Tình thế hiện giờ hết sức lờ mờ, làm quan viên Đại Minh cứ như ngắm hoa trong sương mù, không hiểu vì sao hoàng thượng vừa mới tỉnh lại liền trục xuất Lý Phương, quay đầu lại một cái đình trượng Trần Hồng, còn bắt hắn đóng cửa kiểm điểm một tháng.
Chẳng lẽ vì thương tâm quá độ nên thần kinh thác loạn rồi?
Nhưng trong con mắt sáng như đuốc của cao thủ chân chính, có thể xuyên qua đám sương mù lởn vởn, thấu suốt bản chất sự việc.
- Lý Phương sở dĩ bị trục xuất không phải vì ông ta tính kế Trần Hồng, mà là ông ta đã hoàn thành sứ mạng lịch sử rồi.
Trong thư phòng Từ phủ, Trương Cư Chính nói lưu loát:
- Thực ra Lý Phương ngồi vững trên vị trí đại nội tổng quản là để cân bằng với Lục Bỉnh. Có ông ta ở đó, Lục Bỉnh không thể vươn tay vào đại nội, không thể khống chế Kinh doanh. Dù sao huynh đệ có thân tới đâu cũng là người ngoài, không yên tâm bằng thái giám.
*
Nhắc lại kinh doanh: Doanh thủ vệ kinh thành.
Từ Giai ngồi sau bàn lớn gật tù, Trương Cư Chính tiếp tục nói:
- Hiện giờ Lục Bỉnh đã đi, Lý Phương quá cường đại hiển nhiên là không còn thích hợp với thời cuộc. Lúc này chủ động nhượng hiền, lùi về thì còn giữ được thể diện. Nhưng không may ông ta không nhìn rõ tình thế, muốn tính kế trừ nốt đối thủ còn lại. Điều này làm hoàng đế hết sức kiêng kỵ, hiện giờ chỉ bảo ông ta tới thọ cung đã là kết quả tốt nhất.
- Còn Trần Hồng sở dĩ bị đánh bị nhốt cũng vì nguyên nhân tương tự, Lý Phương đã đi, hắn lại quá ngông cuồng, nếu như không trấn áp một chút, cho dù Hoàng Cẩm trở về, cũng không thể kháng cự được với hắn.
Trương Cư Chính cảm khái vô cùng:
- Luận tới đạo bình hành, bệ hạ đúng là lô hỏa thuần thanh, không ai sánh bằng.
Từ Giai cười khẽ:
- Ngươi nói đúng lắm, có điều sau này một số lời hiểu trong lòng là được, đừng có nói ra.
- Sao ạ? Có gì không ổn sao?
Trương Cư Chính ngạc nhiên hỏi, hắn và Từ Giai nói chuyện với nhau, sớm đã quen dám nói dám mắng, không phải kiêng kỵ gì, lúc này nghe sư phụ nói thế, tất nhiên là thấy khó hiểu.
- Giờ đã khác trước rồi.
Từ Giai lắc đầu:
- Đặc vụ vệ xưởng có mặt khắp nơi, trước kia bị Lục thái bảo trấn áp không cho làm càn, giờ ông ấy đi rồi, ai biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì...
Không ngờ cách nhìn nhận sự việc của ông ta giống Viên Vĩ, chẳng biết có thể coi là anh hùng chí lớn giống nhua hay không.
Nhưng Trương Cư Chính thì thông minh hơn Cảnh vương nhiều, nghe là tỉnh ngộ ngay:
- Học sinh đúng là lỗ mãng rồi.
- Sau này chú ý là được.
Từ Giai vuốt râu mỉm cười:
- Có điều cũng không cần phải câm như hến, chỉ cần giữ chừng mực.
Khi nói những lời này Từ các lão có chút dí dỏm, hiển nhiên tâm tình đang tràn ngập ánh mặt trời.
- Chuyết Ngôn đã đem Lam Đạo Hành tới chiếu ngục Cẩm Y Vệ, như thế là khả năng chúng ta bị vu cáo không còn tồn tại nữa.
Trương Cư Chính cười nhẹ nhõm:
- Chiêu này đã làm cho tình thế chuyển biến theo chiều hướng có lợi cho chúng ta, tiếp theo chỉ cần tuần tự nhi tiến, im lặng quan sát biến động là được.
- Cây này có phong độ đại tướng đấy.
Từ Giai gật đầu tán thưởng:
- Làm theo lời ngươi nói đi, im lặng quan sát biến động.
~~~~~~~~~~
Cẩn thân tinh xá, Ngọc Hi cung.
Gia Tĩnh đế từ sau khi thải ra vật đủ màu kia, long thể mỗi ngày một tốt hơn. Tiếp đó lại theo lời dặn dò của Lý thời trân, mỗi ngày ba lần uống canh cá, mấy ngày sau, eo hông chân cẳng đã có chút sức lực, sắc mặt cùng dần hồng hào.
Gia Tĩnh đế hết sức vui vẻ, nói với Lý Thời Trân tới kiểm tra lại cho mình:
- Lý tiên sinh, tiếp theo nên dùng thuốc gì?
Ông ta cảm thấy cách dùng thuốc của Lý Thời Trân cực kỳ thú vị, đầu tiên là canh cá diếc, rồi lại canh cải đắng, còn bảo ông ta uống thứ rượu mùi vị quai quái. Toàn bộ đều dừng thứ dược liệu tầm thường, vậy mà lại cứ hơn đứt phương thuốc của đám ngu xuẩn thái y viện vạn phần. Cho nên Gia Tĩnh đế cảm thấy vị Lý thần y này đúng là thần, không phải là lừa người.
Lý Thời Trân bắt mạch cho Gia Tĩnh đế xong, hờ hững nói:
- Không cần dùng thuốc gì hết, bệ hạ tĩnh tâm điều dưỡng là được.
- Nói như vậy là trẫm khỏe hẳn rồi à?
Gia Tĩnh đế mừng khôn siết.
- Chỉ có thể nói là tạm thời bình phục.
Lý Thời Trân vừa thu thập dụng cụ chẩn trị, vừa nói:
- Nếu như sau này bệ hạ ngủ sớm dậy sớm, ăn uống hợp lý, không mừng giận quá lớn, đồng thời chăm chỉ luyện Ngũ Cầm hí thảo dân dạy, thì mới có khả năng thực sự khỏi hẳn, nếu không...
*
Bài thể dục rèn luyện sức khỏe dựa tên động tác của hổ hươu gầu vượn hạc.
Gia Tĩnh đế lựa chọn bỏ qua lời đằng sau "nếu không", tâm tìn rất tốt:
- Trẫm nghe tiên sinh hết được chưa?
- Vậy thảo dân chúc bệ hạ vạn thọ vô cương...
Mặc dù là lời ca tụng, nhưng từ miệng Lý Thời Trân nói ra không có ý lấy lòng chút nào, ông ta khom người nói:
- Bệ hạ đã không sao nữa, thảo dân cũng nên cáo lui rồi.
Ông ta cũng chẳng hỏi hoàng thượng ân chuẩn không, cứ nói là đi, dường như ông ta muốn đi là đi được vậy.
Gia Tĩnh đế không nỡ:
- Trẫm mời tiên sinh làm viện trưởng thái y viện lĩnh bổng lộc gấp đôi, mưa gió miễn lên triều, có việc mới triệu mà cũng không giữ được tiên sinh sao?
- Thảo dân tạ hậu ân hoàng thượng.
Lý Thời Trân nghiêm nghị nói:
- Nhưng thảo dân lập trí đi hết chân trời góc biển, viết Bản Thảo Cương Mục, hiện giờ vì người và Dụ vương gia, đã trì hoãn ở kinh thành nửa năm. Nếu như còn cứ ở đây, thảo dân không biết mình còn dũng khí tiếp tục chuyến hành trình Thần Nông này nữa không.
Lời đã nói tới mức này Gia Tĩnh đế không tiện giữ nữa, ông ta cũng hi vọng Lý Thời Trần có thể soạn xong Bản Thảo Cương Mục định sẵn là lưu danh thiên cổ, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Được rồi, dưa hái xanh không ngọt, trẫm không ép tiên sinh ở lại nữa. Nhưng không thể để tiên sinh chữa bệnh miễn phí, ban cho tiên sinh một tấm kim bài, bằng vào nó tới các châu phủ có thể được giúp đỡ, mau chóng hoàn thành đại nghiệp này.
Lý Thời Trân lần này không cự tuyệt, thi lễ nói:
- Tạ ơn hoàng thượng, nếu như không còn việc gì khác, vậy thảo dân xin cáo từ.
- Tiên sinh vội như vậy sao?
Gia Tĩnh đế có chút không hài lòng:
- Trẫm còn muốn hỏi tiên sinh vài vấn đề nữa.
- Xin hoàng thượng cứ hỏi.
Lý Thời Trân không muốn xảy ra biến cố vào lúc này, liền dừng chân:
- Thảo dân biết gì sẽ nói hết.
Gia Tĩnh đế nhìn trái phải, nhưng Mã Toàn không phải là Lý Phương không thể lĩnh hội chuẩn xác thánh ý từ động tác nhỏ của hoàng đến, cho nên phải mở miệng hỏi:
- Chủ nhân có gì sai bảo.
- Nếu như Lý Phương ở đây, ông ta không hỏi như thế.
Gia Tĩnh phật ý:
- Trần Hồng, Hoàng Cẩm cũng không.
Mã Toàn lòng u ám, thầm nghĩ:" Chẳng trách mà ta chỉ xếp hàng thứ hai, té ra nguyên nhân ở chỗ này." Mặt gượng cười nói:
- Nô tài ngu độn, làm chủ nhân phải phí tâm rồi."
Gia Tĩnh lạnh nhạt khoát tay:
- Lui cả đi.
Mã Toàn vội tuân lệnh rời đi, gọi hết tất cả mọi người bên trong kim điện ra ngoài, bản thân thì đứng ở bên cạnh.
Gia Tĩnh đế nhìn hắn:
- Ngươi cũng ra ngoài.
Mã Toàn lại nhìn Lý Thời Trân, nhỏ giọng nói:
- Nô tài làm sao có thể để chủ nhân đơn độc đối diện với người ngoài...
- Ra ngay.
Gia Tĩnh đế mất kiên nhẫn:
- Còn làm phiền ta thì xéo khỏi ti lễ giám.
Làm Mã Toàn sợ tới són đái, vội vàng xéo luôn.
Trong tinh xá chỉ còn lại Gia Tĩnh đế và Lý Thời Trân, hoàng đế trầm ngâm chốc lát mới chậm rãi hỏi:
- Trẫm muốn hỏi tiên sinh là, sức khỏe của trẫm... Còn được mấy năm nữa?