WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1498: Thần Cản Giết Thần (4)

Chương 1498: Thần Cản Giết Thần (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Phương án chỉnh đốn là tuyển quan tùy vùng, biên cương là vùng xa xôi, nhưng là cánh cửa quốc gia, quản lý tốt hay không, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới an nguy quốc gia.

Vì thế nên chọn người kiêm võ sự, tuổi trẻ tinh tráng, có hào khí. Bỏ đi cái tệ đoan coi biên cương là nơi lưu đầy.

Tiếp đó thưởng phạt phải công minh, lấy hiệu quả quản lý làm tiêu chuẩn, không thể chỉ bằng tư lịch xuất thân. Nếu thành tích nổi bật, quân công trác tuyệt, thăng tiến sớm hơn quan viên nội địa, thậm chí phá cách đề bạt; nếu đùn đẩy trách nhiệm, làm lỡ quân cơ, nhẹ thì giáng cấp nặng thì lấy quân pháp ra trị.

Phương sách trọng thưởng phạt này sẽ khích lệ tướng tá biên quan chăm chỉ chính sự, ra sức chiến đấu; đem so với trước kia công tội không phân, thưởng phạt không rõ, không quan tâm tới binh sĩ vất vả, đương nhiên là một tiến bộ lớn, sẽ thấy hiểu quả tức thì.

Cao Củng uống cạn nước trong bình trà, vừa định nói thì thấy Thẩm Mặc lắc đầu mặt đầy tiếc nuối, không khỏi lo lắng hỏi:

- Sao thế, có gì không ổn à?

Cao Túc Khanh hết sức khâm phục thanh niên trẻ hơn mình tới 24 tuổi này, vì ông ta cảm nhận được đối phương nhìn vấn đề còn toàn diện sâu sắc, nắm phương hướng lớn còn chuẩn hơn mình.

Thẩm Mặc biết phải để Cao Củng kiêng kỵ và khâm phục mình, nếu không ông ta sẽ chẳng thèm quan tâm ý kiến của mình, coi mình như tay sai... Cùng lắm chỉ là tay sai cao cấp.

Thấy Cao Củng khẩn trương nhìn mình, Thẩm Mặc cười:

- Đừng hiểu lầm, đệ chỉ đang cảm thán, nếu lão huynh là thủ phụ thì tốt rồi, chuyện "võ chức tỉ thí" sẽ được thi hành triệt để.

Cú vỗ mông khéo léo quả nhiên làm Cao Củng sướng rơn, cười khà khà:

- Chuyện đó của lão đệ ta ở quê nhà đã nghiên cứu qua rồi, đúng là khả thi. Mặc dù ta không phải thủ phụ, nhưng không có nghĩa là ta không giúp được đệ.

- Ồ, huynh nói ra xem nào?

Thẩm Mặc lên tinh thần.

- Ta chuẩn bị lấy danh nghĩa lại bộ, thi hành "khảo hạch pháp", yêu cầu lục bộ TW tới các cấp địa phương, phải làm xong đúng kỳ hạn nộp lên...

Cao Củng hể hả nói:

- Chỉ cần đem số lượng và chất lượng khảo sinh võ chức vào trong tiêu chuẩn khảo hạch, lo gì bọn họ không tận lực mà làm.

Thẩm Mặc cười phá lên:

- Chỉ là làm như thế chẳng biết có bao nhiêu người chửi sau lưng huynh!

- Chỉ cần có thể cản được cơn sóng dữ, kéo dài quốc độ, ta quan tâm làm gì mấy tiếng chửi.

- Hay.

Bị hào tình của Cao Củng cảm nhiễm, Thẩm Mặc vỗ tay khen:

- Đúng là "bình sinh không biết Cao Tân Trịnh, há dám xưng kẻ hào kiệt?", đúng là thông khoái.

- Quá khen rồi.

Cao Củng cũng cười vui vẻ:

- Ta lại nghe người ta nói, sống không cần phong vạn hộ hầu, nhưng nguyện được biết Thẩm Thiệu Hưng.

- Được rồi, chứng ta đừng thổi phòng nhau nữa.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Ý tưởng này tuy mỹ hảo, nhưng muốn biến thành hiện thực không biết còn bao khó khăn. Cái gì chưa nói chỉ "khảo hạch pháp " này của huynh đã đắc tội với ối người rồi.

- Cải cách vốn là việc đập bát cơm của kẻ khác mà, sao không đắc tội được. Ta chẳng sợ, thiên hạ này chẳng thiếu kẻ đợi được làm quan, kẻ nào không nghe lời thay kẻ đó, tưởng thiếu bọn chúng là không xong sao?

- Không thể quá gấp.

Thẩm Mặc cau mày:

- Nếu không cản trở ngày càng lớn, dù sao chỉ cần làm được việc không phải là khoe khoang sức mạnh của mình.

Đó là lời phê bình uyển chuyển của Thẩm Mặc về chuyện ngày hôm nay.

Trên đời chỉ có Thẩm Mặc nói chuyện với Cao củng như thế mà không bị ông ta khó chịu... Đương nhiên Long Khánh cũng có thể, nhưng hắn tuyệt đối không phê bình sư phụ của mình.

Cao Củng nghe thế im lặng chốc lát, sau đó nói:

- Cái nhìn của ta lại hoàn toàn ngược lại, phải dùng thế sấm sét, thứa lúc bọn chúng chưa kịp phản ứng làm xong việc. Như thế mới nắm được quyền chủ động.

Nói rồi lo lắng nhìn Thẩm Mặc, ông ta biết cải cách muốn thành công không thể thiếu sự ủng hộ của y.

Thẩm Mặc nghe vậy mỉm cười:

- Được, nghe huynh hết.

Thấy y đồng ý thống khoái như thế, Cao Củng yên tâm hẳn.

Hai người tiếp tục thương lượng vài câu, biết Cao Củng đang bận chuyện trong bộ, Thẩm Mặc đứng dậy cáo từ, Cao Củng đưa y ra ngoài, thấy Lục Quang Tổ đang đợi ở hành lang, hỏi nhỏ:

- Nghe nói đệ và hắn quan hệ cũng được.

- Huynh bảo không phân biệt đối xử cơ mà.

Thẩm Mặc không phủ nhận, ở chỗ Cao Củng phủ nhận là giả dối.

- Kha kha, đệ hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn làm rõ, ai có thể dùng được mà thôi.

- Dùng đi, hắn là tài năng hiếm có, ắt có thể giúp được huynh một tay.

- Ừ.

Cao Củng gật đầu, tiễn y rời nha môn.

Cao Củng thay tẩy lại bộ, không hề bất ngờ khơi lên cơn sóng lớn, dư luận chửi ông ta hẹp hòi, độc tài, ngang ngược. Thế nhưng mọi người nhiều lắm cũng chỉ thầm nghiến răng nghiến lợi, cùng lắm chửi lén sau lưng, chẳng ai dám chỉ trích trước mặt, càng không dám dâng thư đàn hặc, ai mà dám vuốt râu hổ?

Cao Củng vốn chuẩn bị sẵn sàng đón đợi một cuộc phản kích lớn, ai ngờ ngoại trừ thi thoảng nghe mấy câu chửi ra thì chẳng ai dám đối đầu với mình, thầm nghĩ:" Khà khà sợ rồi chứ gì?"

Sau khi rửa sạch lại bộ từ trên xuống dưới, Cao Củng đem một nửa vị trí trống đổi thành người của mình, một nửa là tiểu thanh niên Thẩm Mặc cung cấp.

Thấy không ai dám mạo hiểm chọc giận Cao Củng, đám bất mãn còn lại đành cụp đuôi xuống, làm việc cho ông ta.

Ổn định hậu phương lớn xong, Cao Củng không vội đem tấu chương mà ông ta và Thẩm Mặc soạn sẵn tung ra, mà khiêu chiến với bóng dáng bao phủ cả kinh thành kia...

Ông ta biết rõ, phương án của mình và Thẩm Mặc cho dù có tốt đến đâu, đề xuất ra với dám ngoan cố bảo thủ kia cũng chẳng ăn thua gì.

Vì Từ Giai tuy đã đi, nhưng trong triều vẫn còn nền móng của mình, tuyệt đại bộ phận vẫn phụng hành chính sách của Từ Giai.

Uy vọng Từ Giai gây dựng lên 20 năm, sức ảnh hưởng khủng bố của ông ta đủ để kẻ muốn làm trái ý ông ta không thể thi triển được.

Muốn cải cách, trước tiên phải triệt để đuổi bóng dáng lão già này ra khỏi kinh thành.

Đang vất vả tìm kiếm cơ hội thì cơ hội đã dâng ngay tới trước mặt.

Buổi chiều ngày hôm đó, Cao Củng như thường lệ từ nội các về lại bộ, hôm nay trực ban là Lục Quang Tổ, vội đem công văn buổi sáng, đem cho vị tổ tông này thẩm duyệt..

Khác với Dương Bác chuyện lớn không hồ đồ, chuyện nhỏ tùy tiện, thì Cao Củng cực kỳ hà khắc, chuyện lớn, chuyện nhỏ đều yêu cầu làm thật chính xác, không có chút sai sót nào, nếu không bất kể có là thị lang hay lang trung đảm bảo sẽ bị chửi cho thối mặt, làm ngươi hối hận đã bước vào sĩ đồ.

Chỉ trong chưa tới hai tháng, Lục Quang Tổ đã bị chửi ba lần, mặc dù đây là kỷ lục bị chửi ít nhất rồi, nhưng với Lục thị lang mà nói đây tuyệt đối không phải chuyện đáng khoe khoang.

Cho nên sau khi dâng lên số công văn kia, Lục Quang Tổ tuy làm bộ bình tĩnh đứng trước bàn, nhưng chuẩn bị sẵn sàng lấy nước bọt rửa mặt.

Cao Củng xem rất chăm chú, thiêm áp phòng cực kỳ yên tĩnh, mỗi lần Cao bộ đường cau mày là tim hắn lại run lên.

Sợ cái gì cái đó tới, khi Cao Củng xem tới một bản tấu, sắc mặt vốn bình thường liền tối lại, nhưng nhịn không lên tiếng, tiếp tục đọc. Nhưng khi đọc bản tấu tiếp theo cũng thế thì quẳng ngay sang một bên:

- Về sau thỉnh cầu kiểu này không phê chuẩn.

Lục Quang Tổ vội xem phong bì, biết ngay nội dung, thì ra là đám Đường Xu, Vương Tuân quan viên từ triều Gia Tĩnh, dâng tấu xin ấm ân...

Cả hai đều là quan viên được hồi phục nhờ Gia Tĩnh di chiếu, theo thông lệ trước đó, dâng thư lại bộ xin ấm quan. Tấu sớ như vậy từ khi di chiếu ban ra gửi tới không dứt, nhiều quan viên được xá miễn nhưng không trong danh sách được an ủi, giương cao di chiếu, hoạt động khắp nơi, ý đồ quay lại.

Mọi người đều biết Từ Giai hết sức coi trọng việc này, cho nên chẳng ai dám chuốc phiền phức vào thân, trừ hạng đại gian đại ác, tất cả thỉnh cầu đều được phê.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.