Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 797: Đại Điển (2)

Chương 797: Đại Điển (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Quả nhiên là đạo quân hoàng đế, có mặc long bào cũng không quên nghề nghiệp, tiện tay bấm bát quái được quẻ "cấn", liền nói:

- Vậy thì dùng chữ cấn phối với chữ kim.

- Chữ Kim thêm vào Cấn...

Mặc dù hành hành dốt nát, nhưng Chu Tái Quyến cũng đọc được chữ, tức thì không vui:" Hay rồi, vốn là Kim giờ trực tiếp giáng xuống thành Ngân."

- Chu Dực Ngân...

Gia Tĩnh đế căn bản không nhìn sắc mặt của hắn, cứ tự lẩm bẩm:

- Không tệ, không tệ.

Thế là thầy lời vàng thước ngọc, không ai thay đổi được nữa, cho dù Chu Tái Quyến có không cam lòng cũng chỉ đành khấu đầu tạ ơn.

Đặt tên cho đứa bé, hôm nay lại là ngày mùng một tết, chắc chắn là phải thưởng cho cái gì đó để mừng tuổi, Gia Tĩnh đế trong thời gian ngắn không nghĩ ra, liền thuận miệng nói:

- Trẫm phải thưởng cho đứa tiểu tôn này cái gì đây?

Kỳ thực hoàng đế chỉ thuận miệng mà nói thế thôi, nhưng Chu Tái Quyến nghe thế lại kích động, lập tức nảy sinh suy nghĩ:”Nếu như cái tên bị lỗ vốn, vậy thì phải kiếm lại ở phần thưởng. Kim ngân có giá, ngọc vô giá, quý hơn cả vàng đó chính là ngọc rồi, mà thứ ngọc có giá trị nhất thiên hạ thì không có gì hơn... Hoàng, Ngọc, Như, Ý. “

Cho dù có dốc hết nước biển cũng không dập tắt được khát vọng vô cùng của Cảnh vương điện hạ với thứ đồ chơi đó.

Chu Tái Quyến biết, ở trường hợp này, hoàng thượng ngàn vạn lần không thể từ chối thỉnh cầu của mình, thẩm nghĩ:" Thời cơ không thể bỏ lỡ, mất đi thì trên đời chẳng có chỗ nào bán thuốc hối hận", thế là đem lời dặn dò của Viên Vĩ vứt lên tận chín tầng mây, cao giọng nói:

- Xin phụ hoàng thưởng Hoàng Ngọc Như Ý thưởng cho Hổ Đầu... À không, cho Dực Ngân.

Gia Tĩnh đế sắc mặt có chút khó coi, thầm nghĩ:" Ngươi dựa vào thằng nhóc thối đó uy hiếp ta à?" Nhìn Chu Hậu Tái còn chưa hồi phục tinh thần, Gia Tĩnh đế thầm mắng "thằng ngốc", nhưng thể diện bậc chí đôn bày ra đó, nên vẫn gật đầu nói:

- Trần Hồng, Như Ý hiện giờ ở đâu?

Trần Hồng nghĩ hồi lâu mới nhớ:

- Nô tài cất trong kho nội đình.

Lần đó hắn nhận lấy ngọc Như Ý từ chỗ Thẩm Mặc, liền giao cho thái giám tùy đường, về sau bị đánh cho thừa sống thiếu chết, bị nhốt mất một tháng trời, mấy ngày trước mới được thả ra, hoàn toàn quên mất nó, tới tận hôm nay vẫn chưa kiểm tra.

Gia Tĩnh đế hạ lệnh:

- Đi lấy đi.

- Vâng.

Trần Hồng vội khập khiễng đi ra ngoài, mặc dù Tây Uyển và hoàng thành cách nhau có một bức tường, nhưng khoảng cách thực thì rất xa.

Cho nên Cảnh vương phi bế Chu Dực Ngân qua một bên đợi thưởng, rồi nghi thức tiếp tục tiến hành...

Nếu là thời thái tổ thành tổ, thì hoàng đế đã mở tiệc mời quần thần rồi, song hiện giờ quốc khố Đại Minh trống rỗng, khoản phúc lợi này bị cắt giảm, chỉ có một chén rượu xuân, một đĩa điểm tâm thôi, ngay cả nước chấm cũng chẳng có, lý do là để cho tiết kiệm.

Nhưng bách quan sớm đã sức cùng lực kiệt, chỉ mong sao mau chóng kết thức lễ nghi phức tạp này, trở về nhà chui vào chăn ấm, ngủ một giấc thật ngon.

Huống hồ lúc này thời tiết giá rét, gió bắc thét gào, đừng ở chốn "đồng không mông quạnh" uống rượu lạnh, ăn bánh lạnh. Nói là hưởng thụ chẳng bằng nói là đầy đọa..

Thẩm Mặc nhìn thấy Trương Cư Chính cũng chảy nước mũi rồi.

Mọi người ăn vội ăn vàng miếng bánh lạnh ngắt, sau đó khấu đầu tạ ơn, coi như đã hoàn thành tất cả mọi nghi thức.

Nhưng vẫn chưa được giải tán về nhà, bời vì Trần Hồng còn chưa đem Hoàng Ngọc Như Ý về, cho nên mọi người run cầm cập đợi trong gió lạnh, mỗi một mình Thẩm Mặc không ngờ toát mồ hôi.

Cao Củng ở bên cạnh hỏi nhỏ:

- Giang Nam, sao ngươi còn thấy nóng hả?

Thẩm Mặc lau trán nói:

- Mồ hôi lạnh...

- Ài, ta cũng thế.

Cao Củng than vãn:

- Thật không biết phải làm sao bây giờ.

Hôm nay Gia Tĩnh đế đổi tính đổi nết quá bất ngờ, bên kia Cảnh vương lại nắm chặt lấy cơ hội, có xu thế định đoạt đại sự, làm lòng ông ta trầm xuống, nhưng không có cách nào khác được.

- Cứ đợi xem sao đã.

Thẩm Mặc lắc đầu, y nào dám nói thêm một chữ nào.

Cao Củng cũng biết đây không phải là chỗ nói chuyện, liền cũng ngậm miệng lại.

Lại đợi thêm một khắc nữa, cuối cùng thấy Trần Hồng đầy đầu mồ hôi, sắc mặt vàng như nghệ xuất hiện, kéo lê cái chân bị thương, chẳng để ý tới lễ nghi, tiến thẳng vào điện, lên ngự đài, ghé vào tai Gia Tĩnh đế thì thầm gì đó.

Gia Tĩnh đế mặt biến sắc, hàng mi dài không giần giật, mặt âm u biến đổi liên tục, hết nhìn Chu Dực Ngân lại nhìn Chu Tái Quyến, cuối cùng hít sâu một hơi nói:

- Biết rồi, ngươi lui trước đi.

Trần Hồng lui rồi, Gia Tĩnh đế thong thả nói với Chu Tái Quyến:

- Quyến Nhi, đổi thứ khác đi, thứ đó quá nặng, ta sợ đè đau đứa bé.

- Không sợ...

Chu Tái Quyến thấy lại sinh biến cố, nôn nóng nói vội:

- Nhi thần cầm hộ nó.

- Hỗn xược!

Gia Tĩnh đế nghiêm mặt lại, quát:

- Dám mặc cả với trẫm à? Có chỗ dựa nên không biết sợ nữa rồi hả?

Chu Tái Quyến hoảng sợ quỳ xuống, thỉnh tội cũng chẳng dám.

"Hừ.." Sắc mặt Gia Tĩnh đế hòa hoãn lại một chút, nói:

- Trẫm có một viên dạ minh châu yêu thích, cho Dực Ngân làm đồ chơi.

Liền vẫy tay, Trần Hồng đi tới, run lẩy bẩy đưa một cái hộp nhỏ cho hoàng đế.

Gia Tĩnh đế mở ra xem, quả nhiên là một hạt châu to bằng quá trứng vịt, coi như không tiếc lắm, lấy ra đưa về phía Chu Dực Ngần:

- Đấy, lấy đi.

"Bố thí ăn mày đấy à?" Chu Tái Quyến rầu rĩ nhận lấy, ngay cả tạ ơn cũng rất miễn cưỡng.

Đại điển kết thúc, quần thần cung kính tiễn hoàng đế, sau đó rời khỏi hoàng cung.

Khi đi ra không ai yêu cầu trật tự nữa, quần thần túm năm tụm ba vào một chỗ, nghị luận chuyện mới xảy ra vừa rồi. Rõ ràng là đi lấy ngọc Như Ý, vì sao cuối cùng mang tới dạ minh châu? Rốt cuộc là hoàng thượng lật lọng hay là có ẩn tình?

Cảnh khó hiểu đó khơi lên hứng thú cực lớn cho quần thần, mọi người quên cả mỏi mệt, hào hứng thảo luận sự kiện này.

Có người nói có thể là do hoàng đế tiếc, có người nói có thể Như Ý không cánh mà bay rồi. Cũng có người nói, dạ minh châu có ý nghĩa hơn ngọc Như Ý, vì "châu" là "chu"mà, người nói thế hiển nhiên là bè đảng Cảnh vương...

Thôi thì mỗi người một ý, nhưng không ai đoán ra được chân tướng.

Chỉ có Thẩm Mặc và Từ Vị biết chân tướng thì đánh chết cũng không dám nói. Đúng thế, Như Ý đã gãy làm ba đoạn rồi, sao lấy ra thưởng được?

Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn Hoàng Cực điện, thầm nghĩ:" Tới giờ vẫn chưa phát hiện ra sao? Có điều chắc là không hoài nghi tới mình chứ?"

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch