WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 706: Nhật Ký Tử Vong (2).

Chương 706: Nhật Ký Tử Vong (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đại nhân tự xem đi.

Chu Cửu lấy từ trong lòng ra một quyển sách:

- Đây là bản sao nhật ký của Lục đô đốc, không khác một chữ so với quyển người tự viết, ghi lại biến hóa trong cơ thể một tháng qua.

Thẩm Mặc nhận lấy, mở ra xem từ đầu, chỉ thấy trên đó viết:

" Ngày 17 tháng 10, thánh thượng ân thưởng linh dược Long Hổ đan, lệnh vi thần dùng trước, thần cảm thiên ân vô tận, lập tức chọn ngày lành uống vào, để thử nghiệm tính năng của nó."

Đọc tới đây, Thẩm Mặc cảm thấy hoang đường vô cùng, không ngờ Gia Tĩnh đế trước khi dùng thuốc, còn bắt cận thần thử nghiệm, bản thân sợ chết nhưng không quan tâm tính mạng của người khác.

Sau đó lật sang trang thứ hai, phát hiện hoàng đế nóng lòng muốn biết hiệu quả Lục Bỉnh dùng thuốc ra sao, ngày hôm sau đã truyền mật chỉ thúc hỏi, muốn biết cảm giác sau khi dùng thuốc ra sao. Lục Bỉnh lúc này không cách nào trì hoãn nữa, chỉ đành bắt đầu dùng đan dược từ hôm đó, đồng thời bẩm báo phản ứng từng ngày cho hoàng đế...

Thẩm Mặc không khỏi cảm thấy bi ai, đường đường quan viên cực phẩm, lại bị hoàng đế ép dùng thử thuốc, làm quan như thế có lớn tới đâu cũng có tác dụng gì?

Lật nhật ký sang tới ngày 20 tháng 10, chỉ thấy viết:

" Thần được hoàng thượng hỏi:’ Khanh dùng đan đã hai ngày, cảm giác ra sao?’ Thần đáp:’ Thần theo đúng cách dùng hai ngày, trong bụng có trướng khí, ban đêm mấy lần tới nơi ngũ cốc luân hồi, ngoài ra không thấy gì khác. Thần nghe phàm thuốc không có hiểu quả tức tốc, phải dùng lâu ngày tích tụ, công dụng của nó càng lớn, cho thần tiếp tục dùng, để xem hiệu quả."

Ngày 22 viết:

" Thần đã dùng liền mười viên đan dược, dùng xong thấy bụng như có hơi ấm vận chuyển, giống như với lần trước. Nhưng nuốt xuống bụng như ăn no, thần thấy đan dược này, làm từ Chu Sa, có ánh bạc giống thủy ngân, vị ngọt nhạt, giống như rượu ủ từ táo. Hẳn do hợp duyên tạo thành đan. Nay uống vào không biết sau này thế nào?"

Ngày 28 viết:

"Thần đếm ngày, cảm lồng ngực có nhiệt khí không tan, toàn thân khô nóng vô cùng, không sao chịu nổi, mỗi ngày vào ban đêm, càng ngứa ngáy..."

Trong đó còn có một ngày Lục Bỉnh viết:" Phàm là thuốc không nên dùng quá nhiều, có hiệu quả là dừng. Nếu như quá nhiều, sẽ từ lợi chuyển sang thành hại. Thuốc làm từ thảo mộc đều thế, còn về duyên hống, chính là thứ kim loại, tính nóng. Thần xin tấu lên, không tùy tiện dùng, chính là vì như thế. Mấy ngày qua, nhiệt khí không tan, thần biết sức thuốc nặng, bệ hạ cần thận trọng hơn." Có thể thấy vào lúc này Lục Bỉnh cũng đánh trống thu quân.

Thế nhưng tới ngày mùng 2 tháng 11, Lục Bỉnh vui vẻ viết:

" Hôm nay hơi nóng đã giảm bớt, ngứa ngày cũng dừng, chắc là quá quan rồi, đợi thần dùng hết cả hộp, bệ hạ có thể yên tâm mà dùng. “

Sau đó mấy ngày bình yên vô sự, cho tới ngày mùng 5 tháng 11, đột nhiên có ghi chép như thế này:

" Hôm nay thần dùng thuốc xong, hô hấp dồn dập, toàn thân mất hết sức lực, đầu đau như muốn nứt ra, lưỡi tê đi, mũi mắt đầu chảy máu..."

Ghi chép tới đây là dừng, nhưng Thẩm Mặc hoàn toàn có thể tượng tượng ra cảnh tượng thê thảm khi chết trong thống khổ của Lục Bỉnh, vì ông ta chết vào chính cái ngày mùng 5 đó.

~~~~~~

Xem xong nhật ký, Thẩm Mặc đưa nó trả lại cho Chu Cửu, nhưng hắn từ chối:

- Xin đại nhân bảo tồn cuốn sách này.

- Vì sao?

Thẩm Mặc hỏi.

- Đại nhân đã biết nguyên nhân cái chết của đô đốc. Sở dĩ bệ hạ sai người Đông Xưởng điều tra, chính là sợ chân tướng bị vách trần cho thiên hạ, trở thành trò cười ngàn năm.

Thẩm Mặc khẽ gật đầu, hoàng thượng bảo cận thần thân thiết nhất dùng thử thuốc, kết quả đại thần dùng thuốc tử vong, bất kể bên trong đó có nguyên cớ gì, đều là chuyện xấu không hơn không kém, sẽ thành trò hề mọi người bàn luận. Đối với Gia Tĩnh đế ưa thể diện, bất kể ra sao cũng không thể tiếp nhận được.

- Hi vọng đại nhân có thể bảo tồn đó, vào lúc thích đáng trả lại thanh bạch cho Cẩm Y Vệ.

Chu Cửu bùi ngùi nói:

- Nếu không người đời cho rằng chúng tôi vô dụng nhường nào, tới ngay cả đại đô đốc cũng không bảo vệ cho tốt được, để người dễ dàng bị kẻ khác hại chết.

Xem ra hắn đã dự liệu được, kết quả xử lý cuối cùng là không liên quan tới trong cung. Như thế bất kể cái họa này đẩy cho ai, Cẩm Y Vệ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Bởi vì chỉ có thứ ngự tứ thì Cẩm Y Vệ mới không thể kiểm tra, cũng không thể có trách nhiệm. Còn bất kỳ con đường nào khác chuyển cho Lục Bỉnh, xảy ra vấn đề thì Cẩm Y Vệ phải chịu trách nhiệm.

Thẩm Mặc gật đầu, sắc mặt ngày càng trở nên nặng nề. Chu Cửu cho rằng y bị chân tướng sự việc làm cho chấn động, đâu ngờ rằng thật ra y đang lo lắng, nhưng là vì một chuyện khác, một người khác, nhưng không tể tùy tiện hỏi thăm, nếu không sẽ gây ra phiền phức.

Rời khỏi xe của Chu Cửu về tới nhà rồi, Thẩm Mặc bảo Tam Xích:

- Ngươi tới xưởng lưu ly mua cho ta một bộ đồ cúng thượng hạng, ta muốn lập bài vị thờ cúng cho sư huynh ở trong nhà.

Tới đó nói thật nhỏ:

- Quan trọng là trên đường trên đường đi chú ý quan sát đám mũi trâu ở Thanh Dương quan bây giờ có còn an lành không?

Tam Xích vâng lời, vừa định đi, lại bị Thẩm Mặc dặn:

- Không được xuống xe, không được giảm tốc độ, cứ ở trên xe nhìn xa xa là được.

Tam Xích không khỏi run rẩy hoảng sợ:

- Đại nhân, chẳng lẽ thế cục tệ tới mức độ đó sao?

- Không nghiêm trọng thế đâu.

Thẩm Mặc cố nặn ra nụ cười:

- Nhưng cẩn thận luôn chính xác mà.

Tam Xích liền rời đi, Thẩm Mặc quay về thư phòng, sai người mời Lý tiên sinh tới. Lý Thời Trân vì trị bệnh cho Dụ vương, tới giờ vẫn trì hoãn ở kinh thành, không thể đi đâu, cho nên Thẩm Mặc hồi hương, vẫn để ông ta ở lại phủ, đồng thời chuyên môn để thị vệ lại bảo hộ.

Lý Thời Trân bận rộn với Bản Thảo Cương Mục, căn bản không hề biết bên ngoài có biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn kỳ quái hỏi:

- Sao ngươi đã quay về?

- Lục Bỉnh chết rồi.

Thẩm Mặc ngồi dựa vào ghế, chẳng còn sức lực nói thêm một câu thừa thãi nào, đưa quyển nhật ký cho Lý Thời Trân:

- Làm phiền tiên sinh xem cho, chuyện này rốt cuộc là sao?

Lý Thời Trân trước tiên là kinh ngạc, tiếp đó định thần lại, bắt đầu xem nhật ký, xem được quá nửa thì lắc đầu nói:

- Nhìn biểu hiện thì ông ta dùng hẳn là một thứ đan dược bổ, không tới mức chết người...

Xem tới đoạn sau, càng khẳng định phán đoán của mình:

- Thân thể của ông ta đã thích ứng với loại thuốc bổ này, cho dù là dùng một thời gian dài cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng khi ông ta lật tới trang cuối cùng, tức thì cả kinh:

- Hạc Đỉnh Hồng! Đây rõ ràng là biểu hiện trúng độc Hạc Đình Hồng.

Thẩm Mặc cau mày hỏi:

- Là do dùng thuốc thời gian dài tích lũy tới mức độ nhất định rồi phát tác, hay là do đột nhiên phát tác vào ngày mùng 5 kia?

- Đột nhiên phát tác.

Lý Thời Trân khẳng định chắc chắn:

- Nếu giả sử tất cả mỗi viên đan dược đều có Hạc Đỉnh Hồng bên trong, mỗi ngày ông ta dùng một lượng nhỏ độc dược thì khoảng năm ba ngày sau đã có biểu hiện rõ ràng rồi. Ví dụ như hít thở khó khăn, mạch đập nhanh, bong da nghiêm trọng, rụng tóc, đó mới là biểu hiện của trúng độc mạn tính.

Nói rồi chỉ vào nhật ký:

- Nhưng triệu chứng đó đều không xuất hiện mà đột nhiên trúng độc vào ngày mùng năm, hẳn là không phải do dùng độc lâu ngày gây nên, mà do một lần dùng quá nhiều độc dược tạo thành.

Thẩm Mặc hỏi dồn:

- Hẳn là hay nhất định.

- Nhất định.

Lý Thời Trân nói như đinh đóng cột:

- Nhất định là như thế.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.