WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 660: Mưa Vẫn Rơi (2)

Chương 660: Mưa Vẫn Rơi (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Vừa nghe vậy, Nghiêm Tung cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, luồng sức mạnh cũng biến mất không còn, rủ rượi ngã đổ ra.

Vừa thấy cha ngã, Nghiêm Thế Phiên muốn qua nâng dậy, ai ngờ quỳ lâu nên nửa thân dưới đã không còn tri giác, cũng ngã đổ ở đó.

Bọn thái giám khẩn trương nâng phụ tử Nghiêm các lão dậy, khi đụng tới tay Nghiêm Tung thì nghĩ thầm hỏng rồi, cả người lạnh ngắt. Họ không dám chậm trễ, liền khiêng Nghiêm các lão, đỡ Nghiêm Thế Phiên đi vào Ngọc Hi cung.

Gia Tĩnh Đế nhìn Nghiêm Tung bị ướt như chuột đặt nằm trên thảm, bọn thái giám vừa đút canh gừng, vừa ấn huyệt Nhân Trung. Hoàng đế không khỏi khẽ nhíu mày, lại nhìn Nghiêm Thế Phiên co ro còn quỳ ở đó. Hắn đột nhiên nhớ tới kê ngữ của Lam Đạo Hành, lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát hình dạng một người nam tử.

Quả nhiên thấy trên mặt Nghiêm Thế Phiên là cái cằm hơi nhếch lên, thoạt nhìn rất không hợp..."nếu như gầy một chút, khẳng định càng thêm rõ ràng." Gia Tĩnh tự nhủ, lại đột nhiên nhớ tới một người có loại cằm này -- Thái tổ Chu Nguyên Chương bệ hạ, có người nói cằm của Thái tổ gia có thể hứng được cả nước mưa... Chiếc cằm kỳ vĩ của lão nhân gia khắc chết cả một triều đại, hiện tại cằm của Nghiêm Thế Phiên này mặc dù không thể đẹp như Thái tổ, nhưng khắc chết một hoàng đế chắc không thành vấn đề đâu? Nghĩ vậy, Gia Tĩnh từ trong lòng bốc lên cảm giác chán ghét, cũng chả muốn nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Đưa ánh mắt nhìn lên đỉnh điện, Gia Tĩnh trầm giọng nói:

- Nghiêm Thế Phiên, thấy hình dạng của cha ngươi, trong lòng nghĩ thế nào?

Nghiêm Thế Phiên nào biết hoàng đế lại liên hệ cái cằm của mình với Chu Nguyên Chương chứ? Trong lòng đang nổi điên lên mà không chỗ phát tiết. Nghe được câu hỏi của Gia Tĩnh, hắn hít thở sâu mấy hơi rồi đáp:

- Vi thần không biết cha già vì sao phải làm thế, cho nên cũng không biết nên nghĩ như nào!

- Ngươi không phải được xưng là người thông minh đệ nhất thiên hạ hay sao?

Gia Tĩnh lạnh lùng nói:

- Còn có chuyện mà ngươi không biết hả?

- Vi thần không dám.

Phát hết một câu bực tức, Nghiêm Thế Phiên bỗng nhiên nhớ tới thân phận của đối phương, vội vàng hạ thấp điệu bộ.

- Vậy để trẫm nói cho ngươi!

Gia Tĩnh chỉ vào Nghiêm Tung, đề cao giọng:

- Hắn đều là vì ngươi!

Nghiêm Thế Phiên thụt cổ lại, nghe Gia Tĩnh Đế trầm giọng khiển trách:

- Cha ngươi đã hơn 80 tuổi rồi, đã sớm nên uống trà chơi chim, nhàn rỗi thì đến trò chuyện với trẫm, sống nốt cái tuổi già.

Rồi lại hí mắt nhìn hắn:

- Nhưng vì cái thứ người như ngươi nên không bớt lo được, ngay cả thể diện... à không, là mạng già cũng không cần?

Nghiêm Thế Phiên bị mắng cúi gập đầu xuống, trong lòng lại thét lên: "Đây là tại sao? tại sao? tại sao tất cả mọi người luôn nhắm vào ta? mẹ nó ta đã chọc tới ai rồi?"

- Ngươi đừng có mà không phục!

Gia Tĩnh lạnh lùng nói:

- Phụ thân ngươi vất vả vì quốc gia này đã vài chục năm, cũng chưa từng loạn đến tình trạng như ngày hôm nay, ngươi mới giúp hắn được vài ngày thì đã khiến cho người người oán trách, dân chúng lầm than, đã gây cho trẫm, cho phụ thân ngươi phiền phức lớn thế nào hả?

Nghiêm Thế Phiên vừa nghe thì biết đây là muốn khởi binh vấn tội rồi! Liên tưởng đến biểu hiện của cha mình cùng tràng cảnh bi thảm ngày hôm nay, hắn rốt cuộc minh bạch, hoàng đế đã cực độ bất mãn với mình rồi, nếu nói thẳng thừng thì chính là-- nhà vua ghét rồi!

~~

Nghiêm gia sừng sững không ngã vài chục năm, dựa vào kỳ thật chính là hai chữ vua thích, cho nên khi Nghiêm Tung tinh tế cảm giác được hoàng đế đang rất nhanh lạnh nhạt, biểu hiện ra sợ hãi khi đó của lão cũng có thể lý giải được.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên dù sao cũng là Nghiêm Thế Phiên, hắn rốt cuộc đè xuống lửa giận trong lòng, không nghĩ đến cảnh ngộ của mình ngày hôm nay nữa, mà là cao giọng trả lời câu hỏi của Gia Tĩnh:

- Hoàng thượng, thời cha thần toàn quốc mưa thuận gió hoà, rất ít thiên tai, nhưng hoàng thượng nhìn xem mấy năm nay, thiên tai nhân họa liên tục ập xuống, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc, Trung Nguyên, đâu đâu không gặp thiên tai? vi thần hết lòng hết sức, giãi bày tâm can, mới miễn cưỡng duy trì được cục diện, khiến quốc gia không đến mức loạn lên, vi thần dám nói một câu mạnh miệng, nếu thay đổi người khác, chỉ có thể càng làm kém hơn, không làm tốt được!

Gia Tĩnh hừ lạnh nói:

- Thật không?

Nghiêm Thế Phiên ngẩng đầu, vẫn không sợ hãi nhìn hoàng đế.

- Ngươi nói là thiên tai nhân họa mới làm cho Đại Minh biến thành như ngày hôm nay? - Gia Tĩnh đanh mặt nhìn Nghiêm Thế Phiên.

- Đúng vậy. - Nghiêm Thế Phiên gật đầu nói.

- Vậy ngươi tham ô bạc của trẫm, xem như là thiên tai?

Gia Tĩnh trừng mắt với Nghiêm Thế Phiên, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận:

- Hay là nhân họa?

- Thần không có tham ô!

Nghiêm Thế Phiên cãi lại:

- Thần chỉ dựa theo quy củ quan trường làm việc, tiền thần không nên cầm thì thần một lượng cũng chưa từng cầm!

- Còn dám mạnh miệng!

Gia Tĩnh vỗ bàn một cái mạnh:

- Vậy ngày hôm nay chúng ta đối chiếu với sổ sách, để xem ngươi tới cùng có cầm không?

- Các lão tỉnh rồi...

Bên cạnh có tiếng hô khẽ cắt đứt lời nói của Gia Tĩnh, đó là một thái giám nhìn thấy Nghiêm Tung nhanh như vậy đã tỉnh lại nên rất bội phục, hắn không kìm lòng nổi phát ra một tiếng. Sau khi nói xong lập tức ý thức được đã phạm vào sai lầm, hắn vội vàng quỳ xuống, cúi đầu chờ đợi xử phạt.

Gia Tĩnh lại không rảnh để ý đến hắn, bởi vì lúc này Nghiêm các lão đã làm một việc khiêu chiến cực hạn của nhân loại -- lão tiên sinh đã qua tuổi bát tuần này bình thường đi đứng cũng đều lao lực, nhưng lại quỳ trong mưa cả một canh giờ, ấy vậy mà chỉ hôn mê một thời gian ngắn đã tỉnh dậy rồi, còn tát cho Nghiêm Thế Phiên một cái, giận không thể nhịn nói:

- Súc sinh! Còn dám chống đối hoàng thượng! Nghiêm gia ta cho dù đoạn tử tuyệt tôn cũng không thể giữ ngươi lại!

Nói rồi vươn hai tay bóp cổ Nghiêm Thế Phiên.

Nghiêm Thế Phiên không dám lộn xộn, chỉ để mặc cho cha hắn bóp, cũng không biết lão đầu kiếm đâu được sức mạnh này, bóp cho hắn trợn trắng mắt, nếu không phải bọn thái giám nhanh tay kéo lại, e rằng thật sự đã tắc thở quá.

Bọn thái giám tốn sức lắm mới giật lại lão các lão kêu la muốn giết Nghiêm Thế Phiên. Nghiêm Tung quỳ trên đất, khóc òa lên:

- Bệ hạ, tử bất giáo phụ chi quá, Nghiêm Tung sinh ra đứa nghiệt tử này dám chống đối bệ hạ, thật sự là tội lớn tày trời, xin bệ hạ giáng tội...

Nhìn lão đầu vừa khóc vừa la, Gia Tĩnh thở dài nói:

- Thôi đi Duy Trung, hắn cũng không chống đối trẫm, là ngươi nghe nhầm thôi.

Nghiêm Tung nghe hoàng đế gọi tên chữ của mình, lão không khỏi trong lòng nhẹ nhõm, biết sự tình còn chưa tới mức không thể vãn hồi.

~~

Trong đại điện, hai phụ tử quỳ gối trước mặt hoàng đế, Gia Tĩnh nhắm mắt lại, trầm giọng nói:

- Nghiêm Thế Phiên, trẫm hỏi ngươi nói, ngươi phải trả lời đúng sự thật, bằng không thì trời cũng không tha cho ngươi!

Nghiêm Thế Phiên đã triệt để bị cha hắn làm cho hết dám nổi nóng rồi, cúi đầu đáp lời:

- Hoàng thượng chính là trời, thần không dám nói dối.

- Án gian lận thi hương Thuận Thiên có phải là ngươi làm không? - Gia Tĩnh mỗi chữ mỗi câu hỏi.

- Nghiêm Thế Phiên, trả lời, rốt cuộc có phải là ngươi làm không? - Thấy con trai thật lâu không nói, Nghiêm Tung trầm giọng giục.

Dưới hai tầng áp lực của hoàng đế và phụ thân Nghiêm Thế Phiên gần như tan vỡ, lúc này một tiếng sấm nổ vang bên tai, điện quang chiếu lên gương mặt trắng bệch của hắn, môi run run nói:

- Hồi bệ hạ, không phải là thần làm.

Sau nhiều lần cân nhắc, hắn vẫn quyết định chết không nhận tội.

- Nói láo!

Nghiêm Tung cả giận:

- Ngày đó không phải ngươi đã thừa nhận đem khảo đề cho bốn người sao?

- Là chuyện gì? - Thấy phụ tử họ xảy ra nội chiến, Gia Tĩnh cũng không vội mà phát tác.

Nghiêm Thế Phiên hung tợn trừng mắt với cha mình một cái, nói với Gia Tĩnh:

- Bệ hạ, khảo đề này ở trên chợ có thể mua được, vi thần cũng chỉ có được nó từ gia nô, cũng không tính là khó. Vừa lúc đó có người tới xin khảo đề, vi thần liền đem nó cho những người đó xem như là làm lấy lệ, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.

Thoáng dừng lại rồi mới cắn răng nói:

- Đây hiển nhiên là Lễ bộ đã xảy ra vấn đề, thần đã mời quan viên điều tra Lễ bộ, để xem khảo đề tiết lộ ra từ đâu.

- Nói như vậy, ngươi không có quan hệ gì tới chuyện này.

Gia Tĩnh lạnh lùng nói:

- Sao trẫm lại nhớ kỹ, Lễ bộ Thượng thư Ngô Sơn là đồng hương của các ngươi hả?

- Chẳng kể hắn người ở đâu thì đều là người của bệ hạ.

Nghiêm Thế Phiên nói:

- Hơn nữa Ngô Sơn mặc dù cùng thần là đồng hương, nhưng xưa nay không lui tới, căn bản không có quan hệ!

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.