Nghe thấy Dụ vương đặt Thẩm Mặc ngang hàng với mình, Cao Củng có chút không vui, nhưng mau chóng bị hưng phấn che lấp, cười nói:
- Giang Nam đúng là một lòng trung thành, đại trí đại dũng. Nhớ lại ban đầu thần còn hoài nghi y, cảm thấy hết sức xấu hổ.
Dụ vương nghe thế như thấy nói mình:
- Đúng thế, cô cũng đã hiểu lầm Thẩm sư phụ, nhưng y không hề oán thán, chỉ dùng hành động thực tế chứng minh...
Hai người khen ngợi Thẩm Mặc vừa lập kỳ công một hồi, đương nhiên cũng chỉ khen ngợi xuông mà thôi. Với địa vị của hai người hiện nay, căn bản không thể thưởng cho y cái gì, điều này làm Dụ vương biết tri ân báo đáp và Cao củng hào sảng thẳng thắn đều cảm thấy rất áy náy, chỉ có thể thầm mong:" Đợi tương lai, đợi tương lai..."
Lúc này mới vào chính đề, Cao Củng nói:
- Mặt dù qua được hiểm nguy, nhưng chúng ta không thể thả lỏng chút nào, bên phía Cảnh vương, Viên Vĩ là cao thủ nịnh bợ giỏi lợi dụng thời cơ, nhân chuyện vui hoàng thượng bình phục, không biết sẽ viết ra thứ văn chương gì làm long nhan mừng rỡ...
Dụ vương cuống lên:
- Nếu chúng ta không có hành động gì tương đương với hắn thì không hay..
Cao Củng gật đầu:
- Lời này của vương gia cực đúng. Nhất là bệ hạ trải qua tai ách này, nói không chừng ở việc lập thái tử, sẽ xuất hiện dao động...
Dụ vương càng hoảng, nắm lấy tay áo Cao Củng:
- Vậy phải làm sao đây, ta vẫn chưa có nhi tử.
Cao Củng hỏi:
- Chưa có chuyển biến gì tốt sao?
Đương nhiên là hỏi tới sức khỏe của Dụ vương.
- Lý thái y nói, sớm nhất cũng phải mùa hè sang năm.
Dụ vương thần sắc ám đạm:
- Mấy năm trước không biết chú ý, lần này nhất thời không bù lại nổi.
Cao Cùng thở dài, bỏ qua đề tài phiền não này:
- Thời gian đối với chúng ta vô cùng quan trọng, nếu như thế phải để bệ hạ thấy chỗ tốt của ngài, cho rằng vương gia thích hợp hơn Cảnh vương, như thế mới cho chúng ta thêm thời gian.
Dụ vương ảo não nói:
- Nhưng sư phụ đâu phải không biết, cô muốn gặp phụ hoàng một lần cũng không dễ, sao có thể để người thấy chỗ tốt của cô.
- Cho nên phải lợi dụng tất cả thời cơ có thể lợi dụng.
Cao Củng trầm giọng nói:
- Ví như lần này, danh chính ngôn thuận chúc mừng thánh thượng an khang, chúng ta phải thắng bọn họ mới được.
Rồi lại có chút tự ti:
- Ít nhất không thể thua được.
Dụ vương gãi đầu:
- Vậy mời các vị sư phụ mỗi người viết một bài chúc tụng, chúng ta tìm bài hay nhất đưa lên.
- Không ổn, không ổn.
Cao Củng lắc đầu:
- Chuyện này đòi hỏi thiên phú, đừng nhìn Thẩm Mặc, Trương Cư Chính, Ân Sĩ Chiêm, Trần Dĩ Cẩn đều tài học bao la, nhưng luận tới thanh từ ca tụng công đức, gộp hết lại cũng không bằng một mình Viên Vĩ.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Dụ Vương ủ rũ.
- Cho nên chúng ta phải dựa vào con đường khác giành phần thắng.
Cao Củng nói rồi trầm ngâm, ông ta sở trường định đoạt, mưu kế hơi kém, nghĩ nửa ngày chẳng ra nổi một kế sách nào, đành nói:
- Để thần trở về suy nghĩ, vương gia cũng hỏi các vị sư phụ, xem bọn họ có chủ ý gì.
- Vậy hỏi Thẩm tiên sinh, nhất định là sẽ có chủ ý.
Dụ vương vỗ đùi nói.
- Không ổn.
Không hiểu xuất phát từ nguyên cớ gì, Cao Củng chưa suy nghĩ đã từ chối ngay:
- Giang Nam hiện giờ đang tra án, chuyện đó cũng rất quan trọng, chúng ta không thể khiến y phân tâm.
- Được rồi, mấy ngày nữa cô hỏi các vị sư phụ còn lại.
Tiễn Cao Củng không thể ở lâu đi, Dụ vương rầu rĩ quay trở về hậu viện, liền nghe thấy tiếng mõ quen thuộc, theo thói quen đi vào trong phật đường. Phùng Bào theo sát đằng sau, thấy bốn phía không có ai, vờ như lơ đễnh hỏi:
- Vương gia vẫn tới phật đường ạ?
Giọng nói của hắn có hơi chút thiếu kiên nhẫn, nhắc nhở Dụ vương đang hồn vía trên mây choàng tỉnh:
- Đúng thế, phụ hoàng đã bình phục rồi, ta còn tới đó làm cái gì?
Nói xong quay đầu đi thẳng tới khóa viện của Lý thị.
Phùng Bào theo sau hắn, chỉ sợ Trần nương nương biết mình dụ đõ nam nhân của nàng đi. Theo Dụ vương đi rất xa rồi, hắn mới dám quay đầu lại nhìn tòa phật đường kia, thầm nghĩ:" Ai bảo nương nương chỉ biết Mạnh Trùng, ta đành phải tìm chỗ dựa khác vậy."
Hắn xuất thân ti mã giám, có học vấn biết viết chữ, đáng lẽ tiền đồ rộng mở, chẳng biết vì nguyên cớ gì bị Lý Phương đầy tới Dụ vương phủ. Ban đầu vì hắn là người bên trên phái xuống, tổng quản Vương phủ là Mạnh công công đối xử với hắn cũng rất khách khí.
Nhưng lâu dần, cùng với việc hắn ngày càng được Dụ vương sủng ái, Mạnh Trùng cũng ngày càng kém thân thiện với hắn, chỉ ngại thể diện lão tổ tông, không dám động vào hắn mà thôi.
Nhưng hiện giờ lão tổ tông bị phái đi xây mộ cho hoàng đế rồi, tòa núi lớn đã đổ, ngày Phùng Bào bị Mạnh Trùng trở mặt không còn xa nữa. Cho nên hắn phải tìm chỗ dựa khác.
Đáng lý ra vương phi nương nương là nhân tuyển tốt nhất, nhưng nàng được Mạnh Trùng hầu hạ bảy tám năm, rất là hài lòng, cho nên không có cơ hội để Phùng Bào xen vào.
Cuối cùng ánh mắt của hắn vượt qua hai vị thứ phi nương nương, dừng ở trên người Lý thị, mặc dù nàng còn chưa có danh phận, vẫn là thị cơ, nhưng thông qua thời gian dài quan sát, Phùng Bào phát hiện nữ nhân này không đơn giản, có tâm kế có thủ đoạn, còn rất được Dụ vương yêu thích.
Quan trọng nhất lúc này nàng đang không có ai giúp đỡ, nếu kết minh cùng nàng là tặng than trong tuyết, tương lai thành công, báo đáp sẽ vô cùng hậu hĩnh.
Suy đi tính lại, hắn quyết định dứt khoát giúp Lý thị củng cố đề cao địa vị, đồng thời để thành toàn cho chính mình.
Dụ vương đương nhiên không biết là thái giám đằng sau đang suy tính đủ điều, hắn nhiều ngày lo lắng trùng trùng, lúc này tâm tình vừa được thả lỏng, đầu óc chỉ toàn hình ảnh thân hình mềm mại của Lý thị. Bất giác lửa dục bốc lên, rảo bước đi thật xanh vào viện tự của Lý thị, không cần đợi thông truyền, đẩy thẳng cửa xông vào. Nghe thấy "ái" một tiếng, ngón tay Lý thị nở bùng một đóa mai đỏ...
Dụ vương nhìn kỹ, thấy trên gối của Lý thị trải một chiếc áo bào Tùng Gian màu đen, chính đang dùng kim thêu gì đó bên trên, hắn lỗ mãng xông vào, làm nàng giật mình, bị kim đâm vào tay.
Lý thị cũng hồi phục tinh thần, vừa thấy Dụ vương đi vào, kệ ngón tay bị đâm chảy máu, vội vàng đứng dậy vấn an:
- Thần thiếp không nghênh đón từ xa được, vương gia thứ tôi.
Dụ vương cười hối lỗi:
- Là do cô vương sai.
Nói rồi đi tới nắm lấy tay nàng:
- Có đau không?
Lý thị lắc đầu, đỏ mặt đáp:
- Không đau.
Nàng rút tay lại, cho ngón tay chảy máu vào miệng, mút và cái, rồi đưa cho Dụ vương xem:
- Vương gia xem, không nhìn thấy gì nữa rồi.
Nàng không hề biết động tác mút ngón tay của mình kích dục nam nhân cỡ nào, làm Dụ vương tức thì phấn khích, nắm tay nàng kéo vào gian trong.
Từ hơi thở nặng nề và động tác thô lỗ của Dụ vương, Lý thị biết ngay ý đồ của hắn, nhưng không đi theo, mà nói nhỏ:
Lý thị muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, vừa mới thốt ra chữ "đừng", liền nghe thấ Dụ vương rút lên, ôm lấy mông ngồi bật dậy, nói lớn:
- Cái gì đâm vào mông ta thế này!
Nói xong quay đầu lại, thì ra là chiếc hộp may vá, tức thì nổi giận:
- Nàng bây giờ không phải là khê nữ nhà dân thường nữa, làm cái việc thêu thùa may vá này làm gì?
Hoàng cung là chốn vô tình nhất, vương phủ há chẳng phải vậy, đừng thấy Dụ vương sủng ái nàng, cơ bản đó không phải là " tình yêu" nam nữ, nó giống sự ban ơn bố thí hơn. Bình thường nâng niu đấy, nhưng một khi có chuyện gì là mọi "ân ái" trước kia thành con số không hết, rõ ràng hắn sai nhưng lại trút giận lên nàng, đủ thấy rồi.
Lý thị không dám phân bua cho bản thân, sợ hãi cúi đầu nói nhỏ:
- Nghe nói hoàng thượng bị bệnh, thần thiếp nhãn rỗi, liền thêu đạo bào, cầu phúc cho vạn tuế gia.
- Hả?
Dụ vương nhìn tấm đạo bào, quên luôn cả cái mông bị kim đâm, kích động nói:
- Thật là hiếm có, nàng biết suy nghĩ thay cho cô vương.