Lục Quang Tổ biết rõ, chỉ danh sách an ủi ban đầu là qua nghiêm khắc tuyển chọn, toàn bậc nghĩa sĩ được trong ngoài triều công nhận trung trinh, về sau toàn là cửa để người ta kiếm chác..
Lục Quang Tổ rất muốn hỏi:" Trong các ngươi kẻ nào dàm vỗ ngực tự xưng là mình vô tội bị đàn áp? Đa phần các ngươi đều đáng tội."
Về sau tiếng chất vấn trong triều ngày càng lớn, lại bộ không dám khua chiêng gõ trống phê duyệt an ủi nữa, nhưng hành vi này chưa hề lúc nào dừng, chỉ đổi thành công bố danh sách công khai, sang cá nhân dâng thư, kín đáo xử lý...
Thậm chí sau khi Cao Củng nắm lại bộ, suốt ngày bị tấu sớ kiểu này quấy nhiễu, phiền phức vô cùng.
Trước ngày hôm nay, mỗi lần có tấu thỉnh ắt khảo sát kỹ xem có hợp lệ không.. Nhưng kẻ không được duyệt, ỷ vào di chiếu, liên tục dâng thư, nhất quyết phải đạt được mục đích.
Thấy Lục Quang Tổ ngẩn ra, Cao Củng lớn tiếng lặp lại lần nữa:
- Về sau thỉnh cầu kiểu này không phê chuẩn nữa, đừng mang tới làm phiền ta.
Lục Quang Tổ nuốt nước bọt nói:
- Làm thế chỉ e trái với di chiếu tiên đế.
Nhắc tới di chiếu đó, sắc mặt Cao Củng âm trầm hết sức đáng sợ, chửi:
- Di chiếu cái rắm, toàn do họ Từ giả danh tiên đế, mua chuộc lòng người.
Lục Quang Tổ cũng trải qua mưa gió rồi, từ trong ngữ khí của Cao Củng, nghe ra ông ta muốn thừa cơ phát tác. Thẩm Mặc đã dặn hắn, phải toàn lực phối hợp với Cao Củng, dù là việc làm tổn hại cho đông nam cũng phải làm, nên Lục Quang Tổ gật đầu:
- Thuộc hạ cũng rất bực minh, biết trong này có không ít kẻ thừa nước đục thả câu, nhưng bọn chúng giương cao lá cờ di chiếu, chỉ cần không có hành vi xấu quá rõ, chúng ta không có lý do để cự tuyệt.
- Chẳng qua chỉ là thánh chỉ thôi.
Cao Củng thấy hắn không nói giúp đám người kia, sắc mặt dãn ra được một chút:
- Vậy ta xin một thánh chỉ, chặn đứng ảo tưởng của bọn chúng.
Nói làm là làm, chẳng ngại Lục Quang Tổ ở bên, lấy giấy trắng ra viết ( chánh cương thường định quốc thị dĩ ngưỡng bì thánh chánh sứ ).
"Quốc triều lấy hiếu trị thiên hạ, xưa nay giữ vững đạo cương thường quân thần phụ tử. Thế nhưng khi tiên đế giá băng, kim thượng đăng cơ, đại thần thác cô quên đi lễ quân thần, một vị giả di chiếu tiên đế, dùng lại hết kẻ vì đại lễ nghị mà mắc tội, thậm chí đề bạt lên công khanh, thực là hoang đường."
" Tiên đế linh thiêng trên trời làm sao an nghỉ được? Hoàng thượng mỗi lần tế miếu làm sao đối diện với tiền nhân? Chẳng lẽ tất cả những quan viên bị tội kia không kẻ nào là đáng chịu sao?"
"Vậy mà đại thần thác cô chẳng phân biệt có tội hay không, chẳng phân hiền hay ác, chỉ cần là tiên đế cách chức là sẽ phục hồi. Đây chẳng phải phỉ báng tiên đế hay sao? Cho dù là Chu Vũ Vương phản Thương, cũng chẳng qua bình xét lại cho vài người mà thôi, chưa từng bao giờ nghe nói người triều Thương bỏ là sẽ dùng hết. Huống chi kim thượng và tiên đế không phải là hai triều đại, mà là thân sinh phụ tử, nhưng lại bị ép phỉ bảng phụ tử ân nghĩa, làm thần đau đớn vô cùng."
" Thần chấp chưởng lại bộ tới nay, chuyển xin ân ấm tràn lan như Đường Xu, Vương Tuấn Dân đều nhất luật dừng lại, tránh tình thế ngày càng tệ, không thể vãn hồi. Loại hành vi lung lạc nhân tâm thi ân cầu lợi này lại được người đời cho là chuyện bình thường, chẳng lẽ lẽ trời đã tận diệt, lòng người đã trơ lỳ rồi sao? Vì thế thần xin bệ hạ thánh dụ cho người đời, nay về sau phàm kẻ lạm thi ân đẩy oán cho tiên đế, đều luận tội đại bất kính."
Viết xong Cao Củng đưa tấu sớ cho Lục Quang Tổ xem, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng anh bạn Tiểu Lục mặt tắng bệnh, kêu khổ không thôi:" Quả nhiên thần tiên đánh rắm chẳng hề tầm thường, ngài thì hả giận rồi, nhưng Từ các lão để mặt mũi vào đâu?" Liền khuyên Cao Củng, liệu có nên uyển chuyển một chút?
- Tại sao bọn chúng không uyển chuyển với tiên đế một chút?
Cao Củng phất tay, bắt hắn đem tấu sớ tới Thông chính ti.
Cánh tay không vật nổi bắp đùi, Lục Quang Tổ đành làm theo. Nhưng hắn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Cao Củng với hoàng đế, càng đánh giá thấp độ mẫn cảm chính trị của Cao Củng...
Chỉ hai ngày sau liền được tin hoàng đế phê chuẩn tấu của Cao Củng, thầm cảm thán, Đại Minh sang thời đại khác rồi.
Kỳ thực còn rất nhiều người đánh giá thấp trí tuệ chính trị của Cao Củng, tưởng ông ta nhìn ai ngứa mắt là vác gạch đập, không thèm vờ vịt. Kỳ thực dưới bề ngoài thô hào đó là trí tuên sâu xa, ông ta mẫn cảm nhận ra, mặc dù ban đầu Long Khánh ủng hộ di chiếu, nhưng hai năm sau, lòng hoàng đế đã phát sinh biến hóa cực lớn.
Chẳng có gì khó hiểu, hai năm trước Long Khánh mới từ một hoàng tử suốt ngày nơm nớt lo sợ, chịu hết ủy khuất, lên làm hoàng đế chí tôn. Trong lòng hắn chỉ muốn báo thù phụ hoàng, bồi thường khổ nạn cả mình. Cho nên mới đồng ý với di chiếu phủ định Gia Tĩnh toàn diện này.
Song nay Long Khánh tuy lười biếng chính sự, nhưng không ai phủ nhận được, hắn đã đứng ở lập trường một hoàng đế nhìn vấn đề một cách chững chạc. Triệt để phủ nhận tiên đế là bôi bẩn hoàng gia, làm người ngoài chê cười hai cha con họ.
Bất kể thế nào, thể diện hoàng gia là quan trọng nhất, cho nên Long Khánh hối hận vì sao trước kia mê muội nghe Từ Giai oán trách phụ hoàng?
Tiếp đó hận luôn Từ Giai xúi bẩy mình:" Ta còn trẻ không hiểu chuyện, ông là các lão thác cô, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện? Để ta làm chuyện bất hiếu, rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Cao Củng nắm chắc điểm Từ Giai bất kính với tiên đế, lên tiếng bất bình vì tiên đế, lấy tiếng hiếu cho đương kim, thắng là cái chắc.
~~~~~o0o~~~~~~
Khi bản tấu của Cao Củng đưa tới nội các, mặt ai nấy đều trở nên quái dị, nửa số đại học sĩ là học sinh của Từ Giai, hiện giờ Cao Củng công khai phủ định di chiếu, hành động Từ các lão đắc ý nhất đời, có khác gì triệt để phủ nhận Từ Giai?
Bất kể bọn họ ngầm thành thế nước lửa, đấu tranh sống chết với Từ Giai ra sao, nhưng ở trường hợp công khai, quyết không thể đứng cùng phía với Cao Củng, thậm chí còn nói vài câu bảo vệ Từ Giai, tránh bị chê cười....
Nhưng ai dám đối đầu với Cao Củng? Còn muốn có cơm ăn nữa không?
Lý Xuân Phương xem xong, nhìn sang ghế trống bên cạnh mình, mắng:" Tên giảo hoạt họ Thẩm, hiển nhiên sớm biết phong thanh, lấy cớ tuần thị kinh doanh trốn mất, làm bọn ta trốn không kịp."
Gặp chuyện khó nhằn, thủ phụ đi hâm mộ thứ phụ chuồn mất, truyền ra ngoài người ta sẽ cười rụng răng.
Trương Cư Chính cũng oán trách:" Lão Cao ông có muốn lập uy phong cũng phải trao đổi trước với ta chứ? Giờ làm ta trở tay không kịp, phải làm sao đây?"
Còn về phần Trần Dĩ Cần và Cao Nghi, thấy hai học sinh đều chẳng nói cho sư phụ, đương nhiên an tâm giả câm, xem vở kịch tiếp diễn.
Ánh mắt mọi người bất giác hướng về vị duy nhất có thể đấu với Cao Củng...
Chỉ thấy Triệu Trịnh Cát mặt tối đen, mắt nheo lại, quả nhiên đã tới mép bờ bùng nổ.
Cao Củng lại làm như không thấy, nói với Trần Dĩ Cần:
- Nếu không có ý kiến thì lão Trần viết lời phê đi, để ta đọc...
- Phê cái rắm.
Cao Củng còn chưa nói xong, Triệu Trinh Cát cảm thấy bị ngó lơ vỗ bàn đứng dậy, quát:
- Làm thế có khác gì bia gian đảng triều Tống?
"Bia gian đảng" là do Tống Huy Tông lệnh gian tướng Thái Kinh, đem đám Ti Mã Quang, Văn Ngạn Bác, Tô Thức gồm 309 người phản đối biến pháp Vương An Thạch khắc lên bia, ban hành thiên hạ, từ đó không ai dám chỉ trích triều đình nữa. Triệu Trinh Cát hiển nhiên so Cao Củng với Thái Kinh.