Trần Hồng bẩm báo xong nhưng vẫn không có tiếng trả lời, hắn biết hoàng đế nhất định đã nghe rõ, cho nên không dám nói gì, dè dặt lui xuống.
Thấy Trần Hồng đi ra, Nghiêm thị phụ tử chờ ở ngoài đại điện hỏi:
- Chúng tôi đi vào được chưa?
Trần Hồng nhìn họ một cái rồi cúi đầu khẽ than một tiếng:
- Nên đợi thêm một lát nữa.
Nghiêm thị phụ tử nghe vậy nhưng như bị sét đánh... Bất kể là án gian lận khoa trường hay là án tham ô của Yên Mậu Khanh, nhưng cũng không làm cho hai phụ tử họ sợ hãi đến vậy, thế nhưng những lời của Trần Hồng lại như sấm sét giữa trời quang, khiến trong lòng họ run lên -- đây rõ ràng là hoàng đế cự tuyệt triệu kiến.
- Trần công công, chẳng lẽ hoàng thượng có chuyện gì?
Nghiêm Tung nắm chặt ở cánh tay Trần Hồng:
- Ta muốn nghe lời nói thật!
- Không có chuyện gì đâu... - Trần Hồng nhỏ nhẹ nói.
- Vậy thì, chẳng lẽ long thể bất an? - Nghiêm Tung vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
- Cũng không phải.
Trần Hồng rút tay về, cười gượng nói:
- Hoàng thượng long mã tinh thần, khoẻ mạnh lắm.
Rồi chắp tay nói:
- Các lão nên về trước đi, đợi bệ hạ muốn gặp ngài rồi thì tự nhiên sẽ triệu kiến à... Nô tài còn có việc, thất bồi rồi.
Nói xong liền đi như chạy rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hớt hải đi của hắn, Nghiêm các lão lảo đảo cả người. Nếu không phải Nghiêm Thế Phiên tay mắt lanh lẹ nên vội vàng đỡ lấy, không thì suýt nữa đã té ngã rồi.
Hai phụ tử nhìn cung điện sừng sững, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân mây. Ngay tại một ngày trước, hai phụ tử họ muốn lúc nào vào Ngọc Hi cung thì vào, muốn gặp hoàng đế lúc nào thì gặp. Cái gọi là "đưa chiêu bài mời gặp", chẳng qua là một hình thức mà thôi... Bị hoàng đế không mời vào thì vẫn là lần đầu tiên.
Ài, thiên uy khó dò a! Hôm nay, hoàng thượng nói một câu, nói không gặp liền không gặp nữa...trong lòng Nghiêm các lão dâng lên một cảm giác chán ngán, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn khẽ co rúm lại, khàn giọng nói:
- Buông ta ra...
Lời này là nói với Nghiêm Thế Phiên, nhưng Nghiêm Tung cũng không nhìn hắn cái nào.
Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ: "người ta không cho ông vào, ông lại tìm ta trút giận?" liền như giận dỗi buông tay ra.
Sau một khắc, Nghiêm Tung gian nan hoạt động hai chân bước đi giữa màn mưa, sau đó vén lên góc áo, gập chân phải trước, gập chân trái sau, thong thả nhưng kiên định quỳ gối trên quảng trường trước Ngọc Hi cung.
Nghiêm Thế Phiên cảm thấy kinh ngạc vô cùng, một mặt nói:
- Cha làm cái gì vậy?
Một mặt đưa tay đỡ Nghiêm Tung dậy.
- Đừng động ta!
Nghiêm Tung khẽ gào lên:
- Ngươi cũng quỳ xuống!
- Vì sao?
Nghiêm Thế Phiên cảm thấy lão già nên hồ đồ thật rồi, thấp giọng nói:
- Cha quỳ ở đây thì không tội cũng thành có tội, mau đứng lên đi, đừng để cho bọn Từ Giai chê cười.
- Đến lúc nào rồi mà còn lo đến thể diện?
Nghiêm Tung ngẩng đầu lên, lông mi râu mép trên mặt đều dính thấm nước mưa, tất cả đều thấm đầy nước mưa, nhưng trong đôi mắt thì bắn ra sự phẫn nộ, lạnh lùng nhìn con trai mình:
- Nếu như muốn Nghiêm gia bị hủy trong tay ngươi thì ngươi cứ đứng đó đi!
Lời còn chưa dứt, bầu trời lại sáng như ban ngày, một tiếng sấm nổ vang bên tai Nghiêm Thế Phiên, hắn giật mình không khỏi run lên.
Nghiêm Thế Phiên co rụt cổ lại, những lời muốn nói đều bị nghẹn về, ngoan ngoãn quỳ xuống bên cạnh Nghiêm Tung, chẳng mấy chốc liền cảm thấy cả người ướt nhoẹt, rất khó chịu, trong lòng phẫn nộ nghĩ: "Đây là muốn làm gì? Dựa vào cái gì muốn ta quỳ dưới mưa?" Hắn sống an nhàn sung sướng nửa đời người, chưa từng bị tội qua thế này!
Trần Hồng tại cửa đại điện nhìn không nổi, bảo hai tiểu thái giám cầm dù to đi qua che cho Nghiêm Tung và Nghiêm Thế Phiên.
~~
Gió tiếp tục thổi, sắc trời càng ngày càng tối, mưa cũng càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua bầu trời.
Gia Tĩnh vẫn chắp tay đi qua đi lại trong Tinh xá, khi đi tới cửa, hắn nhìn trời mưa bên ngoài cửa, mơ hồ thấy trong viện hình như có hai bóng người đang quỳ, phía sau còn có người che mưa cho họ. Suy nghĩ chốc lát hắn vẫn trầm giọng hỏi:
- Ai đang ở đó?
- Chủ tử gia, Nghiêm các lão dẫn Nghiêm bộ đường đang quỳ ở bên ngoài. - Trần Hồng đang hầu ngoài cửa nghe vậy thì hồi bẩm.
"Hừ..." Gia Tĩnh phẩy tay áo một cái:
- Quỳ còn che dù, cũng thật biết sĩ diện.
Trần Hồng nhỏ giọng nói:
- Là nô tài bảo người che cho họ, Nghiêm các lão tuổi tác đã cao, nô tài sợ các lão có việc bất trắc...
Lời này đã chạm đến miếng thịt mềm trong lòng Gia Tĩnh Đế, mặt hắn hơi dịu đi, nhưng nhìn người mập mạp bên cạnh Nghiêm các lão thì hắn lại nổi giận:
- Thế Nghiêm Thế Phiên thì sao? hắn cũng cao tuổi hả?
- Không cao...
Trần Hồng biết ý của hoàng đế, hắn vội vàng phân phó một tiếng với tiểu thái giám bên người, thái giám kia liền chạy vội ra mưa bảo người bỏ che dù cho Nghiêm Thế Phiên.
Cả cuộc đời Nghiêm Thế Phiên nào đã chịu qua loại ngược đãi thế này? trong lòng uất ức, phẫn nộ, tại Ngọc Hi cung lại không thể phát tác, chỉ có thể nắm chặt hai tay, răng cắn vào nhau vang lên tiếng kẹt kẹt.
Tình cảnh của Nghiêm Tung kỳ thật cũng chả tốt bao nhiêu, cả người lão đầu ướt nhoẹt, răng cũng rung lên cạch cạch...Đương nhiên không phải vì tức giận, mà là bị lạnh cả người run lên. Nhưng lão vẫn cắn răng kiên trì, lảo đảo nhưng vẫn không ngã xuống.
- Khổ nhục kế
Gia Tĩnh nhìn ra ngoài một lúc mới hừ lạnh nói:
- Đóng cửa!
Hai tiểu thái giám thầm dùng sức không tiếng động khép lại cánh cửa Tinh xá bằng gỗ tử đàn.
Mặc dù cửa điện đã đóng, nhưng Gia Tĩnh thoảng như vẫn có thể thấy hình dạng Nghiêm Tung đang quỳ trong mưa, hắn không khỏi buồn bực quay đầu đi, ánh mắt rơi vào cuộn tranh có niên đại đã lâu treo ở trên tường, phía trên là một bài thơ dài, nhìn kiểu chữ chắc mạnh mẽ thì biết ngay là Nghiêm các lão sáng tác. Nó treo ở trên đó đã rất nhiều năm, hiện tại khi đọc lên lại có một tư vị khác, Gia Tĩnh liền bất giác chăm chú nhìn nó:
"Cung y cẩm đoạn tân, tuyên tứ biến thần lân. Tú văn bàn hổ báo, kim thải chức kỳ lân. Chiếu hướng long sa viễn, ban tòng ngọc bệ quân. Bái đăng tề khuyết tạ, quý tỉnh độc tường tuần. Sĩ tiết luận từ thụ, quân ân ái tiếu tần. Lễ khán siêu đẳng cấp, lao khởi hiệu quyên trần. Hà đức kiền khôn đại, mi tài phủ khố bần. Tiên triêu đề tuế nguyệt, chư đạo cống kỳ trân. Điêu tọa nghi chương lạm, đề lương phúng dụ trần. Tấn thân giai dụng vũ, liễn lộ thượng lưu tuần. Ám ức thùy thường trì. Hư tàm hiệp khoáng nhân. Nhật chiêm thanh hải sử, hàn vọng thúy hoa xuân. Vị yếm kiền qua dịch, tư ta chương phủ thân..."
Đây là hơn 20 năm trước khi Nghiêm Tung đảm nhiệm Lễ bộ Thượng thư, tại lễ Trùng Dương Gia Tĩnh ban thưởng chúng cận thần cẩm y hoa phục, khi đang án lệ thượng biểu tạ ân, lão viết bài thơ này thỉnh cầu hoàng đế nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, cấm phô trương, chăm lo việc nước, tái hiện bài thơ khuyên răn của tổ tông lúc thịnh thế.
Gia Tĩnh không chỉ không tức giận, còn dán lên tường bài thi văn này để cảnh kỳ... Đương nhiên, bởi vì hắn có thói quen dở dở ương ương, sau đó đã quên mất việc này, chỉ là bài thơ thì vẫn còn lẳng lặng treo ở đó, ngoại trừ hơi ố vàng, tất cả đều như 20 năm trước.
Nhìn bài thơ đó, Gia Tĩnh thật lâu không nói.
~~
Mưa vẫn rơi, gió cũng không ngừng thổi, Gia Tĩnh vốn long thể hơi yếu, lại để mưa gió rét lạnh thổi vào người, sau khi cơn giận qua đi, hắn rốt cuộc xuống sức, đành phải trở lại bồ đoàn ngồi.
Lý Phương nhìn ra hoàng đế khó chịu, vội vàng bưng đến một chén canh hạt sen nóng hổi hầu hạ hắn ăn. Bấy giờ Gia Tĩnh mới có được chút sức lực, vừa lau miệng, vừa khẽ giọng hỏi:
- Còn quỳ ở đó à?
Kỳ thật đạo tổ có thể chứng minh, hắn thật không muốn hỏi, nhưng từ ngữ lại lén chuồn ra.
- Dạ vâng...
Lý Phương nhỏ giọng nói:
- Vẫn còn quỳ ở đó.
- Bao lâu rồi? - Gia Tĩnh hỏi.
- Khoảng một canh giờ rồi.
Lý Phương nói:
- Chủ tử, ngài nên cho gặp đi, dù sao Nghiêm các lão cũng đã 80. Như Trần Hồng đã nói, vạn nhất có việc bất trắc, vậy cũng không dễ mà thu xếp.
Gia Tĩnh trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc gật đầu nói:
- Nếu ngươi đã nói vậy thì bảo hai người đó vào đi...
- Hoàng thượng có chỉ, tuyên Nghiêm Tung Nghiêm Thế Phiên yết kiến. - Thái giám trực ở cửa cao giọng hô.