Mặc dù nội các có thể trực tiếp chỉ huy Hộ bộ, nhưng gặp phải loại đại sự này thì vẫn phải do ngọc tỷ của Gia Tĩnh mới dễ sai khiến.
- Không dám không dám.
Trần Hồng vẫn câu nói ngoài miệng, xong cười nói:
- Còn có chuyện này, bệ hạ nói, triều hội ngày kia trước tiên dời ngày đi.
Từ Giai nghe vậy nhíu mày:
- Không phải việc đã thương lượng rồi sao?
Đã sớm định ra mùng năm tháng này sẽ mở triều hội. Ông ta đã chuẩn bị tất cả rồi. Trên triều hội lần này sẽ kết tội Lễ bộ Thượng thư Ngô Sơn, kiện tuần phủ Yên Mậu Khanh... Đương nhiên, phải xem bên Lý Thời Trân có thể xác định được tình huống sức khỏe của Âu Dương phu nhân hay không.
Trần Hồng vừa nghe vui vẻ, cười nói:
- Từ các lão, lời này ngài phải hỏi bệ hạ.
- Được.
Từ Giai gật đầu nói:
- Giờ thì ta sẽ diện thánh.
- Bệ hạ bề bộn nhiều việc.
Trần Hồng lắc đầu nói:
- Nói thật với các lão, lần này chủ tử tức giận, trước khi chưa nguôi giận thì ai cũng không chịu gặp.
"Ờ..." Từ Giai chậm rãi gật đầu, cũng không nói gì thêm... Nhưng nội tâm lại ngán ngẩm, ông quá lý giải vị hoàng đế này, một khi gặp phải việc gì thật khó quyết định thì sẽ làm rùa đen rút đầu, ai cũng không gặp. Nhưng bi ai chính là, hoàng đế cũng không phải bế quan suy nghĩ đối sách, mà là dùng cách kéo dài thời gian, kéo cho sự tình nguội đi, kéo cho phai nhạt, sau đó sẽ ba phải. Nếu như song phương còn chưa phục thì mỗi bên sẽ bị nghiêm khắc phê bình, mãi đến khi phục mới thôi...
"Lẽ nào lại thêm một lần uổng công vô ích hay sao?" Từ Giai vô lực than trong lòng, quả thật ông ta sắp đến tuyệt vọng.
~~
Mưa phùn lất phất, trên bến tàu Thông Châu dường như được bao phủ một tầng sương mù, Thẩm Mặc khoác bộ miên bào hơi mỏng, một tay cầm dù, một tay ôm Bình Thường, đứng ở trên cầu tàu quan thuyền, hai mắt tràn đầy nhu tình nhìn vợ con của mình.
A Cát và Thập Phân còn kém hiểu việc đời, chỉ vì có thể được thể nghiệm bất đồng mà hoan hô nhảy nhót, nhảy tới nhảy lui ở bên y, hoan hô:
- Ngồi thuyền rồi, ngồi thuyền rồi...
Nhu Nương cũng cầm một cây dù giấy dầu, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Lão gia thật không theo mọi người trở về sao?
- Làm quan không tự do.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Sao có thể tùy tiện rời khỏi kinh chứ?
- Nếu không, thần thiếp cũng ở lại.
Nhu Nương nhỏ giọng nói:
- Bên cạnh lão gia dù sao cũng phải có một người hầu hạ mà.
- Bình Thường thì làm thế nào?
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn con trai đang ngủ say, khẽ cười một tiếng:
- Nó một khắc cũng không thể xa rời mẫu thân.
- Bình Thường cũng ở lại. - Nhu Nương nhỏ giọng nói.
- Không được.
Thẩm Mặc lắc đầu, kiên quyết nói:
- Ai cũng không cho ở lại, ngay cả Nhược Hạm cũng bị ta hạ thuốc mê để đưa lên thuyền, nàng còn chưa cảm nhận được quyết tâm của ta sao?
Mỗi ngày thức dậy Nhược Hạm đều phải dùng "Dưỡng Vinh hoàn", nhưng sáng nay lại ăn thêm nguyên liệu do Thẩm Mặc mời Lý Thời Trân phối hợp... Chính là Ma Phí tán chế từ hoa Mạn Đà La tán... Còn chưa kịp có phản ứng thì mê man, có người nói phải hai ngày mới có thể tỉnh lại.
Mặc dù Thẩm Mặc không nói gì với nàng, nhưng Nhu Nương cũng cảm giác được đây là có đại sự sắp xảy ra. Nàng kéo chặt góc áo của Thẩm Mặc, khóe mắt đỏ hoe nói:
- Lão gia cũng không thể xảy ra việc gì được.
Thẩm Mặc vỗ vỗ khuôn mặt nàng, cười nói:
- Nha đầu ngốc, yên tâm đi, có đại sư phù hộ ta mà. Ai xảy ra việc chứ ta thì không có việc gì đâu.
Rồi nhìn đầu thuyền, nói với bác lái đò:
- Chuẩn bị xuất phát đi!
Thời khắc chia tay đã đến, Thẩm Mặc khẽ hôn lên Bình Thường ở trong lòng, cẩn thận đưa cho Nhu Nương, lại ngồi xổm xuống ôm lấy hai nhi tử, khẽ nói:
- Phải nghe lời, đừng cứ chọc giận mẹ tức giận, phải như một người lớn bảo vệ nhà chúng ta...
A Cát và thập phần cái hiểu cái không gật đầu.
- Thơm cha đi.
Thẩm Mặc cười nói. Hai đứa trẻ liền một trái một phải ôm lấy cổ y, hôn mạnh lên hai bên má Thẩm Mặc một cái, phát ra tiếng chụt vang dội.
Thẩm Mặc ôm lấy con trai, y thật không muốn buông tay, cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa khóe mắt cũng đỏ lên.
Y vội vàng thở sâu, ôm hai nhi tử lên giao cho Thiết Trụ, trầm giọng nói:
- Huynh đệ, điều gì nên dặn ta đều dặn ngươi cả rồi, ngươi nhất định sẽ không làm ta thất vọng.
Thiết Trụ nặng nề gật đầu, trầm giọng nói:
- Trừ phi thuộc hạ phấn thân toái cốt, bằng không ai cũng đừng nghĩ động đến một sợi tóc của phu nhân và thiếu gia.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nhờ huynh đệ vậy!
Rồi vung tay lên, ý bảo hắn vội vàng lên thuyền.
Thiết Trụ nhìn y thật sâu một lần, rồi ôm hai đứa trẻ xoay người bước đi. A Cát và Thập Phân lúc đầu còn rất vui vẻ, nhưng thấy Thẩm Mặc không đi theo liền lớn tiếng gọi y...Đợi khi bàn đạp thu lại rồi, thuyền từ từ rời khỏi bến, hai đứa trẻ rốt cuộc hiểu ra chuyện gì, biết sắp phải xa cách với cha, chúng liền phát ra tiếng khóc la tê tâm liệt phế:
- Ba ba, con muốn ba ba...
Nghe được giọng trẻ con non nớt mà bi thiết, Thẩm Mặc cố nén nước mắt, rốt cuộc không kiềm chế được mà chảy xuống...Mưa càng rơi càng lớn. Y vứt luôn cây dù đi, để cho nước mưa và nước mắt chan hòa với nhau, ai cũng phân không rõ.
~~
Bởi vì mắc mưa, từ Thông Châu trở lại Bắc Kinh Thẩm Mặc liền bị cảm, không ngừng hắt xì, chảy nước mũi, quấn ba cái chăn còn cảm thấy lạnh. Trong lòng không khỏi thầm tự giễu: "Đây thật là sĩ diện tự làm khổ mình!"
Có bệnh, tự nhiên phải đi xem đại phu rồi, đại phu, tự nhiên phải mời người tốt nhất, mà đại phu tốt nhất thì ngay tại quý phủ...
Lý Thời Trân bị Tam Xích lôi qua đây từ trong đống tư liệu. Hắn nhìn tưa lưỡi của Thẩm Mặc, thử mạch đập của y rồi sau đó nói:
- Chẳng qua chỉ nhiễm chút phong hàn, uống nhiều đường đỏ với nước gừng, đắp chăn kín ngủ một giấc là khỏe thôi.
Nói xong muốn đi về tiếp tục công việc của mình.
Thẩm Mặc lại kéo hắn không tha, kiên quyết nói:
- Tiên sinh phải kê thuốc cho ta.
Lý Thời Trân nghe vậy châm biếm y:
- Kẻ làm quan ai cũng sợ chết, cái này mà đặt lên người dân chúng, người nào không phải là chữa được thì chữa, không chữa được thì thôi, thân thể đâu quý giá như các ngươi.
Tuy là nói vậy nhưng hắn vẫn cầm bút kê một phương thuốc trị phong hàn, bồi nguyên khí, rồi bảo Tam Xích theo phương mà bốc thuốc.
Dựa theo hắn nghĩ, ngày hôm sau Thẩm Mặc sẽ tốt lên, ai ngờ cùng giờ ngày kế, Tam Xích lại hớt hải chạy tới nói:
- Lý tiên sinh, đại nhân nhà ta bệnh nặng rồi!
Lý Thời Trân cũng cả kinh, đặt bút xuống rồi bảo:
- Dẫn ta đi xem.
Bước nhanh tới phòng ngủ của Thẩm Mặc, thấy y đang cuộn tròn nằm im trên giường. Lý Thời Trân vội bước qua kéo lấy tay Thẩm Mặc, không qua mấy hơi thở mặt liền đổi sắc. Vừa muốn nói lại cảm thấy tay sít lại, bị Thẩm Mặc nắm chặt lấy.
- Ngươi không bị bệnh. - Lý Thời Trân nhỏ giọng nói.
- Ta không bệnh:
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Nhưng ta bị bóng đè, cho nên bất tỉnh ở trên giường.
- Đây không phải là mở to mắt nói dối sao? - Lý Thời Trân trợn mắt nói.
- Tiên sinh có muốn diệt trừ Nghiêm đảng không? - Thẩm Mặc khẽ hỏi.
- Nằm mơ cũng muốn.
Lý Thời Trân nói:
- Ngươi bị bóng đè thì có thể diệt trừ Nghiêm đảng?
- Đúng thế.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Thần kỳ vậy đấy.
- Nói vớ vẩn.
Lý Thời Trân mỉm cười nói:
- Coi ta là trẻ con ba tuổi hả?
- Có lúc nào ta lừa gạt tiên sinh chưa? - Thẩm Mặc hỏi.
- Ngươi lừa còn ít à? - Lý Thời Trân có oán niệm không nhẹ.
"Hè hè..." Thẩm Mặc không khỏi cứng họng. Lại nhỏ giọng cười nói:
- Ta đã từng nói khoác chưa?
Cái này thì Lý Thời Trân không có ấn tượng, liền thành thật lắc đầu:
- Ta không biết.
- Tiên sinh cẩn thận thật đấy! - Thẩm Mặc cười mắng.
- Ta tin tưởng ngươi...
Lý Thời Trân lại đột nhiên nói:
- Nói đi, muốn ta làm gì?
Thẩm Mặc ngại ngùng cười nói:
- Quả thật chúng ta rất hiểu về nhau nhỉ...
~~
Nếu bị bóng đè thì đó không phải là phạm vi chữa trị của đại phu. Buổi chiều cùng ngày, Tam Xích đến Thái Bình quan ở gần đấy xem sao, mời đạo trưởng chuyên môn trừ tà tới nhà, nào là vẽ bùa, nào là đốt giấy vàng, còn giết một con chó đen đáng thương, vất vả cả đêm, sáng sớm hôm sau mới trở lại.
Không nói đến bên Thẩm Mặc đã bình phục hay chưa, chỉ nói tới tên đạo sĩ trừ tà khi trở lại quan, hồi báo một tiếng với chưởng môn, giao ra tiền tài của Thẩm gia cho rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Chưởng môn kia bế quan tu luyện ba ngày rồi thay bằng một bộ đạo bào màu xanh, ngồi xe bò tới Tây Uyển. Hắn là ký danh đệ tử của Lam Thần Tiên, mỗi tháng có một ngày vào cung hầu hạ.
Bên trong cửa cung màu son sẽ trình diễn một vở tuồng kiểu gì đây...