Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 705: Nhật Ký Tử Vong (1).

Chương 705: Nhật Ký Tử Vong (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Đêm hôm đó, Thẩm Mặc ở lại Lục gia thủ linh cho Lục Bỉnh, trừ gia quyến cả Lục Bỉnh ra, tất cả mọi người trong Thập Tam Thái Bảo còn ở trong kinh, đều tới linh đường thủ hiếu.

Linh đường được che bằng vài thưa, nửa đêm gió bắc thổi ù ù, bên trong cũng lạnh buốt như bên ngoài, Thẩm Mặc dù mặc áo bông, nhưng hai hàm răng vấn va vào nhau cồm cộp.

Lúc này có người đắp một cái chăn bông lên người y, Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, là Chu cửu gia, gượng cười cảm kích, kéo chặt chăn lại, hỏi:

- Cửu gia, sư huynh ta làm sao lại chết? Tháng trước vẫn còn khỏe cơ mà?

Chu Cửu nghe thế mặc biến sắc, lắc đầu nói nhỏ:

- Thẩm đại nhân, chuyện này không thể nói được, chúng ta đợi kết quả điều tra của Đông Xưởng đi.

Thẩm Mặc hỏi:

- Chẳng lẽ thế cục thay đổi rồi sao?

Chu Cửu cười khổ, hạ thấp giọng xuống:

- Chuyện đó thì cũng chưa hẳn, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Hắn nói tuy hàm hồ, nhưng Thẩm Mặc vẫn có thể hiểu được, loại bộ đội đặc chủng thuộc về hoàng đế như Cẩm Y Vệ, địa vị cao hay thấp thì phải xem thánh ân như thế nào.

Hiện giờ chỉ huy sứ mạnh nhất trong lịch sử của bọn họ đã mất, không còn một ai có thể thay thế được, cho nên Cẩm Y Vệ từ cực thịnh chuyển sang suy đã thành cục diện được xác định.

Còn phía bên Đông Xưởng, không có Lục Bỉnh áp chế mạnh mẽ nữa nanh vuốt sẽ lộ ra, bên lên bên xuống, nói không chừng sẽ quay về cục diện đáng bồn Cẩm Y Vệ bị Đông Xưởng kiềm chế như trước kia.

Trong lúc lòng người hoảng loạn từ bên trong, bảo Chu Cửu nói gì trước mặt mọi người, thực sự là làm khó hắn.

Thẩm Mặc cười thông cảm, không hỏi hắn thêm nữa. Khó khăn lắm mới chịu được tới lúc trời sáng, có thể về nhà ngủ rồi, y xoa bóp tứ chi nhức mỏi, bò dậy từ lòng đất, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy trước cửa có tiếng động náo loạn, sau đó có một đám người xông thẳng vào trước linh đường.

Dẫn người cầm khí giới xông vào phủ đô đốc, nếu như Lục Bỉnh còn sống thì ai cũng chẳng dám làm, nhưng giờ ông ta đã chết, liền có kẻ dám ngay.

Thấy kẻ đứng đầu đám người này đội mũ vành tròn, mặc áo màu nâu, những tên còn lại thì đều đội mũ chóp nhọn, đi dày màu trắng, y phục màu nâu.

Loại trang phục kiểu như thế này đã biến mất từ lâu ở kinh thành, cho nên Thẩm Mặc không nhận ra, nhưng đối với Cẩm Y Vệ mà nói thì lại vô cùng nhức mắt, vì đó là đồng phục của phiên tử Đông Xưởng.

Giống như Phi ngư phục, Tú Xuân đao là tiêu chí của Cẩm Y Vệ, mũ nhọn giày trắng cũng là tiêu chi của Đông Xưởng.

Đông Xưởng chưa bao giờ biến mất, cho dù khi Lục Bỉnh còn sống, bọn chúng vẫn họat động ở kinh thành, nhưng ngươi tuyệt đối không nhìn thấy loại trang phục này. Bởi vì để lấy lòng Lục thái bảo, bọn chúng đều mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao.

Nhưng hiện giờ Lục Bỉnh vừa chết bọn chúng bỏ đồng phục của Cẩm Y vệ, quay trở về trang phục của mình! Ý nghĩa ấn chứa trong đó làm người của Cẩm Y Vệ thực sự khó có thể tiếp nhận.

Nhưng ngày tháng còn khó chấp nhận hơn vẫn ở phía sau, liền nghe tên cầm đầu quát lớn:

- Người của Cẩm Y vệ nghe đây, xưởng đốc giá đáo, còn không mau quỳ xuống đón.

Lời vừa mới dứt liền thấy đám phiên tử phân sang hai bên, một tên thái giám mặc mãng y đỏ chót, chính là đề đốc Đông Xưởng Trần Hồng.

Chỉ thấy khuôn mặt ngựa trắng bóc của Trần Hồng đầy vẻ cao ngạo, dùng khóe mắt liếc qua Thập Tam Thái Bảo mặc đồ tang đứng đó, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Điếc hết rồi à? Quỳ xuống!

Tên đi đầu lúc nãy thấy thế quát lớn, lại còn vừa nói vừa vung roi trong tay quất đánh đét một cái.

Đám Chu Cửu mặt lộ vẻ phẫn nộ, đều nhìn sang Chu Đại người đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Chu Đại mặt mày khó coi, hành lễ với Trần Hồng nói:

- Thì ra là Trần công công, ngài tới phúng viếng đại đô đốc của chúng tôi sao?

Trần Hồng cứ như không nghe thấy vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn trời.

Chu Đại nhìn Đại công tử Lục Cương, ý tứ là, ngươi phải lên tiếng, hôm nay bất kể ra sao cũng không thể làm mất mặt đại đô đốc.

Lục Cương thì không sợ Đông Xưởng, liền đứng ra:

- Trần công công, nếu như muốn tới bái tế gia phụ thì xin mời dâng hương, nếu như có chuyện thì xin đợi ngày khác mới tới.

Ánh mắt của Trần Hồng bấy giờ mới chuyển sang nhìn ngang, chắp tay cho có nói:

- Thì ra là Đại công tử, nô gia đương nhiên là tới bái tế rồi.

"Cheng" một tiếng khánh trong trẻo vang lên, Trần Hồng đi tới trước linh cữu của Lục Bỉnh, nhìn bài vị gỗ màu đen đế xanh, trong lòng hắn bất thần dâng lên luồng hơi lạnh, cứ như Lục Bỉnh đang ngồi trong quan tài, người lạnh với mình.

Trần Hồng vội lắc đầu, cổ vũ bản thân:" Hổ chết thì có gì mà đáng sợ?" Lời thì tuy là như thế, nhưng vẫn cầm bó hương, châm vào cây nến, hết sức cung kính cắm vào bát hương, nhưng không dám nhìn vào tấm bài vị kia cái nào nữa.

Hắn xoay người qua nói với Lục Cường và Lục Luân:

- Lục thái báo mất sớm, hoàng thượng lòng đau như xé, nô gia cũng đau khổ vô cùng, mong hai vị công tử kìm chế bi thương.

"Cheng" lại một tiếng khánh nữa, hiếu tử khấu đầu tạ ơn khách điếu tang, đáng lỹ ra Trần Hồng phải đi rồi, nhưng hắn vẫn đứng trơ ra đó. Ánh mắt nhìn qua Thập Tam Thái Bảo, nói:

- Hoàng thượng đã ra lệnh cho Đông Xưởng điều tra nguyên nhân cái chết bất ngờ của Lục thái bảo, vì thuận tiện cho việc điều tra, mời chư vị không nên rời khỏi kinh thành, đồng thời sẵn sàng tới theo lời triệu tập.

Dừng một chút bổ xung:

- Tạm thời cũng không cần làm việc nữa, trước tiên tập trung toàn lực tra rõ sự việc rồi hẵng hay.

Chu Đại nghe vậy cau mày:

- Xưởng công, mỗi người chúng tôi đều mang chức trách quan trọng, có cả một đống việc ở đó, nếu mọi người đều nghỉ, chẳng may xảy ra nhiễu loạn, chỉ e khó mà trà lời với hoàng thượng.

Trần Hồng nhìn hắn lạnh nhạt nói:

- Điều này ngươi không cần phải lo, nô gia sẽ phái người trông nom cho... Yên tâm, không chiếm quyền của các ngươi đâu, khi nào tra rõ rồi, không có hiềm nghi nữa, tất nhiên trả lợi cho các ngươi.

Thịt đã vào miệng sói còn có thể đòi lại? Nằm mơ đi.

Nhưng Thập Tam Thái Bảo làm mưa làm gió ngày nào lúc này đều thành kẻ câm, im lặng nghe mệnh lệnh của Trần Hồng, im lặng nhìn hắn rời đi, từ đầu tới cuối không dám nói một câu nào.

Cho tới khi Trần Hồng và người Đông Xưởng đi hết rồi, Thập Tam Thái Bảo vẫn lặng người đứng đó như tượng đất, đột nhiên có người quay đi, quỳ xuống trước linh cữu Lục Bỉnh khóc lớn:

- Đại đô đốc, người mở mắt ra đi, xem xem chúng con bị người ta ức hiếp như thế nào rồi.

Câu nói này khơi lên bi thương phẫn hận của mọi người, toàn bộ đều quỳ xuống đó khóc ròng.

Cảnh này đúng là ai nghe thấy cũng thương tâm, ai nhìn thấy cũng rơi lệ. Thẩm Mặc vẫn bàng quan đứng bên cạnh tâm tình rất nặng nề. Y nhìn tòa đại trạch viện hiển hách một thời, lúc này xem ra khó tránh khỏi suy bại rồi.

"Trường Giang cuồn cuồn chảy về đông, bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng, thị phi thành bại theo dòng nước, sừng sững cơ đồ chốc hóa không..."

Trong lòng Thẩm Mặc nổi lên khúc tuyệt phầm của Thăng Am, cuối cùng đã hiểu ra, nếu không trải qua sinh tử chìm nổi thì không có dạng đại ngộ thấu triệt như thế.

Khi y rời khỏi Lục phủ, liền thấy Chu Cửu đứng ở cổng nói:

- Ta tiễn đại nhân một đoạn.

Thẩm Mặc gật đầu, ngồi lên xe ngựa của Chu Cửu, xe ngựa phóng nhanh trên con đường lớn của kinh thành, làm tất cả kẻ theo dõi đều mất đi tác dụng.

Thấy một thiên hộ Cẩm Y Vệ, ngay chính ở trên địa bàn của mình mà phải cận thận dè chừng như vậy, Thẩm Mặc có đôi chút thương cảm:

- Không ngờ chỉ chớp mắt một cái mà trời đất đảo lộn rồi.

- Trời đất đảo lộn?

Chu Cửu nhẩm lại câu này rồi mới thở dài:

- Đúng thế, với chúng tôi mà nói thì đúng là từ trên mây cao ngã lộn xuống bùn đen rồi.

Thẩm Mặc than thầm:" Ta cũng có gì tốt hơn được đâu?" Rồi quay về chủ đề, hỏi:

- Sư huynh của ta đang khỏe mạnh, sao lại chết thình lình chứ? Tháng trước gặp, huynh ấy còn khỏe cơ mà?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch