần lá thư này của mình phơi bày ra thiên hạ, tin đồn sẽ tắt. Cái đám a dua xu nịnh, ký sinh trùng trên quan trường không bao giờ biết điểm dừng, một khi bọn chúng cho rằng mình có điểm yếu, nhất định đuổi đánh tận cùng, không nhuộm đen bôi bẩn mình nhất quyết không thôi.

Đại Minh muốn cải cách thì phải tiêu diệt sạch đám sâu mọt này, trong lòng Thẩm Mặc từ lâu đã phán tử hình bọn chúng rồi.

Thế nhưng dù sao y cũng từng là một phần tử của Từ đảng, thêm vào trước khi đi, Từ Giai còn trịnh trọng phó thác những kẻ này cho mình, cộng với phản chế có hiệu quả.. Làm Thẩm Mặc không thể đích thân ra tay.

Hơn nữa dù y muốn ra tay cũng chẳng phải dễ, vì đám vây cánh của Từ Giai đã tìm được một vị thần bảo hộ -- Triệu Trinh Cát mới nhập các.

Hai tháng trước triều đình tiến hành đình thôi, kết quả hai vị lão thần Triệu Trinh Cát, Cao Nghi đồng loạt nhập các, làm nhân số đại học sĩ tăng lên 6 người.

Hơn nữa hai người này sau khi nhập các vẫn giữ chức vụ trước đó, Cao Nghi không nói, nhưng Triệu Trinh Cát là lão thần "thác cô" của Từ Giai, sức mạnh kinh người.

Triệu lão phu tử thực sự là vương bài của Từ Giai, ông ta tư cách lão thành, khi ông ta trúng tiến sĩ vào hàn lâm, Trương Cư Chính chưa tới 10 tuổi, mẹ Thẩm Mặc còn là cô nương chưa gả... hơn ba mươi năm chìm nổi quan trường, cương trực liêm khiết, uy danh hiển hách.

Triệu Trinh Cát không vì tuổi tác cao lên, không vì sĩ đồ gập ghềnh mà trở nên khéo léo, lại còn trở nên cực đoan, ngoại trừ Từ Giai ra ông ta chẳng nể nang ai... Đương nhiên ông ta hiện nay cũng có cái vốn liếng này.

Kỳ thực ông ta làm quan hơn 30 năm, không phải không hiểu quy tắc ngầm của quan trường, nhưng giờ đã xế bóng, thời gian không đợi nữa. Triệu Trinh Cát hết sức cảm kích Long Khánh và Từ Giai cho ông ta cơ hội phát huy tài năng, cho nên quyết định lấy bản sắc thư sinh ra làm lớn một hồi.

Cho nên từ ngày đầu tiên nhập các, vị lão tiên sinh này đã chẳng coi quy củ thứ bậc ra gì, ngươi là thủ phụ thì sao chứ? Chẳng qua là dựa vào thanh từ giả thần giả quỷ mà thôi. Thứ phụ là cái thá gì, ta trúng tiến sĩ, cha ngươi còn chưa cưới mẹ ngươi. Còn Trần Dĩ Cẩn là đồng hương năm xưa luôn miệng gọi ta là "ca", còn về phần Trương Cư Chính hừ hừ...

Từ khi ông ta nhập các, bốn vị huynh đệ ban đầu không có lấy một ngày thanh thản.

Lão Triệu chẳng biết là tới tuổi mãn kinh hay uống lộn thuốc, lúc nào cũng bất thường, thích sinh sự, cả ngày tới tối bới móc, từ Lý Xuân Phương, Thẩm Mặc tới Trần Dĩ Cẩn, chỉ cần ngứa mắt là ông ta chửi mắng...

Có điều bi thảm nhất là Trương Cư Chính, ngày nào cũng bị ông ta nhìm gườm gườm, áp lực tâm lý cực lớn.

Vì sao? Vì Triệu Trinh Cát cho rằng tên tiểu tử họ Trương này càn rỡ làm bậy, Từ các lão lại bao che vô nguyên tắc, mất đi công bằng, khiến nhân tâm tản mác.. Đem nguyên nhân chủ yếu Tử đảng sa sút trút lên người Trương Cư Chính, lão Triệu nhìn thấy hắn là bực.

Trước kia hai người không gặp nhau, ông ta nhiều lắm chỉ chửi sau lưng vài câu mà thôi. Giờ thì hay rồi, hai ngày sớm chiều gặp nhau, mỗi lần họp, Trương Cư Chính cứ định lên tiếng là lão Triệu phất tay với Tiểu Trương:

- Thứ này đám tiểu bối các ngươi không hiểu được.

Làm Trương Cư Chính không nói nổi một câu, nuốt ấm ức vào lòng.

Trương Cư Chính ban đầu muốn chung sống hài hòa với vị nguyên lão Từ đảng này, nhưng sau mấy lần bị ông ta chặn họng, chỉ cần có Triệu Trinh Cát là hắn không lên tiếng.

Dè đâu không nói cũng thảm, nội các mỗi lần ngồi luận đạo, Triệu Trinh Cát liền phát biểu một tràng đại nghĩ, sau đó mỉm cười hỏi Trương Cư Chính:

- Thế nào? Thâm ảo không? Hạng tiểu bổi chỉ biết viết văn chương sáo rỗng các ngươi, muốn làm đại học sĩ còn sớm lắm.

Trương Cư Chính đúng là ức tới tột cùng rồi... Nói ra hắn là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vì Thẩm Mặc biết trước tương lai, không muốn đấu với hắn, làm cho Trương Cư Chính hiểu lầm tưởng y sợ, sinh ra phán đoán sai tình thế, phát động một cuộc chiến sai lầm, kết quả tất nhiên định sẵn.

Thế nhưng từ trong thất bại, hắn hấp thụ được rất nhiều bài học, thêm vào giáo huấn trước khi rời đi của sư phụ, Trương Cư Chính khôi phục tự tin, quyết định lần nữa xuất chinh, thu lại đất đã mất.

Bước đầu, hắn giúp hoàng đế đuổi Từ Giai. Bước thứ hai, hắn diện thánh xin cho Cao Củng trở lại, đây toàn là hành động hợp lòng hoàng đế, làm Long Khánh vui mừng, quân thần trừ bỏ hiềm khích trước đó, tình cảm càng hơn xưa.

Qua hai bước đó, Trương Cư Chính ổn định địa vị của mình, nhưng không thay đổi được khốn cảnh xếp cuối nội các, tiếng nói ít.

Vì thế hắn phát động đòn thứ ba, chỉ một tháng sau khi Từ Giai về quê, hắn đề xuất với hoàng đế "tỉnh nghị luận, chấn cương kỷ, trọng chiếu lệnh, hạch danh thật, cố bang bổn, sức vũ bị"

Nói chung là muốn hoàng đế tăng cường quyền uy, thống nhất tư tưởng, chỉnh đốn tác phong, tài chính, tăng cường quốc phòng.

Tức là hô hào hoàng đế độc tài.

Ai chả biết đương kim hoàng đế căn bản không hứng thú với việc trị quốc, trước giờ toàn bỏ mặc cho nội các xử lý quốc sự, hắn ngàn vạn lần không độc tài được.

Điều này Trương Cư Chính hiểu rõ.

Vậy tức là nội các độc tài rồi.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch